Chuyển ngữ: Vân Nguyệt
Chương 4:
Giang Ngọc Tuần án binh bất động, trước tiên về nhà ngủ một giấc.
Tỉnh lại, quản sự của điền trang đã đặt sổ sách lên bàn hắn.
“… Cho nên những năm qua, điền trang duy tu, bảo dưỡng đều dựa vào bổng lộc của cha ta?”
Giọng Giang Ngọc Tuần đặc biệt khó khăn.
Sổ sách cho thấy, điền trang không những không còn đồng nào, mà mỗi năm còn lỗ một khoản không nhỏ, phải lấy bạc từ ngoài bù vào.
Cứu mạng, sao ta còn nghèo hơn cả tưởng tượng vậy?
Quản sự cười gượng hai tiếng, thành thật gật đầu: “Chinh Nam đại tướng quân bận chiến sự, không có thời gian quản lý điền trang. Chúng ta trồng trọt mỗi năm chỉ đủ ăn.”
Quá đáng thật!
Ở đời sau, điền trang phát triển mạnh mẽ, thậm chí trong loạn thế còn có thể đóng cửa tự cấp tự túc như một thành lũy.
Giang Ngọc Tuần cứ nghĩ mình cũng có thể noi theo.
Ai ngờ giấc mơ còn chưa kịp hình thành đã bị thực tế đập nát.
Là con công thần, đáng lẽ hắn được hưởng ba năm bổng lộc.
Giờ thì hay rồi, tiền cũng bị tịch thu.
Muốn nhờ điền trang để sống sót qua loạn thế? Đúng là si tâm vọng tưởng.
… Ứng Trường Xuyên, đúng là ngươi cao tay.
Giang Ngọc Tuần buông sổ sách, day trán, nhìn ra cửa sổ: “Mưa có vẻ nhỏ đi chút, không bằng nhân lúc này đến linh đường xem sao.”
Chinh Nam tướng quân được táng ở Lan Trạch quận, nhưng trong nhà tại Chiêu Đô cũng lập mộ chôn di vật và linh đường.
Về tình về lý, hắn đều nên đến thăm.
“Vâng vâng,” quản sự nhận lại sổ sách, vội vàng gọi một gia lại trẻ tuổi: “Liễu Nhuận, dẫn công tử đến tây trang.”
Chàng trai áo xanh lập tức lấy dù, chạy nhanh tới: “Công tử, mời bên này ——”
Dù điền trang nghèo, nhưng lại rộng hơn Giang Ngọc Tuần tưởng.
Ngoài ruộng vườn, còn có ao hồ, đường đi, thậm chí cả một ngọn núi hoang phía sau.
Khi sắp đến nơi, trời lại mưa to hơn.
“Công tử, hay là chúng ta tìm chỗ tránh mưa trước?” Cơn mưa bất ngờ khiến thiếu niên ướt sũng, Liễu Nhuận vội vàng che chắn cho hắn, “Cảm lạnh thì không hay đâu.”
Thiếu niên lắc đầu: “Không sao, chẳng phải sắp đến nơi rồi à?”
Vừa dứt lời, chợt nghe phía xa vang lên tiếng động lớn.
Theo bản năng quay đầu, Giang Ngọc Tuần trông thấy một khối đất đá khổng lồ lẫn bùn nhão ầm ầm đổ xuống từ sườn núi.
Thậm chí có cả cây bị bật gốc, lăn lộn giữa dòng lũ bùn.
“Công tử, cẩn thận!”
Một bóng người lấm lem bùn đất đột nhiên lăn xuống từ triền núi, nặng nề ngã xuống cách đó không xa.
“Đó là ai?” Giang Ngọc Tuần theo bản năng hỏi.
“Không xong rồi,” Liễu Nhuận thấp giọng lẩm bẩm, bất giác căng thẳng, “Bẩm công tử, đó là nô bộc bị nhốt trong linh đường.”
“Nhốt… trong linh đường?”
“Công tử không biết đấy thôi. Người này chính là bộ hạ cũ của tướng quân, lén chuẩn bị làm vật tuẫn táng theo ngài ấy.”
Tuẫn táng?!
Hơi thở Giang Ngọc Tuần cứng lại.
Cổ nhân xem trọng ‘sự chết như sự sống.’ Trước khi Chu Thái Tổ dẹp bỏ nghi thức này, bất kỳ quan viên hay quý nhân nào qua đời, nhất định sẽ có vài nô bộc bị giết để tuẫn táng theo.
Chinh Nam tướng quân được hạ táng theo lễ nghi quân đội, mọi chuyện đều do bộ hạ lo liệu.
Giang Ngọc Tuần hiểu rằng tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Nhưng hắn không ngờ rằng, những bộ hạ trung thành của phụ thân hắn lại bí mật làm chuyện này sau lưng.
… Cũng phải thôi.
Vu thuật, tà đạo, tuẫn táng đã tồn tại hàng nghìn năm.
Có lẽ, chính Ứng Trường Xuyên, kẻ quyết tâm ‘diệt thần,’ mới là dị loại của thời đại này.
“Ở đằng kia ——”
“Hắn ngã từ trên núi xuống!!!”
Giữa tiếng hô hoán, vài gia lại đã rút đao gậy, lao nhanh về phía họ.
