4
“Đừng nói một lời dư thừa nào, ta sẽ để ngươi sống.”
Bị lưỡi dao sắc nhọn kề vào thắt lưng uy hiếp, Hứa Vân Thanh run rẩy cả người, theo lời nam nhân kia mà đóng chặt cửa, rồi ngay lập tức bị hắn đè sát vào tấm ván cửa.
Thân thể nam nhân và Hứa Vân Thanh áp chặt vào nhau, vì khoảng cách quá gần, y thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả bên tai. Mùi máu tanh nồng hòa lẫn với hương cỏ lan nhàn nhạt, thoảng quanh chóp mũi.
Hứa Vân Thanh khẽ nhíu mày, lúc này mới phát hiện bả vai nam nhân đã bị đầu tên xuyên thủng, vết thương trông dữ tợn, máu vẫn đang thấm ra ngoài.
Bị thương nặng đến vậy mà hắn không hề phát ra một tiếng rên. Dưới lớp sa quyên đen mỏng che mắt, vẫn có thể nhìn thấy hàng mi dài cong, cùng đôi mắt nhắm nghiền thật chặt.
Là kẻ mù sao?
Giữa thời điểm này mà còn có thể xuất hiện trong hoàng cung với bộ dạng ấy, chẳng là thích khách thì cũng là phản tặc.
Còn về việc một tên thích khách mù, thân mang trọng thương, làm sao có thể tránh khỏi tai mắt của cấm quân mà trốn đến tận viện này — một nơi vốn khá hẻo lánh…
Thôi kệ, đang đối mặt với một cuốn tiểu thuyết não tàn máu chó, đừng nên quá soi mói chuyện logic làm gì.
Hứa Vân Thanh nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vọng lại từ phía xa, còn có cả âm thanh giáp trụ va chạm “lách cách”. Cấm quân trấn giữ hoàng cung, trận thế hoành tráng, khí thế bức người, đứng từ xa cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Nam nhân đã sớm ngẩng đầu nhìn về phía cửa trước khi Hứa Vân Thanh kịp nhận ra cấm quân đang tới gần. Hứa Vân Thanh ngước mắt, vừa khéo bắt gặp đường viền hàm hoàn mỹ của hắn, cùng chiếc xương quai xanh trắng trẻo nơi cổ, điểm xuyết một nốt ruồi đỏ tươi nổi bật.
Dù là Hứa Vân Thanh – một kẻ trai thẳng độc thân suốt hai mươi năm – cũng chẳng thể soi ra nổi nửa điểm khiếm khuyết…
Tên này đúng là có một dung mạo hơn người.
Nam nhân cao hơn Hứa Vân Thanh hẳn một cái đầu, bờ vai rộng lớn, bàn tay cũng to hơn y rất nhiều, bàn tay đang siết chặt eo y gần như ôm trọn cả nửa vòng eo của Hứa Vân Thanh.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, lo sợ nhịp tim lộ ra điều bất thường, Hứa Vân Thanh khẽ rụt người lại, liền bị hắn giữ chặt trong vòng tay: “Ngoan ngoãn chút.”
Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính, lại dễ nghe vô cùng.
Hứa Vân Thanh không dám cử động nữa.
Tiếng bước chân dần tiến sát, cuối cùng dừng lại trước cửa. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của thị vệ: “Mở cửa, cấm quân tuần tra.”
Lưỡi dao kề nơi thắt lưng lại ép sâu thêm mấy phần, Hứa Vân Thanh hiểu ý, cố tình hạ thấp giọng, nói khàn khàn: “Ta đã ngủ rồi.”
Tiếng đập cửa “thình thình” càng lúc càng dữ dội, khí thế như sắp phá cửa xông vào: “Cấm quân tuần tra, há lại có chuyện đóng cửa không mở? Có phải có điều mờ ám?”
