Tôi còn đang suy nghĩ, Điền Chinh đã gọi Thôi Văn Việt: “Phải đấy, Nhung Nhung sắp vào show rồi, cậu đến tạm biệt một câu đi.”
Tôi rất muốn nói “không cần thiết thế đâu”, nhưng máy quay vẫn đang bật, đành phải cố kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười, đổi chủ đề: “Đại Chinh, thời gian có hạn, không có gì muốn nói với tôi à? Cổ vũ cổ vũ anh em chút đi.”
Điền Chinh hoàn hồn lại, giọng the thé hét lớn: “Cổ vũ gì nữa, cậu còn cần tôi cổ vũ à? Kỷ Nhung Băng nhà chúng ta thực lực vượt trội, đẹp nhất trong số các thí sinh, chắc chắn debut ở vị trí center! Cậu debut ngày nào, tôi sẽ đến hiện trường giơ lightstick cho cậu, đảm bảo sáng nhất khán đài luôn.”
Tuy biết rõ cậu ấy đang nói đùa, nhưng nghe xong lòng tôi vẫn ấm áp, toàn thân nhẹ nhõm: “Nói rồi đấy nhé, đến đấy phải đến thật đó.”
Điền Chinh gật đầu như chém đinh chặt sắt: “Chờ tôi nha. Nào, Văn Việt, cậu cũng nói đôi lời đi.”
Tôi hơi bực Điền Chinh lắm chuyện, nhưng cũng hiểu cậu ấy đang muốn tôi tranh thủ chút độ hot từ ngôi sao lớn, đành kiên nhẫn chờ.
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc, giọng điệu dửng dưng pha chút kiểu cách của Thôi Văn Việt vang lên qua ống nghe, y như con người y: “Nhung Nhung cố lên, cậu nhất định làm được.”
Trong lòng tôi thầm khinh, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ nụ cười cảm động chân thành, cố ý nghiêng mặt về phía ánh sáng, để máy quay bắt trọn ánh mắt lấp lánh động lòng người của mình: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trải qua vài ngày điều chỉnh, dưới sự hướng dẫn của các giáo viên hướng dẫn trong tổ chương trình, chúng tôi hoàn thành buổi tổng duyệt, bắt đầu ghi hình cho vòng đầu tiên và phân lớp.
Ca khúc cho sân khấu đầu tiên của chúng tôi tên là “Thanh Sơn Yên Hỏa”, phong cách boygroup, tươi sáng trong trẻo, pha chút yếu tố nhạc dân gian. Bề ngoài là concept center luân phiên, nhưng phần highlight chủ yếu nằm ở chỗ Chu Doanh. May là tôi có một đoạn vũ đạo solo, nếu máy quay ưu ái, thì sẽ rất nổi bật, cộng thêm một đoạn lên nốt cao, đủ để thể hiện thực lực, nhờ hai phần đó, tôi vào lớp A chắc không khó.
Nhưng mục tiêu của tôi không chỉ là lớp A. Tôi muốn nổi bật nhất có thể, thu hút fan hâm mộ. Sân khấu đầu tiên có độ chú ý cao nhất, máy quay cũng chia đều, đây chính là cơ hội vàng để tôi được chú ý và hút fan.
Tôi mạnh cả về vũ đạo lẫn thanh nhạc, nhưng kỹ thuật thanh nhạc thì nhỉnh hơn chất giọng. Dù tôi có thể hát đủ các quãng, xử lý được cả những bài khó, nhưng trong dàn vocal đỉnh cao, muốn nổi bật nhờ hát thì không dễ. Còn về nhảy, tôi có năng khiếu bẩm sinh, kỹ thuật tốt, thời gian luyện tập cũng lâu, trong chương trình này, số người nhảy giỏi hơn tôi không quá hai người.
Hấp dẫn fan nhờ khả năng vũ đạo, tôi tự tin hơn nhiều.
Tôi muốn đi theo hình tượng ACE toàn năng, chỉ có thể dốc toàn lực thể hiện khí chất. Hình tượng vũ công chủ lực số một của Idol 101, tôi nhất định phải nắm trong tay.
Thí sinh lần lượt thể hiện sân khấu đầu tiên của mình, nhưng những màn biểu diễn nổi bật lại không nhiều.
Màn của Diêm Minh Thành và Yến Lâm trong ca khúc “Những viên bi rực rỡ của ký ức xưa” là một trong số ít nổi bật ấy. Phần rap của Diêm Minh Thành vẫn ổn định như mọi khi, vũ đạo và giọng hát của Yến Lâm cũng rất tốt, cách trang điểm và tạo hình hợp với hắn, bộ vest nhỏ màu xanh nhạt, mái tóc nâu mềm mại, lông mi dài cong vút, vừa ngọt ngào lại vừa điển trai, đẹp như búp bê. Tôi đã có thể tưởng tượng được cảnh hắn hút fan ào ạt rồi.