Giang Ngọc Tuần án binh bất động, trước tiên về nhà ngủ một giấc.
Tỉnh lại, quản sự của điền trang đã đặt sổ sách lên bàn hắn.
“… Cho nên những năm qua, điền trang duy tu, bảo dưỡng đều dựa vào bổng lộc của cha ta?”
Giọng Giang Ngọc Tuần đặc biệt khó khăn.
Sổ sách cho thấy, điền trang không những không còn đồng nào, mà mỗi năm còn lỗ một khoản không nhỏ, phải lấy bạc từ ngoài bù vào.
Cứu mạng, sao ta còn nghèo hơn cả tưởng tượng vậy?
Quản sự cười gượng hai tiếng, thành thật gật đầu: “Chinh Nam đại tướng quân bận chiến sự, không có thời gian quản lý điền trang. Chúng ta trồng trọt mỗi năm chỉ đủ ăn.”
Quá đáng thật!
Ở đời sau, điền trang phát triển mạnh mẽ, thậm chí trong loạn thế còn có thể đóng cửa tự cấp tự túc như một thành lũy.
Giang Ngọc Tuần cứ nghĩ mình cũng có thể noi theo.
Ai ngờ giấc mơ còn chưa kịp hình thành đã bị thực tế đập nát.
Là con công thần, đáng lẽ hắn được hưởng ba năm bổng lộc.
Giờ thì hay rồi, tiền cũng bị tịch thu.
Muốn nhờ điền trang để sống sót qua loạn thế? Đúng là si tâm vọng tưởng.
… Ứng Trường Xuyên, đúng là ngươi cao tay.
Giang Ngọc Tuần buông sổ sách, day trán, nhìn ra cửa sổ: “Mưa có vẻ nhỏ đi chút, không bằng nhân lúc này đến linh đường xem sao.”
Chinh Nam tướng quân được táng ở Lan Trạch quận, nhưng trong nhà tại Chiêu Đô cũng lập mộ chôn di vật và linh đường.
Về tình về lý, hắn đều nên đến thăm.
“Vâng vâng,” quản sự nhận lại sổ sách, vội vàng gọi một gia lại trẻ tuổi: “Liễu Nhuận, dẫn công tử đến tây trang.”
Chàng trai áo xanh lập tức lấy dù, chạy nhanh tới: “Công tử, mời bên này ——”
Dù điền trang nghèo, nhưng lại rộng hơn Giang Ngọc Tuần tưởng.
Ngoài ruộng vườn, còn có ao hồ, đường đi, thậm chí cả một ngọn núi hoang phía sau.
Khi sắp đến nơi, trời lại mưa to hơn.
“Công tử, hay là chúng ta tìm chỗ tránh mưa trước?” Cơn mưa bất ngờ khiến thiếu niên ướt sũng, Liễu Nhuận vội vàng che chắn cho hắn, “Cảm lạnh thì không hay đâu.”
Thiếu niên lắc đầu: “Không sao, chẳng phải sắp đến nơi rồi à?”
Vừa dứt lời, chợt nghe phía xa vang lên tiếng động lớn.
Theo bản năng quay đầu, Giang Ngọc Tuần trông thấy một khối đất đá khổng lồ lẫn bùn nhão ầm ầm đổ xuống từ sườn núi.
Thậm chí có cả cây bị bật gốc, lăn lộn giữa dòng lũ bùn.
“Công tử, cẩn thận!”
Một bóng người lấm lem bùn đất đột nhiên lăn xuống từ triền núi, nặng nề ngã xuống cách đó không xa.
“Đó là ai?” Giang Ngọc Tuần theo bản năng hỏi.
“Không xong rồi,” Liễu Nhuận thấp giọng lẩm bẩm, bất giác căng thẳng, “Bẩm công tử, đó là nô bộc bị nhốt trong linh đường.”
“Nhốt… trong linh đường?”
“Công tử không biết đấy thôi. Người này chính là bộ hạ cũ của tướng quân, lén chuẩn bị làm vật tuẫn táng theo ngài ấy.”
Tuẫn táng?!
Hơi thở Giang Ngọc Tuần cứng lại.
Cổ nhân xem trọng ‘sự chết như sự sống.’ Trước khi Chu Thái Tổ dẹp bỏ nghi thức này, bất kỳ quan viên hay quý nhân nào qua đời, nhất định sẽ có vài nô bộc bị giết để tuẫn táng theo.
Chinh Nam tướng quân được hạ táng theo lễ nghi quân đội, mọi chuyện đều do bộ hạ lo liệu.
Giang Ngọc Tuần hiểu rằng tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Nhưng hắn không ngờ rằng, những bộ hạ trung thành của phụ thân hắn lại bí mật làm chuyện này sau lưng.
… Cũng phải thôi.
Vu thuật, tà đạo, tuẫn táng đã tồn tại hàng nghìn năm.
Có lẽ, chính Ứng Trường Xuyên, kẻ quyết tâm ‘diệt thần,’ mới là dị loại của thời đại này.
“Ở đằng kia ——”
“Hắn ngã từ trên núi xuống!!!”
Giữa tiếng hô hoán, vài gia lại đã rút đao gậy, lao nhanh về phía họ.