6Chuyển ngữ: Vân Nguyệt

Chương 3:

Chính Ngọ, mặt trời lên cao.

Ánh nắng ban ngày chiếu xuống nhà ngục, chẳng hề lạnh lẽo.

Người cai ngục tốt bụng không nhịn được mà ngước mắt, lần lượt nhìn về phía cửa sổ hẹp.

Nhưng Giang Ngọc Tuần chỉ chăm chú đọc Chu Luật, tâm trí không để ý đến bất cứ điều gì khác.

Buổi trưa, vẫn chưa có mưa.


Giờ Mùi, vẫn chưa có mưa.


Giờ Thân, trời vẫn khô ráo.

Mãi đến khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn, không còn nhìn rõ chữ trong Chu Luật, thiếu niên mới buông sách, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời khắc được ghi lại trong sử sách đã đến.

Không chỉ cai ngục mà ngay cả các tử tù cũng ngước đôi mắt đờ đẫn, nhìn về phía cậu.

"Có mây bay từ Nguyệt Sao Sơn tới."

Giọng nói thiếu niên phá vỡ sự im lặng trong ngục.

Mọi người trong tù không kiềm được mà đưa mắt nhìn theo.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt.

Ngay khoảnh khắc giọng nói của Giang Ngọc Tuần vừa dứt, một tia chớp xé toạc màn mây dày đặc trên Nguyệt Sao Sơn.

Sấm sét rền vang, chấn động cả vùng bình nguyên.

"Mưa… thật sự mưa rồi!"

Một tử tù trợn trừng mắt, vội vàng bò tới gần cửa sổ để nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài.

Trong chớp mắt, mưa lớn trút xuống như thác đổ.

Sử sách không sai, mặt trời lặn, mưa đến đúng hạn.

Giang Ngọc Tuần hít sâu, khẽ nhắm mắt lại, đôi tay run rẩy.

Lần này, cậu đã thắng cược!

Chỉ trong chốc lát, cuồng phong đã cuốn theo từng đám mây đen khổng lồ, nuốt chửng cả bầu trời quang đãng.

Hạt mưa rơi xuống như trống giáng, ào ạt đổ về Chiêu Đô, trút xuống mái hiên Vũ Dương Cung, nơi chạm khắc năm sống sáu thú.

Người hầu không khỏi kinh hoảng, nhưng chủ nhân của tòa bình sau lưng vẫn ung dung như thường.

Mãi lâu sau, người ấy mới chậm rãi ngước mắt, nhìn ra ngoài Triều Càn Điện, nơi bầu trời chẳng còn thấy nổi một áng mây sáng.

Cuối cùng, ánh mắt lại hạ xuống, tiếp tục xem xét tấu chương trên tay.

Như thể ngoài cửa sổ chỉ là một trận mưa nhỏ tầm thường.

Một lúc sau, người ấy mới lên tiếng, giọng chậm rãi:

“Nhà lao ẩm thấp, hãy đưa con trai Đại tướng quân đến Vũ Dương Cung.”

Trong Chiêu Càn Điện, ánh đèn dầu lay động theo từng cơn gió mạnh, lúc sáng lúc tối.

Qua lớp chạm rỗng của tòa bình, thấp thoáng có thể thấy bóng dáng người khoác áo gấm.

Ứng Trường Xuyên khẽ đặt ngón tay lên trán, chậm rãi mở lời:

“Trẫm cũng không biết, ái khanh lại có thể gọi mưa.”

Lời nói vang lên, ánh mắt xuyên qua tòa bình, đầy hứng thú dừng lại trên người Giang Ngọc Tuần.

Thiếu niên lập tức cảm thấy sống lưng như bị kim chích.

“Bệ hạ hiểu lầm,” Giang Ngọc Tuần nhanh chóng điều hòa hơi thở, “Thần không biết gọi mưa.”

Vừa nói, cậu vừa nâng tay hành lễ, đồng thời giải thích tất cả những điều đã chuẩn bị từ trong nhà lao, nói một mạch:

“Không biết bệ hạ có còn nhớ, năm trước, trước và sau hạ chí, quận Lan Trạch từng có một trận mưa lớn?”

Mưa xối xả khiến nước sông tràn bờ, vạn mẫu ruộng tốt chìm trong biển nước, chưa từng có tiền lệ.

Thân là hoàng đế, Ứng Trường Xuyên đương nhiên biết rõ.

“Ừm.”

