17

So với thái y viện, Hứa Vân Thanh thường xuất hiện ở cổng ngự thiện phòng hơn.

Dù gì thì thái y viện cũng chỉ giống ký túc xá, với cường độ làm việc như 996 thì y cũng chỉ có thể về đó vào buổi tối, còn Ngự thiện phòng thì khác, một ngày ba bữa, Hứa Vân Thanh chưa từng bỏ bữa nào. Y đặc biệt thích ngồi chồm hỗm trước cửa trò chuyện cùng cung nữ, thái giám.

Dù sao đều là NPC, mọi người rất dễ tìm được tiếng nói chung.

Hôm nay Hứa Vân Thanh mang tặng các đầu bếp một túi hương nhỏ. Mùa hè nhiều muỗi mòng, y đã cố ý bỏ vào đó dược liệu xua đuổi côn trùng.

Đám đầu bếp ở Ngự thiện phòng rất quý vị thái y nhỏ ngày nào cũng mang đồ thủ công tới tặng mình, vui vẻ đến nỗi cười không thấy mắt, còn dọn cho y một đĩa cá luộc.

Cá sông mới bắt lên thì chế biến kiểu gì cũng ngon, gừng được thái thành sợi mảnh, rắc cùng hành hoa lên mình cá đã nấu chín, không nêm quá nhiều gia vị để giữ nguyên vị tươi ngon của nguyên liệu.

Thịt cá mềm thơm, chỉ cần gắp nhẹ bằng đũa là xương và thịt đã tự tách rời, trắng như ngọc, mịn màng, ăn kèm với cơm nóng hổi, vừa đưa vào miệng Hứa Vân Thanh đã xúc động đến rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Tuy nhiên, người thấy thơm đâu chỉ có mình y.

Meo~

Tiếng kêu nhỏ vang lên, cảm giác vạt áo bị cọ nhẹ, Hứa Vân Thanh cúi đầu nhìn thì thấy một cái đầu màu vàng cam đang cố rúc vào lòng mình, đôi chân lông xù mềm mại của con mèo cam vừa vặn đặt lên đầu gối y.

Trong lòng Hứa Vân Thanh âm thầm hét lên sung sướng.

Tuyệt quá! Là mèo mèo!

Mèo cam lông vàng nhạt đưa chân cào cào, mũi thì cứ chọc bên này ngửi bên kia, rõ ràng là bị mùi cá dụ dỗ rồi. Hứa Vân Thanh lập tức xé nửa khúc cá đặt trước mặt mèo con, nó nhai nhóp nhép, vừa ăn vừa kêu meo meo meo meo.

Chẳng mấy chốc nửa con cá đã hết sạch, mèo con dụi mũi, ăn xong cũng không bỏ chạy mà còn rất “có mèo đức”, tiếp tục dụi đầu vào tay áo Hứa Vân Thanh làm nũng.

Hứa Vân Thanh xoa đầu mèo con, bất chợt nhớ đến con mèo đen hoang y từng quen trước khi xuyên sách.

Con mèo đen ấy tính tình rất cô lập, lạnh lùng, bị những con mèo khác xa lánh. Hứa Vân Thanh chỉ thỉnh thoảng mới gặp nó trong con hẻm sau bệnh viện. Nhưng dù có gặp thì nó cũng chỉ kêu một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, vô cùng cảnh giác với loài người. Mỗi lần nó chịu dụi nhẹ người vào người y cũng đủ để Hứa Vân Thanh cảm thấy được yêu chiều cả buổi.

Sau đó, con mèo hoang ấy bị thương ở chân, lúc tan làm Hứa Vân Thanh nhìn thấy nó nằm co ro ở đầu ngõ, đáng thương vô cùng. Thế là y mang nó về băng bó, rồi thuận theo tự nhiên mà nuôi luôn trong nhà. Mèo lạnh lùng sau khi được nhận nuôi thì hoàn toàn đổi tính, ngày nào cũng dụi vào người y kêu meo meo meo meo.

