10

Chuyện lão hoàng đế đưa thuốc cho nam chính uống từng được ghi trong truyện. Sau khi cường đoạt tướng quân, lão lại cho rằng thân thể nam nhi của tướng quân không dịu dàng, mềm mại bằng nữ nhân, nên cố ý tìm phương thuốc giúp da dẻ mịn màng, thân thể mềm yếu, rồi sắc thành thang dược bắt hắn uống.

Hứa Vân Thanh đối với đoạn cốt truyện đầy chỗ để “bới” này cũng chẳng biết phải nói gì, nhưng đến khi đích thân trải qua mới phát hiện trong đó ẩn chứa điều kỳ quặc.

Thì ra lão hoàng đế đang cho nam chính dùng thuốc gây nghiện.

Vậy những lần nam chính “thuận theo” về sau, có phải đều là vì lên cơn nghiện?

Càng nghĩ càng thấy rợn người.

Giống như từ truyện tranh người lớn đột ngột chuyển sang kênh pháp luật.

Cả hậu cung toàn là trùm ma túy, Hứa Vân Thanh ở sâu trong cung, bỗng thấy bản thân như đang lạc giữa vùng Tam Giác Vàng.

Y thật sự rất muốn báo quan.

Hứa Vân Thanh nhìn ba bát “thuốc độc” trước mặt, hít sâu một hơi, rồi vẫn bước ra ngoài.

“Đây là đảng sâm, bổ khí dưỡng huyết.”

“Đây là hoàng kỳ, tăng khí nâng dương.”

“Đây là cam thảo, điều hòa sinh tân.”

“Còn đây là...”

Trong An Khánh Cung quanh năm hương trầm đàn trắng giúp an thần không lúc nào ngừng. Hứa Vân Thanh bưng bát thuốc, bước qua lò hương, trao chén dược đen sẫm cho nam chính – cũng chính là vị tướng quân kia. Sau đó, tận mắt thấy hắn uống vào rồi lập tức cầm máu, vết thương vốn đáng sợ cũng dần trở nên bớt ghê rợn.

Hứa Vân Thanh:…

Hai chữ “kỳ tích” y đã thấy nhàm rồi.

Thực chất thuốc y phối chỉ là thang giảm đau kết hợp thuốc bổ máu thông thường, thế mà cứ hễ dùng cho nam chính là lại xảy ra điều thần kỳ, khiến Hứa Vân Thanh không khỏi nghi ngờ là cốt truyện đã tự buff cho chúng thứ hiệu quả nghịch thiên.

Y thu lại bát thuốc đã dùng, rồi đưa tiếp cho hắn một bát thang khác.

Bát thuốc này khác với cái trước, có màu đỏ sẫm, tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.

Tướng quân nâng bát thuốc lên, định uống cạn một hơi.

Hứa Vân Thanh lại móc ra từ hòm thuốc một bát thang dược khác.

Tướng quân: ?

Hứa Vân Thanh lại tiếp tục lấy thêm một bát nữa từ hòm thuốc.

[Đạo cụ thu được: Bát thuốc × 3]

Ba bát thuốc lớn đầy ắp đặt ngay trước mặt tướng quân, khiến hắn hít sâu một hơi lạnh.

Tướng quân hít thở điều hòa, chuẩn bị tinh thần, rồi nâng bát đầu tiên lên định uống.

“Nương nương.” Hứa Vân Thanh bỗng gọi khẽ.

Tướng quân nhìn y với ánh mắt nghi hoặc.

Chỉ dụ của hoàng đế và các phi tần không thể trái lệnh, nhưng với Hứa Vân Thanh – một người dân Hoa Hạ từng sống trong thời đại hiện đại, ý thức bài trừ ma túy gần như đã ăn sâu vào máu thịt, khiến y không thể nào nhắm mắt làm ngơ, trơ mắt nhìn nam chính uống hết bát thuốc kia.

Y đành phải chọn cách xử lý dung hòa.

“Bát thuốc này…” Quanh đây có người giám sát, Hứa Vân Thanh cố dùng ánh mắt chớp chớp truyền tín hiệu theo kiểu mã Morse.

Tướng quân không hiểu, còn khẽ cau mày.