“Từ khi có ký ức, thần đã sinh sống tại quận Lan Trạch. Trong trí nhớ của thần, nơi đó chưa bao giờ có một trận mưa lớn như thế, nên đến nay vẫn còn nhớ rõ thiên tượng những ngày ấy… Hôm qua ở Chiêu Đô, thiên tượng không khác gì năm trước. Hơn nữa, khi dự tiệc, thần phát hiện Vũ Dương Cung nằm ở vùng trũng, khả năng thoát nước kém… nên đã có suy đoán này.”

Nhịp tim Giang Ngọc Tuần đập dồn dập, lớn đến mức át cả tiếng mưa xối xả bên ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, một người hầu khoác áo thêu, toàn thân ướt sũng, vội vã chạy vào, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng bẩm báo:

“Bệ hạ, nước sông tại Huyền Thông Môn đã tràn bờ! Vũ Dương Cung… cũng, cũng bắt đầu ngập úng! Mong bệ hạ tạm thời rời cung tránh lũ—”

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra đúng như lời Giang Ngọc Tuần đã nói.

Ứng Trường Xuyên không để ý đến người hầu, ánh mắt chỉ tập trung vào thiếu niên trước mặt.

Như thể đang chờ đợi một câu trả lời.

Ngoài cửa sổ, mưa như ngân hà trút xuống.

Giang Ngọc Tuần trầm ngâm một chút, sau đó cất cao giọng:

“Rời cung tránh lũ chỉ là kế tạm thời. Nếu có thể, mong bệ hạ sớm tu sửa Vũ Dương Cung, chỉnh đốn hệ thống thoát nước của Chiêu Đô để tránh tái diễn cảnh ngập lụt.”

Vũ Dương Cung được xây dựng từ tiền triều, khi chọn vị trí chỉ xem xét cát hung phương hướng, hoàn toàn không tính đến yếu tố khoa học.

Trớ trêu thay, cả tòa Chiêu Đô rộng lớn, nơi này lại nằm ở vùng trũng nhất.

Chọn vị trí không hợp lý, thiết kế lại có khiếm khuyết, mấy chục năm sau, nơi đây vẫn sẽ tiếp tục ngập lụt hết lần này đến lần khác.

Giọng điệu thiếu niên vô cùng nghiêm túc, trong mắt lộ rõ sự chờ đợi.

Hắn hẳn là nên được hài lòng rồi, đúng không?

Nhưng còn chưa kịp thả lỏng, giọng nói của Ứng Trường Xuyên đã vang lên từ sau tấm bình phong:

“Ái khanh đã biết Đại Chu ‘quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than’, vậy vì sao còn đề nghị trẫm xây dựng rầm rộ?”

Chết tiệt!

…… Ứng Trường Xuyên đây là cố ý làm khó hắn sao?

Nghĩ đến vận rủi bám theo mình, Giang Ngọc Tuần không khỏi rùng mình.

Nỗi sợ hãi như sóng lớn ập đến, che trời lấp đất, nhấn chìm hắn trong chớp mắt.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể không mở miệng:

“Bẩm bệ hạ, Vũ Dương Cung nằm ở vùng trũng, quanh năm ẩm thấp, lạnh lẽo. Dù không ngập nước, cũng không phải nơi thích hợp để cư ngụ.”

Vừa dứt lời, trái tim Giang Ngọc Tuần đã lạnh lẽo như cơn mưa xối xả ngoài kia.

Ứng Trường Xuyên băng hà khi mới khoảng ba mươi tuổi.

Trong thời đại có tuổi thọ trung bình không dài, đó có thể xem là qua đời sớm.

Giới sử học suy đoán rằng, ngoài những vết thương do chiến trận, thì làm việc quá độ và việc cư trú lâu dài trong môi trường ẩm thấp của Vũ Dương Cung cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của hắn.

Mà Đại Chu diệt vong, thiên hạ đại loạn, nguyên nhân trực tiếp chính là do Ứng Trường Xuyên qua đời.

So với điều đó, một chút công trình này tính là gì?

Thiếu niên khựng lại một chút, sau đó nói tiếp:

“Bệ hạ bị bệnh là chuyện nhỏ, nhưng tổn thọ mới là chuyện lớn.”

…… Chết tiệt!

Giang Ngọc Tuần, ngươi vừa nói cái gì vậy?!

Người hầu toàn thân ướt sũng cứng đờ, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông.

Những người xung quanh cũng phản ứng khác thường, nhưng không ai ngăn cản câu nói tiếp theo của hắn.

Thậm chí, câu sau còn làm rung trời chuyển đất hơn.

“Nếu bệ hạ băng hà, Đại Chu cũng sẽ diệt vong theo bệ hạ. Đến lúc đó, vô số bách tính sẽ bị cuốn vào loạn thế, mất nhà mất cửa, ly tán khắp nơi. Đó mới là đại bất hạnh!”