Rất lâu sau đó, Hứa Vân Thanh mới phát hiện, thực ra đầu ngõ bệnh viện có rất nhiều mèo. Lý do vì sao y chỉ gặp mỗi con mèo đen ấy là bởi nó luôn chờ đến trước khi y tan làm để đuổi hết đám mèo khác đi. Con mèo nhỏ mà y tưởng là đáng thương, thực chất lại là đại ca xã hội đen trong giới mèo. Mọi thứ chỉ là chiêu trò của nó để đùa bỡn con người mà thôi – thật ra là một con mèo tâm cơ siêu cấp.

“Gì đấy?”

Lời mở đầu quen thuộc vang lên khiến Hứa Vân Thanh toàn thân cứng đờ. Vừa hoàn hồn lại, y lập tức quay đầu, quả nhiên trông thấy tam hoàng tử.

Người mà y không muốn gặp nhất lúc này chính là hắn. Dù chuyện tam hoàng tử rơi xuống nước không phải do y gây ra, nhưng cũng chẳng đảm bảo hắn sẽ không đổ hết tội lỗi lên đầu y.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Hứa Vân Thanh không bỏ chạy nữa. Y cúi rạp người, khom lưng hành lễ với tam hoàng tử: “Tam... Tam điện hạ.”

Mèo cam nhỏ cũng ngẩng đầu lên, động tác đầy cảnh giác xen lẫn chột dạ giống y như đúc với Hứa Vân Thanh.

“Run gì chứ?” Tam hoàng tử bật cười khi nhìn thấy bộ dạng của một người một mèo, “Ngươi sợ ta đến thế sao?”

18

Mèo cam nhỏ chỉ cảnh giác trong vài giây rồi đã bắt đầu xoay quanh tam hoàng tử, kêu meo meo không ngớt.

Lúc này Hứa Vân Thanh mới phát hiện tam hoàng tử hôm nay mang theo một hộp đồ ăn, hình như không phải đến để gây sự.

Mèo nhỏ dụi vào chân hắn, tam hoàng tử liếc nhìn một cái liền mở hộp đồ ăn ra, bên trong là mấy khúc cá khô, rõ ràng được chuẩn bị riêng cho mèo.

Con mèo này đúng là sống không uổng cái màu lông của nó, vừa ăn xong nửa con cá của Hứa Vân Thanh, giờ lại ăn tiếp từng khúc cá khô từ tay tam hoàng tử, nhai rôm rốp rất ngon lành.

Ánh mắt Hứa Vân Thanh nhìn tam hoàng tử đầy kinh ngạc.

Một kẻ chẳng coi hạ nhân ra gì như hắn, lại có thể đối xử dịu dàng với động vật đến thế.

Vẻ mặt Hứa Vân Thanh quá dễ đoán, tam hoàng tử nhướng mày: “Con mèo này là ta nuôi.”

Hứa Vân Thanh càng kinh ngạc hơn.

Không ngờ người như hắn lại có chút lòng trắc ẩn như thế.

“Vì sợ trong cung có người hạ độc bản điện hạ, nên nuôi mèo, nuôi chó... để thử thức ăn trước.” Tam hoàng tử ngồi xổm xuống, xoa bụng mèo cam nhỏ, giọng nói lại lạnh băng, “Đám súc sinh này sớm muộn cũng chết, nếu trước khi chết còn chưa được thấy ánh mặt trời bên ngoài, thì cũng quá đáng thương rồi.”

Mèo con không hiểu được dã tâm hiểm độc trong lòng tam hoàng tử, ăn xong cá khô, được vuốt ve thì sung sướng khò khè kêu lên.

Tam hoàng tử quay sang nhìn Hứa Vân Thanh, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Điểm này, chẳng phải ngươi hiểu rất rõ sao?”

Đúng là như vậy, không lâu trước đây, chính tên này từng chỉ đích danh yêu cầu y hạ độc.

Không thể vạch tội người khác ngay trước mặt hắn, Hứa Vân Thanh ấp a ấp úng: “Ừm… ờ… đúng vậy.”

“Chỉ để xác nhận một suy đoán thôi.” Tam hoàng tử dán mắt nhìn Hứa Vân Thanh.