Cửa phòng ở Thái y viện vốn chỉ là một lớp gỗ mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bọn họ đạp tung. Nam nhân kia cũng nhận ra điều đó, toàn thân căng chặt như một thanh kiếm sắc bén luôn trong trạng thái chực rút ra khỏi vỏ.
Đúng vào lúc không thể tệ hơn, Hứa Vân Thanh chợt nhận ra một vấn đề.
Bây giờ đang là mùa hè, y phục của cả hai đều mỏng nhẹ, lớp áo ngoài mong manh chẳng khác nào không tồn tại. Hứa Vân Thanh bị ép sát đến mức gần như không còn khe hở nào, đến cả hơi nóng từ người đối phương cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Má y bị áp chặt vào bờ ngực căng cứng vì căng thẳng của hắn.
Thật sự… gần gũi quá mức rồi.
Cũng may cả hai đều là nam nhân, nếu không thì cái tư thế này cũng quá đáng lắm rồi.
Hứa Vân Thanh âm thầm nghĩ.
Bất ngờ, bên ngoài vang lên một tiếng “bốp” giòn tan, kế đó là giọng oang oang của tên thị vệ lúc nãy: “Aiyo! Đại ca, sao lại đánh ta?”
Lại một giọng thô ráp khác vang lên, chắc hẳn là vị thống lĩnh trong đám cấm quân kia: “Ngươi không biết ai ở đây sao?”
“Nơi này là Thái y viện à? Vậy bên trong tất nhiên là thái y rồi.”
“Biết rõ là đại phu mà còn gõ!” Thống lĩnh lớn tiếng quát, “Người không phải làm bằng sắt, cũng có lúc bệnh, lúc cần uống thuốc. Đắc tội với đại phu thì có bao giờ có kết cục tốt?”
Hứa Vân Thanh gật gù đồng tình trong lòng, điên cuồng “@” lão hoàng đế và cái tên đang dán sát y đây.
Thế nhưng hành động nhỏ của Hứa Vân Thanh dường như bị nam nhân kia hiểu lầm là tín hiệu cầu cứu, hắn đưa tay ra, trong ánh mắt hoảng hốt của Hứa Vân Thanh, bàn tay to lớn của hắn lập tức bịt kín môi y, hoàn toàn cắt đứt khả năng kêu cứu ra bên ngoài.
“Phịch!” – Thân thể bị đè mạnh vào tấm ván cửa, bàn tay hắn quá lớn, không chỉ che miệng mà còn che luôn cả chóp mũi. Không gian bị xâm chiếm, động tác bị áp chế toàn bộ, đến cả hô hấp lúc này cũng rơi vào tay hắn.
Hứa Vân Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vô cùng khó nhọc mới có thể len lỏi hít được chút không khí vương đầy mùi hương của nam nhân qua kẽ tay hắn.
Không ổn, chuyện này không ổn chút nào.
Đùi trong bị chân đối phương nâng lên, y chỉ có thể kiễng chân mới gắng giữ được trọng tâm. Ngực hắn áp sát vào người y, đến cả phần hạ thân cũng cọ chặt lấy nhau.
Tư thế quá tệ hại, tệ hơn nữa là lưỡi dao của hắn vẫn kề bên thắt lưng, cơ thể bản năng phản ứng mãnh liệt trước nguy cơ, nhưng cảm giác nguy hiểm ấy lại hòa quyện cùng nhịp tim đập loạn, trong cơn hoảng loạn cực độ, đầu óc không thể phân biệt rạch ròi, thậm chí còn dâng lên thứ cảm xúc chẳng nên xuất hiện.
Hứa Vân Thanh nhận rõ một thứ bản năng nào đó trong cơ thể mình đang bị đánh thức.
Chết, chết tiệt thật!