Lời vừa dứt, cả Chiêu Càn Điện chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Bệ hạ, tổn thọ.

Đại Chu, mất nước.

Những từ cấm kỵ ấy, vậy mà lại bị Giang Ngọc Tuần thẳng thừng thốt ra.

Là hắn điên rồi, hay mọi người điên rồi?

Những lời đã nói ra, chẳng khác nào bát nước hắt đi, không thể thu lại.

Giang Ngọc Tuần không biết từ lúc nào, lòng bàn tay đã siết chặt.

Giờ đây, hắn chỉ còn một con đường duy nhất —— đối đầu trực diện.

Đã mang danh "trung thần liều chết can gián", vậy thì hắn cứ làm đến cùng!

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía bóng dáng sau tấm bình phong, ánh mắt kiên định:

“Văn thần chết vì can gián, võ tướng chết trận sa trường, vốn dĩ là lẽ thường tình. Gia phụ đã hy sinh vì nước, thần làm con, tất nhiên không thể để ông mất mặt.”

“Những lời thần nói hôm nay, là vì bệ hạ, cũng là vì thiên hạ. Thần không muốn phụ lòng mình.”

“Xin bệ hạ suy xét kỹ càng.”

Tim Giang Ngọc Tuần đập nhanh đến mức như muốn phá tung lồng ngực, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại.

Lẽ ra hắn phải sợ hãi mới đúng.

Nhưng vào khoảnh khắc này, từ sâu thẳm trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác khoái ý, như cơn sóng thần quét sạch nỗi sợ hãi.

Hắn không cần phải cùng loại người như Ứng Trường Xuyên quanh co giả dối.

Nói thì nói, có gì mà không dám?

Ngoài trời, mưa lớn gió dữ, nước từ bốn phương tám hướng tràn lên.

Người hầu quỳ đầy ngoài điện, chờ đợi thánh giá rời cung tránh lũ.

Trong ánh nến leo lét, Ứng Trường Xuyên lần đầu tiên cúi mắt, cẩn thận quan sát vị thần tử trước mặt.

Thiếu niên trông chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, ngũ quan vẫn còn phảng phất nét trẻ con.

Đôi mắt phượng hơi xếch, trong đôi mắt đào hoa kia còn đọng lại chút hơi nước.

Nhưng ánh mắt hắn lại kiên định đến mức chưa từng có.

Giang Ngọc Tuần đội mưa vào cung.

Giờ đây, nước mưa như nước mắt, chảy dài trên gương mặt hắn.

Bị cái lạnh làm tái nhợt cả môi mỏng, nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa từng mở miệng cầu xin tha thứ.

Trong triều đình, mỗi người đều giỏi giấu dao trong tay áo.

Ứng Trường Xuyên đây là lần đầu tiên gặp một kẻ bộc lộ mũi nhọn như thế.

Bên trong Chiêu Càn Điện, yên lặng đến đáng sợ.

Hồi lâu, Ứng Trường Xuyên bỗng nhiên cất lời:

“Ái khanh sợ trẫm.”

Giang Ngọc Tuần cắn môi, không phủ nhận:

“Thần sợ bệ hạ, cũng sợ chết.”

Nhưng dù sợ, hắn vẫn phải nói.

Ngoài cửa sổ, mưa gió gào thét, tia chớp lóe lên làm sáng rực bầu trời.

Nghe đến đó, thiên tử cuối cùng nhịn không được mà bật cười.

Bùm, bùm.

Giang Ngọc Tuần cắn chặt răng, trái tim dường như muốn nổ tung vì căng thẳng.

Bên ngoài Chiêu Càn Điện, cuồng phong rít gào.

Mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt quẩn quanh, phả vào mặt hắn.

Theo bản năng, Giang Ngọc Tuần nhắm mắt lại, cả người lạnh băng, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Nhưng thứ hắn chờ được—— lại là tiếng kiếm tra vào vỏ.

Bên tai thiếu niên, vang lên một tiếng cười khẽ.

Khi hắn phản ứng lại, Ứng Trường Xuyên đã đứng dậy, đi về phía cửa sổ:

“Truyền ý chỉ của trẫm, chuẩn bị xe ngựa, lập tức xuất cung tránh lũ.”

“Thần, tuân chỉ ——”

Khoan đã, cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn sao?

Giang Ngọc Tuần đột nhiên mở mắt, không thể tin mà nhìn về phía thiên tử trên điện.

-

Giờ Mẹo, ánh trời tỏa rạng.