Hứa Vân Thanh lập tức đổi chiến thuật, vừa âm thầm lắc đầu, vừa lớn giọng tán dương: “Tướng quân không thấy thuốc này… hơi nóng sao?”

Tướng quân nhìn y hồi lâu, lặng lẽ đặt lại bát thuốc lên bàn.

Kế hoạch thành công.

… 

Khi đã khiến thuốc không bị uống, Hứa Vân Thanh không vội rời đi, mà còn tiến lên gần tướng quân, khẽ bẩm: “Thần có phát hiện một vật, có thể hấp thu mùi hương. Nương nương có thể giữ bên mình… để, ừm… thanh lọc không khí.”

Biết rõ bước tiếp theo tướng quân định làm gì, Hứa Vân Thanh liếc mắt ra hiệu về phía bình mai đặt cạnh giường tướng quân.

Than tre được đặt vào tay tướng quân, người đang mang vẻ mặt có phần ngơ ngác. Hứa Vân Thanh âm thầm thở phào trong lòng.

Trong nguyên tác, nhân vật công cũng từng bắt thái y ép nam chính uống loại thuốc đó. Nhưng lúc ấy, vị thái y không hề giải thích tác dụng của thang thuốc. Sau khi phát hiện có điều bất thường, nam chính không bao giờ chịu uống thêm lần nào nữa, mà lặng lẽ đổ toàn bộ vào bình hoa bên giường. Vết thương của hắn vì thế mà mãi chẳng khỏi.

Sau này, trong một lần nhân vật công cưỡng ép thân mật với nam chính, hắn vô tình ngửi thấy hương thơm kỳ lạ từ chiếc bình, mới phát hiện ra – thì ra nam chính chưa từng uống bát thuốc nào.

Từ đó về sau, mỗi lần cho uống thuốc đều do nhân vật công đích thân dùng miệng truyền sang cho nhân vật thụ. Tác giả rõ ràng rất giỏi trong việc tạo ra không khí ám muội, thậm chí mỗi khi hai người họ giương cờ tỷ thí, đều sắp xếp NPC đứng nhìn, chẳng hạn như một tiểu thái y họ Hứa vô danh nào đó.

Ngoài ra còn…

Khi hoàng đế biết chuyện, nổi trận lôi đình, toàn bộ nô tài hầu hạ tướng quân đều bị xử tử, còn thái y chăm sóc tướng quân thì bị kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng.

Hứa Vân Thanh mắt vô hồn.

Cho nên nói, các người chơi cái trò đó thì cũng làm ơn nể mặt thái y một chút, mạng thái y cũng là mạng người mà!

11

Lo lắng của Hứa Vân Thanh hoàn toàn không phải không có lý.

Trong nguyên tác, hoàng đế giết đại thần, phi tần giết nô tỳ – người đứng trên chỉ cần mở miệng một câu, những kẻ thậm chí chưa từng được tác giả viết tên cũng đã nhẹ nhàng bỏ mạng.

Khi lão hoàng đế dùng bạo lực cưỡng ép tướng quân, chẳng thiếu người chết. Lão ta lại đặc biệt thích dùng thủ đoạn giết kẻ hầu người hạ để uy hiếp tướng quân khuất phục. Mà những kẻ bị giết, toàn là bọn nhỏ NPC như bọn y.

Trên đường từ An Khánh Cung trở về sau khi khám bệnh, Hứa Vân Thanh men theo con đường nhỏ ven hồ sen trong Ngự hoa viên, vừa đi vừa ảo não.

Hồi xưa đọc cuốn truyện này chỉ vì muốn giải tỏa áp lực, y thấy mấy đoạn giường chiếu máu chó dây dưa kích thích vô cùng, tình ái quấn quýt sống chết chẳng rời càng là tuyệt phẩm. Nhưng đến khi chính mình bị kéo vào truyện này rồi mới hiểu: Y khổ, nô tài khổ, mà thân là nhân vật thụ – tướng quân kia... cũng khổ chẳng kém.

Khổ đến mức còn thảm hơn cả sinh viên y khoa vào mùa thi cuối kỳ. Dù cũng bị hành hạ tinh thần, nhưng giải phẫu, nội khoa, ngoại khoa, bệnh lý, dược lý, chẩn đoán... cùng lắm chỉ làm rụng tóc mòn não. Còn lão hoàng đế thì hành cả mắt, cả não, cả thân thể của tướng quân luôn.