Gần đây y chỉ toàn vùi đầu vào học thuộc, không có thời gian giải quyết nhu cầu, tích tụ lâu ngày thành ra…
Mặt Hứa Vân Thanh lập tức đỏ bừng. Y càng ra sức đẩy hắn ra, nhưng khí lực của nam nhân quá mạnh, thân thể nhỏ yếu của một tiểu thái y vốn không quen rèn luyện, so với hắn chẳng khác nào chuồn chuồn lay cột đá.
Lúc này, trước cửa lại vang lên những âm thanh khe khẽ, có vẻ như đã đổi người gác.
Người mới đến giọng rất lễ độ: “Xin lỗi đã làm phiền đại nhân, không biết ngài có nhìn thấy kẻ nào khả nghi hay không?”
Hứa Vân Thanh hoàn toàn không rảnh để bận tâm tới bên ngoài, y đang cố hết sức lùi lại, mong che giấu tình huống xấu hổ này. Tồi tệ nhất là hình như nam nhân kia cũng cảm nhận được gì đó, khóe mày dường như hơi nhướn lên.
Không biết lấy sức ở đâu, Hứa Vân Thanh thoát được sự khống chế của hắn trong chớp mắt, nhưng chưa kịp chạy đã bị hắn áp chế trở lại. Y chỉ kịp dùng móng tay cào nhẹ lên ván cửa tạo nên một tiếng động nhỏ: “Ưm…”
Xong, lần này thật sự mất mặt đến chết mất.
Cứu… cứu mạng với…
Âm thanh nhỏ nhoi ấy chẳng ai bên ngoài nghe thấy. Sau một hồi không có phản hồi, người bên ngoài hoàn toàn từ bỏ: “Đại nhân, nếu có phát hiện ra kẻ khả nghi, xin hãy lập tức thông báo cho chúng ta.”
Tiếng bước chân dần xa, có lẽ đám cấm vệ kia cuối cùng cũng rút lui. Nhân lúc nam nhân buông lỏng cảnh giác, Hứa Vân Thanh không thể chịu đựng thêm được nữa, đẩy mạnh hắn ra, tham lam hít lấy từng ngụm không khí tươi mát.
Y nhìn chằm chằm vào con dao găm loang loáng trong tay nam nhân, giọng run rẩy vừa mang theo sợ hãi, lại xen lẫn cả chút xấu hổ và giận dỗi:
“Hộc... hộc hộc... ngươi mau đi đi, chuyện hôm nay... ta coi như chưa từng thấy gì.”
Hiện tại Hứa Vân Thanh chật vật vô cùng, từ má đến tận vành tai đều đỏ bừng, thân thể mềm nhũn đến cực điểm, hoàn toàn dựa vào cửa mới miễn cưỡng đứng vững.
Tất nhiên, nếu có thể, y thà chui tọt vào kẽ cửa cho rồi.
Mất mặt quá đi, hu hu…
Bộ não vẫn đang ra sức tìm lý do để tự an ủi.
Xảy ra chuyện thế này... chỉ có thể nói là cơ thể y khỏe mạnh thôi. Rất bình thường, rất bình thường.
Bình thường cái đầu ngươi ấy!
Tiểu thái y “cơ thể khỏe mạnh” này đầy guilty nhìn sắc mặt nam nhân, cố gắng phán đoán gì đó qua biểu cảm của hắn.
Phát hiện rồi sao? Hay là chưa?
Dù là có hay không... làm ơn... cầu xin ngươi, nhanh đi đi!
Hứa Vân Thanh đỏ từ đầu đến chân, người bình thường thấy tình cảnh này thì nên tự giác tránh né mới phải, vậy mà nam nhân kia không chỉ không rời đi, lại còn tiến sát thêm: “Đại phu?”
Suýt nữa quên mất, hắn bị mù, không thấy gì cả.
Hứa Vân Thanh lặng lẽ nghiến răng, sống động diễn tả cảnh “xấu hổ đến cùng cực hóa tức giận”: “Nô tài chỉ là tiểu sai vặt trực hôm nay, không phải quan viên của Thái y viện đâu...!”