Bầu trời Chiêu Đô dường như bị khoét một lỗ thủng.

Giang Ngọc Tuần đội mưa, ngồi xe rời khỏi thành.

… Đóng cửa suy ngẫm, bị phạt bổng ba năm.

Ứng Trường Xuyên chẳng những dễ dàng tha cho hắn, mà còn lấy lý do hắn bị dầm mưa, ban thưởng một bộ cẩm y quý giá.

Nhìn qua là biết xa xỉ.

“Công tử, phía trước kìa,” đang mải suy nghĩ, gia lại phía trước đột nhiên cất tiếng, “Điền trang ngay đó.”

Ứng Trường Xuyên tuyệt đối không phải loại người dễ dàng bỏ qua chỉ vì “lời thật khó nghe.”

Trái ngược với vẻ hân hoan của gia lại, Giang Ngọc Tuần càng nghĩ càng thấy không ổn.

“Được.”

Thôi vậy.

Nghĩ mãi cũng chẳng ra, hắn dứt khoát tạm gác chuyện này, vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Chinh Nam đại tướng quân đóng quân tại Lan Trạch quận, không có phủ đệ ở Chiêu Đô.

Chỉ có tòa điền trang ngoài thành này, là do hắn dùng quân công đổi lấy.

Nhiều năm không ai trông nom, nơi đây hoang tàn tiêu điều.

Nhưng lúc này, điều Giang Ngọc Tuần chú ý không phải điền trang, mà là… một đám người lén lút phía xa.

“Họ đang làm gì vậy?”

“À… cái này,” gia lại hạ thấp giọng, “Chuyện công tử nói ở chiếu ngục không biết sao lại truyền ra ngoài. Giờ bá tánh đều bảo công tử có thể biết trước thiên tai, ai cũng ùn ùn kéo đến kính bái.”

Trong giọng hắn tràn đầy kính sợ.

Kính bái?

Xe ngựa tiếp tục tiến lên, cảnh tượng bên ngoài ngày càng rõ ràng— quả thực có người đang sát sinh lấy máu, bày ra một đàn tế lớn.

Vài giây sau, Giang Ngọc Tuần bỗng nhiên nắm chặt thành xe, nghiến răng:

“… Ta hiểu rồi!”

Gia lại bị hắn dọa sợ, ngẩn ra một lúc mới hỏi: “Công tử, ngài hiểu gì cơ?”

Đương nhiên là hiểu vì sao Ứng Trường Xuyên lại “buông tha” cho ta!

Tiền triều mê tín vu bặc, từ hoàng cung tới dân gian, đã thành phong trào.

Sau khi lên ngôi, Ứng Trường Xuyên hạ lệnh nghiêm cấm vu thuật, tà đạo, tuẫn tế.

Một khi phát hiện, nhẹ thì phạt bổng, nặng thì lưu đày hoặc lao dịch.

Quân phí cho những cuộc chinh phạt khắp nơi, một phần lớn chính là từ các khoản phạt này mà có.

Các công trình quy mô lớn của đế quốc cũng vậy.

Dù bị cấm, nhưng các hình thức vu thuật, tuẫn tế vẫn không ngừng tái diễn, chỉ là càng ngày càng bí mật hơn.

Chiếu ngục canh phòng nghiêm ngặt, vậy mà lời hắn nói trong đó lại có thể truyền khắp kinh thành chỉ trong một ngày, còn dẫn đến dân chúng kéo đến hiến tế?

Chuyện này, một trăm phần trăm là do Ứng Trường Xuyên sắp đặt.

Hắn không phải vì lương tâm trỗi dậy mà thả ta về nhà!

Mà là muốn mượn ta để “thả câu,” dụ hết đám người có ý đồ vu thuật tuẫn tế nhưng chưa lộ mặt ra ngoài!

Bảo sao hắn hào phóng như vậy.

Hóa ra là biến ta thành công cụ kiếm quân phí!

Xe ngựa đi vào điền trang, thiếu niên nhịn không được ngoái đầu nhìn lại về phía vùng quê.

Để tiện bề “diệt thần,” Ứng Trường Xuyên đã đích thân bồi dưỡng ra một tổ chức tình báo và đặc vụ đầu tiên trong lịch sử—Huyền Ấn Giam.

Bọn họ trực thuộc hoàng đế, ẩn mình khắp nơi, như quỷ mị giữa nhân gian.

Dựa theo những gì ta biết về Ứng Trường Xuyên…

Giang Ngọc Tuần dám chắc rằng ngay lúc này, xung quanh điền trang, nhất định có vô số người của Huyền Ấn Giam đang ẩn nấp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play