Suy nghĩ một hồi lâu, Hứa Vân Thanh quyết định từ nay mỗi lần sắc thuốc cho tướng quân sẽ thêm nhiều cam thảo hơn.

Dù chẳng giúp được bao nhiêu, nhưng trong phạm vi quyền hạn của một thái y, đây là việc duy nhất y có thể làm vì nam chính.

“Hà…”

Gió nhẹ bất ngờ nổi lên, cuốn theo cánh sen trong hồ lay động nhè nhẹ, cũng thổi bay vạt áo của Hứa Vân Thanh. Y như có cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, bất chợt trông thấy một bóng người nơi xa.

Trường bào màu nhạt, áo trắng tung bay, đôi mắt người kia bịt bằng một dải sa quyên, thân hình gầy gò trùng khớp với dáng vẻ đêm hôm đó.

Hứa Vân Thanh sững người.

Là người đêm ấy…

“Chờ đã!”

Hứa Vân Thanh lập tức lao nhanh về phía trước.

Hà… hà…

Tác hại của việc lâu ngày không vận động giờ mới lộ rõ.

Thái y Hứa mới chỉ chạy được hai bước đã bắt đầu thở dốc, bụng cuộn lên như muốn nôn, y cố kìm nén cảm giác buồn nôn, ráng chạy thêm vài bước nữa, nhưng bất ngờ bị một cú va mạnh hất văng ra.

Hứa Vân Thanh ngã nặng xuống đất.

Một giọng lười nhác vang lên sau lưng: “Này, ngươi không thấy ta sao?”

Một giọng nói quen thuộc, nụ cười xấu xa cũng quá quen…

Là tam hoàng tử.

Tên này bắt nạt y đâu phải chỉ một hai ngày, Hứa Vân Thanh cũng dần quen rồi. Y còn chưa kịp phủi bụi trên người, đã hấp tấp hành lễ, vội vàng định rời đi: “Tham kiến tam điện hạ, vi thần còn có chuyện gấp, xin được cáo lui.”

“Ngươi được phép đi sao?”

Hứa Vân Thanh bị hắn thô bạo ấn xuống đất, trán va xuống nền đá xước cả máu.

Tam hoàng tử ngồi xổm bên cạnh y. Thật ra hắn có diện mạo rất đẹp, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ, chỉ là nụ cười hiểm ác nơi khóe môi đã làm giảm đi vẻ tuấn mỹ ấy.

“Bổn điện hạ là hoàng tử, là chủ nhân của ngươi. Ta bảo ngươi quỳ thì ngươi phải quỳ, bảo ngươi bò... thì phải bò như chó dưới đất cho ta.”

Ánh mắt tam hoàng tử quét qua thân thể Hứa Vân Thanh.

Không hiểu vì sao, tên thái y trước mắt này dù là nam tử, thân thể lại nhỏ gầy, cổ tay mảnh dẻ như nữ nhân, dường như chỉ cần một tay là có thể nắm trọn.

Tam hoàng tử nghĩ vậy, rồi liền làm thật.

Hắn ấn hai tay Hứa Vân Thanh lên đỉnh đầu, phát hiện đúng như dự đoán…

Vừa khít.

Giống như sinh ra là để bị hắn nắm giữ như thế này.

Còn nữa… vòng eo.

Ánh mắt tam hoàng tử hạ thấp, chăm chú quan sát eo của Hứa Vân Thanh.

Dù khoác trên người bộ y phục rộng thùng thình của thái y, vẫn có thể lờ mờ nhận ra dáng người mảnh khảnh bên trong. Những văn nhân vẫn hay dùng câu “eo thon chẳng đầy một vòng tay” để miêu tả nữ tử, nhưng tam hoàng tử lại thấy câu ấy dùng cho vị thái y trước mặt cũng chẳng có gì sai.

Tam hoàng tử đưa tay còn lại ra, có chút háo hức muốn thử xem eo y có thực sự nhỏ, mềm như hắn tưởng.

Nhưng người bên dưới cứ run lên từng hồi, tựa như đóa sen trong hồ không chịu nổi gió mưa dập vùi. Tam hoàng tử bất ngờ bật cười: “Này, thái y, ngươi run cái gì?”