Lời còn chưa dứt, âm cuối chuyển thành tiếng thét kinh hoảng, bởi y cảm nhận được nam nhân cúi sát xuống, hơi thở ấm nóng phả lên bên cổ, khơi dậy một trận nhột nhạt như điện giật.
“Ngươi, ngươi lại muốn làm gì?”
Vai bỗng nặng trĩu, Hứa Vân Thanh bị trọng lượng bất ngờ đè xuống đến mức tối sầm mắt, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra – nam nhân kia đã ngất.
Đầu ngón tay y vừa chạm vào là một mảng ướt sũng – máu của hắn. Mũi tên vẫn còn cắm nơi vai hắn, máu tuôn ra thấm ướt gần nửa thân y.
Bị thương nặng đến vậy, mãi bây giờ mới ngất, cũng có thể xem là thiên phú dị bẩm rồi.
Còn Hứa Vân Thanh thì.
Y cúi đầu nhìn chính mình đang sợ đến ủ rũ, rồi lại nhìn nam nhân ngất lịm dưới đất, không biết sống chết ra sao.
Cứu mạng, y thật sự rất muốn báo cảnh sát.
Đáng tiếc, cảnh sát thế kỷ hai mươi mốt không thể cứu một dân đen nhỏ bé xuyên không vào tiểu thuyết được.
Hứa Vân Thanh đặt nam nhân đang bất tỉnh nằm xuống đất, ôm đầu lẩm bẩm: “Đừng lo chuyện bao đồng, đừng lo chuyện bao đồng…”
Sự việc đã đến nước này, y cũng đã hiểu rõ mức độ nghiêm trọng.
Y có thể cứu người, nhưng kẻ này đã đụng đến cấm quân, nếu cứu hắn, không chừng sẽ bị liên lụy. Hứa Vân Thanh còn muốn sống, không muốn bị “viết kết thúc” sớm thế này.
Chỉ là muốn luyện tay nghề thôi mà, sau này vẫn còn cơ hội. Ít ra cái câu chuyện tình yêu máu chó giữa lão hoàng đế với tướng quân còn chưa đi đến hồi kết, y vẫn còn đất dụng võ.
Phải làm sao đây?
Mạo hiểm thì không đáng. Cấm quân ngay ngoài cửa, chỉ cần bước ra là cầu cứu được rồi. Nếu không muốn dính phiền phức, y hoàn toàn có thể lôi hắn ra ngoài, mặc hắn sống chết.
Dù lựa chọn thế nào thì bản thân cũng đều có thể toàn mạng.
Khóe môi nam nhân bắt đầu rỉ máu đen, Hứa Vân Thanh phát hiện mũi tên kia còn tẩm độc.
Ầm — tiếng sấm vang dội bất ngờ xé trời, mưa lớn đổ ào ào bên ngoài, ánh chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng cả tấm biển treo trước sảnh Thái y viện.
[Treo bầu cứu thế, lòng y nhân từ.]
Hứa Vân Thanh nhìn người đang nằm dưới đất, lại quay ra nhìn sân mưa lầy lội bên ngoài, so đo cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn thở dài thật nặng.
Thôi vậy… ai bảo y là thái y duy nhất trong cung chứ.
Ào ào —
Mưa lớn như trút nước.
“Đây là ca phẫu thuật đầu tiên của ta, ngươi là bệnh nhân đầu tiên.”
“Dù thế nào đi nữa.” Hứa Vân Thanh ngậm dao mổ trong miệng, ánh chớp lóe lên soi rõ đôi mắt sắc bén của y, “Cũng—không—được—chết—trong—tay—ta.”
5
Có lẽ vì suốt đêm mưa dầm, nên sáng hôm sau trời trong nắng đẹp, bầu trời xanh ngắt như vừa được gột rửa.
Tiểu thái giám đến thay ca chăm chú đánh giá Hứa Vân Thanh từ đầu tới chân, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ: “Thái y, ngài có chuyện gì đang giấu ta đúng không?”