Hứa Vân Thanh: “Hả? Suy đoán gì cơ?”

“Ví như... thuốc lần trước ta đưa ngươi, có phải không chỉ có một phần? Có phải còn có người khác cũng đưa cho ngươi?”

Câu hỏi đột ngột khiến Hứa Vân Thanh không kịp đề phòng, theo bản năng hơi nghiêng đầu đi.

Nhưng phản ứng đó đã hoàn toàn xác thực suy đoán của tam hoàng tử, hắn tiếp tục ép hỏi: “Là ai? Còn ai đã đưa thuốc cho ngươi?”

Còn có lão hoàng đế và hoàng hậu nữa.

Hứa Vân Thanh đâu phải kẻ ngốc, tất nhiên không đời nào đi tố cáo hai nhân vật đứng đầu cung đình kia, dứt khoát giữ im lặng.

“Đã sợ đến mức đó rồi mà miệng còn kín đáo lắm.” Tam hoàng tử áp sát Hứa Vân Thanh, bất ngờ nắm chặt lấy tay y, “Ngươi là người của ai?”

Hứa Vân Thanh đau quá, khẽ rên lên một tiếng.

Tay áo rộng rãi bị kéo lên khiến ống tay trượt lên tới khuỷu tay, để lộ cổ tay mảnh khảnh của Hứa Vân Thanh.

Trên cổ tay là một vết bầm tím rõ rệt – là do lần trước tướng quân nắm chặt tay y để lại. Da y vốn mỏng, nên nhìn càng ghê rợn. Nhưng thường ngày có tay áo che đi, Hứa Vân Thanh cũng chẳng để tâm. Giờ bị tam hoàng tử siết lại đúng chỗ đó, y mới cảm nhận được cảm giác đau buốt nhói tận xương.

Tam hoàng tử cúi đầu nhìn kỹ vết bầm, đôi mắt lóe lên ánh sáng phấn khích.

Đau, đau, đau đau đau đau!

Thế nhưng tam hoàng tử lại không có ý định buông tay, thậm chí còn cố tình dùng ngón tay ấn mạnh lên chỗ bầm ấy, đầy hứng thú thưởng thức thân thể Hứa Vân Thanh khẽ run rẩy vì đau: “Ngươi tuổi còn trẻ như vậy, hẳn là không thể tự mình leo lên được vị trí này, chỗ dựa của ngươi là ai?”

Xuất hiện rồi.

Phát ngôn kinh điển trong các vụ bạo hành y sĩ.

Bác sĩ nào từng ngồi khám đều từng trải qua khoảnh khắc đen tối như thế này.

“Ngươi không hói, chúng ta làm sao tin được ngươi.”

“Trẻ thế này, nhìn là biết y thuật chẳng ra sao.”

“Ngươi là thực tập sinh đúng không? Nhìn một cái là biết chẳng biết khám bệnh, mau gọi thầy của ngươi tới đây đi.”

Bên này, tam hoàng tử vẫn chưa chịu ngừng lời: “Ngươi làm thế nào để trở thành ngự y? Thực lực thì rõ ràng không có, chẳng lẽ là dùng thân thể để leo lên? Hậu phi thì không dám làm chuyện đó đâu, là công chúa hay hoàng tử? Hay là, ta nên gọi ngươi một tiếng ‘dì nhỏ’ đây?”

Không bị hủy hoại trong im lặng thì sẽ bùng nổ trong im lặng.

Bị nghi ngờ năng lực chuyên môn, cuối cùng Hứa Vân Thanh cũng tích tụ đủ phẫn nộ trước lời lẽ của tam hoàng tử mà bật lại: “Vậy thì ngươi báo quan đi.”

Tam hoàng tử cau mày, hơi ngờ vực.

Sực nhớ ra chốn này làm gì có cảnh sát, Hứa Vân Thanh liền sửa lời: “Ngươi có gan thì đi kiện lên trung ương đi.”

Tốt nhất là kiện thẳng lên lão hoàng đế ấy.

Dám bịa đặt về việc hoàng đế tằng tịu, để xem ngươi có bị đánh chết không.