Hứa Vân Thanh đang run.

Mối đe dọa từ tam hoàng tử không giống với lão hoàng đế. Dù sao thì đến giờ lão hoàng đế vẫn chỉ mới “mạnh miệng”, Hứa Vân Thanh lại đã biết trước cốt truyện nên không đến mức quá sợ hãi hay lo lắng.

Nhưng tam hoàng tử thì khác. Hắn là pháo hôi NPC không được đề cập rõ trong truyện, hoặc chỉ lướt qua, đối với Hứa Vân Thanh mà nói, đó là một kẻ hoàn toàn không biết rõ, một mối nguy có thể thực sự tiếp xúc và gây tổn hại cho y.

Phản công, lật bàn là chuyện của nhân vật chính. Với một NPC bên lề như y, chẳng ai quan tâm, cũng không ai đến cứu.

Hai tay bị khống chế, tầm nhìn bị cản trở, y hoàn toàn không thấy rõ được tam hoàng tử. Cảm giác không thể nhìn thấy, cũng không thể đoán trước, càng làm nỗi sợ trong lòng Hứa Vân Thanh bùng phát dữ dội.

Hình như y đã chọc giận tam hoàng tử rồi, vậy thì… hắn sẽ trừng phạt y ra sao?

Hắn sẽ… giết y sao?

Gương mặt nổi giận của lão hoàng đế chợt hiện lên trong đầu. Hứa Vân Thanh từng vô số lần cố giãy giụa thoát chết trong tay tên điên đó, chẳng ngờ đến cuối lại có thể bỏ mạng dưới tay một kẻ như thế này.

Cổ tay bị bóp đau nhức, trán trầy xước cũng rát buốt, dạ dày vừa mới cuộn trào vì chạy giờ lại bị đè ép, lục phủ ngũ tạng như co rút lại. Toàn thân không có lấy một chỗ dễ chịu.

Trong cơn hoảng loạn, Hứa Vân Thanh khẽ lẩm bẩm: “Đau… đau quá… cứu, cứu ta…”

[Ù ù… ]

[Ha ha ha, lớn như vậy mà còn khóc lóc, nhìn bộ dạng thảm hại của hắn kìa.]

[Giả vờ gì chứ, ngươi không phải thích nhìn hắn khóc lắm sao…]

Trong cơn hoảng hốt, Hứa Vân Thanh nghe thấy tiếng cười chói tai vang lên, những âm thanh rát buốt ẩn sâu trong ký ức dần chồng lấp, cuối cùng trùng khớp với giọng cười của tam hoàng tử.

“Này, Hứa Vân Thanh, không muốn bị đá thì khóc thêm mấy tiếng cho bọn ta xem đi…”

Cầu cứu là vô ích, tỏ ra yếu đuối chỉ khiến kẻ bạo hành thêm tàn nhẫn.

Đó là điều Hứa Vân Thanh đã sớm hiểu rõ. Y run rẩy, nghiến chặt môi.

Thay vì trông đợi vào sự cứu giúp vốn không bao giờ tồn tại, chi bằng nhắm mắt lại, co người thành một khối, chờ đợi cú đấm giáng xuống, chờ cho đến khi những lời chế giễu qua đi, chờ đến khi bọn họ thấy nhàm chán rồi tự rút lui.

“Này, ta hỏi ngươi vừa lầm bầm cái gì đó, có nghe thấy không?... Mẹ kiếp, sao ngươi không trả lời hả.” Giọng tam hoàng tử vang lên mơ hồ, Hứa Vân Thanh đã bắt đầu không còn nghe rõ nữa.

Tầm nhìn của y vì cơn đau mà dần trở nên mờ nhòe. Trong ánh mắt lờ mờ, y thấp thoáng trông thấy bóng áo trắng quen thuộc kia. Nhưng y chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình đang tìm dần rời xa, càng lúc càng…

Không đúng, hình như là đang lại gần.

Bõm.

Ào ào…

Sau lưng bỗng trống không, thay vào đó là tiếng nước từ ao sen văng tung tóe. Tiếng cười chát chúa đang bám lấy y, những ký ức lẻ tẻ đau buốt kia như thể cũng theo đó nứt vỡ từng mảnh, tan biến dần. Ánh sáng len qua những kẽ nứt.