Hứa Vân Thanh vội dời ánh mắt đi nơi khác: “Không… không có.”
Tiểu thái giám rõ ràng chẳng tin, nhưng vì không có chứng cứ nên đành bỏ qua, chuyển chủ đề: “Dạo gần đây thuốc cầm máu trong Nội vụ phủ đúng là dùng quá nhiều, thái y có ý tưởng gì không?”
“V… vậy sao?”
“Phải đó. Ngài không biết đâu, mấy vị công công phụ trách thu mua gần đây chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đồ tiến cống thì không nói, thuốc ngoài phố xá cũng sắp vét sạch cả rồi. Giờ ai cũng mặt ủ mày chau, ngày ngày khóc lóc rên rỉ, nhìn mà thấy tội.”
Hứa Vân Thanh cụp đầu xuống, vừa chột dạ lại vừa áy náy: “X-xin lỗi, thật ra ta…”
“Sao có thể trách ngài được?” Tiểu thái giám ngạc nhiên, “Trời muốn mưa, mẹ muốn gả chồng, chủ tử muốn làm gì, nương nương ở An Khánh Cung cần, thì bọn nô tài chúng ta nào cản được?”
Bị nhắc đến, Hứa Vân Thanh mới sực nhớ ra mình còn một bệnh nhân.
Cái tên nam chính xui tận mạng kia hiện vẫn đang chạy theo tuyến chính cốt truyện, ngày nào cũng bị lão hoàng đế đủ kiểu dày vò, thuốc cầm máu cứu mạng trong cung phần lớn đều dùng cho hắn.
Tiểu thái giám thở dài: “Bệ hạ thì chấp nhất, còn nương nương lại không phải người dễ chịu thua thiệt. Cứ thế này thì chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc nổi!”
Hứa Vân Thanh âm thầm nhẩm tính trong lòng, hiện giờ nhiều lắm cũng chỉ mới qua đoạn mở đầu. Trong tuyến truyện chính, đến tận chương ba ngàn bốn trăm năm mươi mốt… hay là ba ngàn bốn trăm bảy mươi mốt gì đó, công và thụ mới hóa giải hiểu lầm, chân thành bày tỏ tình cảm.
Không nhớ rõ nữa rồi.
Y lặng lẽ thắp nến trong lòng cho đám thái giám đang than khóc kia. Sau đó xếp lại hòm thuốc, bắt đầu tiếp tục cuộc sống bận rộn trong cung của một vị thái y.
Một ngày làm thái y…
Bắt đầu từ việc ăn.
Đám đầu bếp trong Ngự thiện phòng vô cùng quý mến Hứa Vân Thanh, mỗi ngày đều sớm mở lò riêng cho vị tiểu thái y này, tiểu thái giám theo sát bên y cũng được hưởng sái. Hôm nay vừa mới nướng ra mẻ bánh nóng hổi từ trong lò.
Hứa Vân Thanh đưa chiếc gối thuốc vừa làm xong cho vị đầu bếp quá mức nhiệt tình, còn bản thân thì ôm bánh nướng đầy hớn hở, thản nhiên ngồi bệt xuống bậc thềm.
Bánh nướng vừa ra lò có viền vàng óng hấp dẫn, phía trên rắc mè đen li ti, cắn một miếng là lớp vỏ giòn tan, bên trong mềm mại, mặn mà thơm ngậy, hương thơm bốc lên quyến rũ vô cùng.
Hứa Vân Thanh như bị mê hoặc bởi mùi thơm, ôm bánh mà ngấu nghiến.
“Nghe gì chưa? Đêm qua có thích khách đột nhập vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, cấm quân tìm mãi mà chẳng được gì.” Ngoài bậc thềm, mấy cung nữ đang quét sân vừa làm vừa tám chuyện.