Tam hoàng tử lúc này mới cảm nhận được cơn giận của Hứa Vân Thanh, vẻ mặt thoáng hiện lên sự hứng thú: “Ngươi tức giận rồi.”

“Ngươi tức giận vì ta hỏi chủ nhân của ngươi là ai, rồi vì muốn bảo vệ hắn nên nổi cáu với ta sao?”

A a a a a, chó mà cũng biết nói tiếng người.

Hứa Vân Thanh cười lạnh: “Ta là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, ta là chủ nhân của chính ta.”

Chôn ngay đi cho rồi, lũ phong kiến thối nát.

Đôi mắt tam hoàng tử hơi mở lớn vì kinh ngạc.

Nhân lúc hắn đang ngây ra, Hứa Vân Thanh nhanh chóng rút tay lại, quay đầu bỏ chạy.

Chửi xong rồi chạy, kích thích thật đấy!

Giọng tam hoàng tử vang lên sau lưng, mang theo vẻ nghiền ngẫm và thăm dò: “Biết giữ mình là tốt, nhưng thái y à, ta rất tò mò, ngươi có thể duy trì được đến bao giờ?”

19

Lại là một đêm trăng thanh sao thưa.

Hứa Vân Thanh cúi đầu, chậm rãi bước đi dưới ánh trăng khuyết, dáng vẻ nhìn thế nào cũng có phần ỉu xìu chán nản.

Lúc trước vì bốc đồng mà khẩu chiến với tam hoàng tử, đến khi đi rồi y mới bàng hoàng nhận ra mình vừa gây họa, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Mang theo tâm trạng bất an ấy, Hứa Vân Thanh đi khắp nơi khám bệnh một lượt, lại ngồi viết ý kiến chẩn trị suốt bốn canh giờ, rồi lại tiếp tục tuần tra thêm một vòng nữa, cuối cùng còn phải báo cáo công việc cho thượng cấp – cũng chính là lão hoàng đế – như thể cố tình chuốc phiền.

Thật quá đủ rồi, nghe thôi đã thấy thảm.

Hồi tưởng lại cảnh tượng ban ngày, Hứa Vân Thanh cảm thấy hình tượng bản thân trong mắt tam hoàng tử chắc là: má bên trái viết “ta đang muốn chết”, má bên phải ghi “ta sống chán rồi”.

Làm sao đây, ngày mai có bị tính sổ không? Tối nay về thái y viện có nên viết sẵn di thư không?

Mưu sinh đúng là chẳng dễ dàng, làm một thái y nhỏ NPC sao lại gian khổ đến thế này.

Hứa Vân Thanh thấy sống mũi cay cay.

Y rõ ràng, chỉ muốn sống sót thôi mà…

Gió đêm phất qua, mùi hương lan thảo quen thuộc chập chờn bay vào chóp mũi, Hứa Vân Thanh ngẩng đầu theo mùi, thoáng thấy bóng người quen thuộc đang tựa vào gốc cây.

Tiếng bước chân vang lên, vì đã mất đi thị giác, các giác quan khác của Dung Dịch nhạy bén hơn người thường. Hắn nghe ra tiếng chân của vị thái y nhỏ kia, còn có hương thuốc dịu nhẹ tỏa ra từ người y.

Toàn thân hắn ẩn mình trong bóng cây, giọng nói nhàn nhạt không để lộ cảm xúc: “Ngươi…”

Từng đốm sáng lập lòe như đom đóm điểm xuyết màn đêm tĩnh lặng, hương thơm lững lờ trong không khí, bóng dáng thiếu niên lướt tới như cánh bướm, thổi qua một cơn gió mát lạnh ngay trước mặt, rồi lập tức có một thân hình nhỏ nhắn đổ ập vào lòng hắn.

Dù không nhìn thấy, Dung Dịch vẫn theo bản năng hơi cúi đầu. Thân thể ấm áp mềm mại áp sát vào hắn, vóc dáng kia nhỏ nhắn, chỉ vừa chạm đến ngực hắn.

“Hu hu hu, hu hu hu hu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play