Hứa Vân Thanh cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng, trừng lớn đôi mắt.

“Lại đây.”

Trên khuôn mặt nam nhân phủ tấm sa quyên mỏng, y phục trắng nhạt dưới ánh nắng sáng lấp lánh. Gương mặt tuấn mỹ ấy khiến Hứa Vân Thanh sững sờ đến quên cả phản ứng.

Bõm — lần này là tiếng tim đập dữ dội.

Hứa Vân Thanh ôm lấy ngực, ngẩng đầu lên, thất thần nhìn người trước mặt.

Khóe môi nam nhân vẫn giữ nguyên độ cong, đưa tay về phía Hứa Vân Thanh, những đốt ngón tay rõ ràng mạnh mẽ.

“Bám lấy ta đi.”

12

“Tam điện hạ rơi xuống ao sen rồi!”

“Mau! Mau cứu người!”

Cung nữ, thái giám hoảng loạn, từng người từng người như bánh sủi cảo rơi tõm xuống nước. Cấm quân đóng ở khắp nơi trong hoàng cung nhanh chóng kéo đến.

Thủ lĩnh cấm quân tìm kiếm khắp bốn phía vẫn không phát hiện gì, cuối cùng đành bất lực kết luận: “Không tìm thấy kẻ khả nghi nào, có lẽ chỉ là trượt chân rơi xuống nước. Chờ Tam điện hạ tỉnh lại rồi hãy xin chỉ thị sau.”

Phía sau giả sơn.

Hứa Vân Thanh nghiêng đầu quan sát, đến khi thấy cấm quân rút đi, tiếng ồn ào cũng dần tan biến, y mới nhẹ thở ra.

Vì nãy giờ toàn tâm toàn ý lo lắng bị cấm quân phát hiện nên đến lúc này Hứa Vân Thanh mới nhận ra tư thế hiện tại của mình... rất không ổn.

Vì sợ bị phát hiện, y hoảng hốt kéo nam nhân rời khỏi hiện trường, đẩy vào khe hẹp giữa các tảng đá của giả sơn.

Chỗ này chật hẹp vô cùng, hai người trưởng thành muốn ẩn nấp cùng nhau thật không dễ, Hứa Vân Thanh gần như dán chặt vào nam nhân kia.

Nam nhân bị y kẹp trong khuỷu tay, vóc người cao lớn hơn y, để thuận theo tư thế bị ép buộc, đành hơi khom người lại, trông có phần buồn cười.

Dải sa quyên che đi đôi mắt của hắn, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy sống mũi cao thẳng và khóe môi khẽ nhếch đỏ au kia.

Nhịp tim từ nãy đến giờ chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch thịch thịch.

Giống như bên hồ có hàng trăm con ếch xếp hàng nhảy ùm xuống nước, rất có tiết tấu, lại còn ngày càng tăng tốc.

Thực ra chỉ có tiếng “bõm” đầu tiên là từ nước, còn lại đều là tiếng tim đập của Hứa Vân Thanh.

Đồ trái tim chết tiệt, ngươi mà còn đập nữa thì uống thêm thuốc bổ vào cho ta!

Một nam nhân tuấn tú áp sát trước mặt, ai mà không bối rối cho được? Hứa Vân Thanh ôm ngực, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh phía trên, trong lòng vẫn hy vọng mong manh.

Không có phản ứng gì, lỡ như đối phương không phát hiện thì sao?

“Hừ…”

Tiếng cười trầm thấp vang lên từ phía trên, lồng ngực của nam nhân rung động, khiến Hứa Vân Thanh cũng bị lay động theo.

Mặt y lập tức đỏ bừng đến tận cổ, tức giận chuyển sang phản công:

“Ngươi sao có thể làm chuyện như vậy!”

“Chuyện gì?” Nam nhân nghiêng đầu, giả vờ không hiểu.

“Ngươi vừa mới đẩy tam hoàng tử!” Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Hứa Vân Thanh vẫn còn sợ hãi, “Hắn không phải là người dễ dàng bỏ qua, sau này sẽ không để ngươi yên đâu.”