“Ta thấy, kẻ đêm qua đột nhập có khi chẳng phải thích khách đâu. Đám cấm quân ấy lợi hại lắm, có chui xuống đất cũng bị lôi lên cho coi. Nếu thật là người gây ra, sao lại không để lại chút dấu vết nào? Huống chi cung nữ trực đêm đó còn trông thấy... thấy trước đại điện rải đầy cánh hoa mẫu đơn đỏ rực, thứ đó chỉ có ở Trường Xuân Cung thôi mà.”
“Ê, khoan đi vội.”
“Bệnh của Hoàng hậu nương nương vốn bắt nguồn từ tâm. Thái y ngài mà cứ thế đến, e là lại khiến nương nương không vui.”
Hứa Vân Thanh: “?”
“Hoàng hậu nương nương phát bệnh như vậy, tuy có phần vì chuyện thích khách tối qua, nhưng nguyên nhân chính vẫn là do vị nương nương đang ở An Khánh Cung kia. Ngài cũng biết, vị nương nương ấy vốn là nam tử, thế mà vẫn nhập cung làm phi. Thân phận trước đây lại rất đặc biệt, lúc mới vào cung từng vấp phải vô số trở ngại, quần thần phản đối dữ dội, thế nhưng bệ hạ lại cứ cố chấp. Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến thể diện hoàng thất, Hoàng hậu nương nương luôn canh cánh trong lòng, vì vậy bệnh cũ mới tái phát.”
“Căn nguyên nằm ở đó. Hiện tại nương nương đang nằm liệt giường, e là chỉ khi nghe được tin tốt mới mong khỏi bệnh.”
Tiểu thái giám thở dài: “Thái y, thái y thấy sao?”
Hứa Vân Thanh xắn tay áo, hăng hái đáp: “...Ta chưa từng nghe qua loại bệnh nào như thế, nhất định phải tới xem ngay mới được.”
Tiểu thái giám giật mình ngoái đầu nhìn y.
Hứa Vân Thanh tròn mắt ngước lên, đôi mắt đẹp lấp lánh như hồ nước trong veo, lúc này đây, trong mắt y chỉ ngập tràn khao khát thuần túy đối với tri thức.
Tóm lại, cực kỳ trong sáng.
Tiểu thái giám ngừng lại một giây, lập tức đổi giọng: “Ý của Hoàng hậu nương nương là, muốn ngài đi thuyết phục vị nương nương kia.”
“Thuyết phục kiểu gì?”
Tiểu thái giám móc ra từ trong ngực một gói thuốc bọc kín, đặt vào tay Hứa Vân Thanh, nói ngắn gọn: “Bỏ vào cho hắn.”
Khuyên hòa... bằng vật lý.
“Từ sau khi Hiền phi nương nương mất, Trường Xuân Cung đã bị bỏ hoang, nhưng cây cối nơi đó lại mọc lên điên cuồng, ai nấy đều đoán rằng Hiền phi nương nương chết oan, cho nên trời mới hiện dị tượng quỷ dị như vậy.”
“Im miệng! Mấy lời thế này cũng dám nói ra ngoài, không muốn sống nữa à? Với lại cái chết của Hiền phi nương nương thì liên quan gì đến Hoàng hậu, nhỡ có kẻ lớn gan tày trời che giấu phản tặc thì sao?”
Bánh… bánh hết ngon rồi.
Hứa Vân Thanh bị bánh làm nghẹn, vội vàng tu nước ừng ực.
Tiểu thái giám không nhận ra y thất thố, chỉ trừng mắt lườm đám cung nữ lắm chuyện, cảm thán: “Đúng đó, đêm qua nương nương bị thích khách dọa tái phát bệnh cũ, phải nằm liệt giường, hôm nay còn chẳng thể tiếp kiến các vị nương nương.”
Hứa Vân Thanh lập tức móc sổ khám bệnh trong túi ra, ghi chép liền: “Ta đi ngay đây!”