Nghĩ đến tam hoàng tử được thị vệ cứu ra nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, Hứa Vân Thanh lo lắng siết chặt ngón tay, giọng nói cũng lắp bắp:

“Đợi hắn tỉnh lại, ngươi chẳng phải sẽ, sẽ…”

“Không sao cả.” Nam nhân nhếch môi cười, nhưng nụ cười lại lạnh lùng, “Hắn sẽ không tìm ta tính sổ, hơn nữa…”

Hứa Vân Thanh: “Gì cơ?”

Giọng nói của nam nhân mang theo sự tò mò và thăm dò, hắn chỉ vào hang đá giả hẹp hòi: “Chúng ta phải ở đây đến bao giờ?”

Mặt Hứa Vân Thanh lập tức đỏ bừng.

13

Sau khi rời khỏi hang đá giả, bầu không khí giữa hai người trở nên ngượng ngùng.

Cụ thể mà nói, chỉ có Hứa Vân Thanh là cảm thấy ngượng ngùng.

Nam nhân trông có vẻ bình thản hơn nhiều, Hứa Vân Thanh phát hiện trên áo bào trắng đơn sắc của hắn còn thêu hoa văn chìm, theo động tác của hắn mà lúc ẩn lúc hiện.

Dường như nhận ra ánh nhìn của y, nam nhân hơi nghiêng đầu, mỉm cười với y. 

Nụ cười ấy dịu dàng, ấm áp, nhưng trong lòng Hứa Vân Thanh lại bất giác nhớ đến đêm mưa hôm đó.

Những ký ức rời rạc lướt qua trong đầu: hơi thở nặng nề, làn da nóng rực, đôi mày khẽ nhíu của nam nhân, cùng với thân thể hai người kề sát nhau…

Hứa Vân Thanh đột ngột cúi đầu, cổ bên ngoài áo đỏ bừng.

Không được nghĩ nữa, phải chuyển đề tài.

Phải mở miệng.

Nên nói gì đây?

Thực ra, Hứa Vân Thanh có rất nhiều điều muốn hỏi nam nhân kia.

Ví dụ như: Tại sao đêm đó hắn lại xông vào cung của hoàng hậu? Tại sao lại rời đi không lời từ biệt? Giờ đây tại sao lại có thể xuất hiện trong hoàng cung mà không hề bị ảnh hưởng?

Hứa Vân Thanh hoàn toàn không biết gì về vị thích khách trong đêm mưa đó, nhưng hỏi thẳng thì quá đường đột, sẽ khiến mình trở nên thiếu chừng mực.

Cuối cùng, Hứa Vân Thanh chỉ hỏi:

“Vết thương của ngài đã lành chưa?”

Qua lớp lụa, Hứa Vân Thanh thấy nam nhân khẽ nhíu mày.

Những lời định nói tiếp bị nuốt trở lại, Hứa Vân Thanh nhận ra một điều:

Từ khi rời khỏi giả sơn, nam nhân kia đã giữ khoảng cách với mình, sự lạnh nhạt và xa cách ấy toát ra từ tận xương tủy, không giống như đang giả vờ.

Điều này cũng dễ hiểu. Dù sao lần đầu gặp mặt của họ cũng rất đặc biệt, nam nhân không muốn lộ thân phận thích khách, muốn cắt đứt quan hệ với mình cũng là điều bình thường.

Hứa Vân Thanh mím môi, cúi đầu đá viên đá dưới chân:

“Không sao.”

Chàng cúi người hành lễ:

“Đa tạ đại nhân đã cứu giúp, hạ thần còn có việc quan trọng, xin cáo từ trước.”

Nói xong, Hứa Vân Thanh vội vã bước đi.

Nhưng giọng nói của nam nhân lại vang lên từ phía sau:

“Ta tên là Dung Dịch, còn ngươi tên gì?”

“À?” Hứa Vân Thanh ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ biểu cảm của nam nhân lúc này.

Ánh nắng mặt trời vẽ nên đường viền hoàn hảo nơi cằm của nam nhân, dưới lớp lụa che, Hứa Vân Thanh không nhìn rõ đôi mắt của hắn, chỉ thấy khóe môi hắn cong lên, nụ cười vừa đẹp vừa quyến rũ:

“Ta còn để lại một chiếc khăn lụa ở chỗ ngươi, biết được tên của ngự y, ta mới có cơ hội tìm lại được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play