Sau phần biểu diễn, Diêm Minh Thành được phân vào lớp A, còn Yến Lâm vì một lỗi nhỏ nên đáng tiếc rơi vào lớp B.
Trên sân khấu, Diêm Minh Thành lộ rõ vẻ tiếc nuối, còn Yến Lâm thì hoàn toàn không để tâm, mỉm cười nói rằng lần đánh giá sau nhất định sẽ lên lớp A để hội ngộ cùng anh.
Tôi vừa căng thẳng tính toán những đối thủ cạnh tranh cho vị trí debut, vừa không quên thể hiện phản ứng trước máy quay. Dù màn biểu diễn có kém đến mấy, tôi vẫn có thể diễn ra vẻ mặt như vừa gặp thiên vương siêu sao, vỗ tay vang dội. Trong lòng tôi tự nhủ rớt nước mắt vì mình, thật quá tận tâm với nghề, tổ chương trình đáng ra phải trả tôi gấp đôi thù lao mới phải.
Bên trái tôi là Chu Doanh, bên phải là Triệu Lăng. Chu Doanh sẽ chẳng bao giờ phối hợp với tôi, mà tôi cũng chẳng rảnh đi tìm sự lạnh nhạt, nên quay sang trò chuyện với Triệu Lăng. Triệu Lăng là kiểu hot streamer phản ứng mạnh mẽ, nói chuyện lanh lợi, chuyên gia cổ vũ, khí thế chẳng khác gì đang livestream bán hàng. Hai chúng tôi ăn ý tung hứng khá tốt.
Theo lý mà nói, tôi đang xây dựng hình tượng ACE toàn năng, lẽ ra nên giữ chút khí chất lạnh lùng, nhưng tiếc là tôi không biết về sau có còn bao nhiêu cảnh quay, nên chỉ có thể hạ mình, có thể tranh thủ bao nhiêu thì tranh thủ bấy nhiêu.
Huống hồ khí thế ngút trời trên sân khấu, nhưng dưới sân khấu lại sôi nổi hài hước, có chút đối lập đáng yêu, chẳng phải cũng có duyên riêng sao?
Tôi vừa treo lên gương mặt nụ cười chuyên nghiệp, vừa âm thầm tự an ủi mình.
Chúng tôi biểu diễn ở phần sau. Sau khi một tiết mục ngọt ngào kết thúc, đến lượt chúng tôi ra hậu trường chờ. Lúc đi ngang qua lớp A, Diêm Minh Thành nghiêng người ra vỗ tay cổ vũ tôi, tôi mỉm cười đáp lại. Qua lớp B, thấy Yến Lâm đưa tay ra, tôi tưởng hắn muốn đập tay nên cũng giơ tay ra theo, không ngờ hắn lại nắm chặt tay tôi, dùng sức siết lại, lớn tiếng nói: “Anh Nhung tuyệt nhất!”
Tôi cười, giơ tay làm ký hiệu “ok” đáp lại họ.
Tạo hình của “Thanh Sơn Yên Hỏa” là phong cách thiếu niên tươi sáng tự nhiên, đặc biệt hợp với Chu Doanh. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh nước, tóc đen như mực, cả người toát lên khí chất phơi phới.
Tôi mặc đồ trắng, dùng chút mẹo trong phần trang điểm mắt, đánh lớp nhũ mờ trên bọng mắt dưới, khiến ánh mắt như ánh nước lấp lánh, cả người trông như tiên.
Đèn sáng lên, tiếng nhạc vang lên chậm rãi, Ngô Mông Mông cất giọng hát câu đầu tiên, sân khấu của chúng tôi chính thức bắt đầu.
Debut ba năm, tôi chưa từng phạm lỗi trên sân khấu. Ai cũng nghĩ tôi có tâm lý vững vàng, nhưng thực ra đó là kết quả của hàng ngàn lần luyện tập.
Dù ánh đèn tắt ngúm, âm nhạc đột ngột dừng, tôi cũng có thể nhắm mắt tìm đúng vị trí, hoàn thành động tác, hát đúng lời ở đúng thời điểm.
Chỉ khi đã thuần thục, mới có thể thoải mái thể hiện nhiều sức hút hơn, truyền tải cảm xúc một cách tinh tế và sâu sắc hơn.
Làm gì có thiên tài bẩm sinh, chỉ có cố gắng mà thôi.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng, các vị cố vấn đều tỏ ra rất hài lòng. Chúng tôi nhìn nhau, như trút được gánh nặng, cùng mỉm cười.
Vì sân khấu xuất sắc, các cố vấn quyết định cho mỗi người chúng tôi một phần biểu diễn riêng, giới hạn một phút. Nếu màn thể hiện nổi bật, hoặc thí sinh đó rất được yêu thích, thì sẽ được phát sóng. Nếu hiệu ứng bình thường, rất dễ bị cắt bỏ hoặc đẩy vào phần hậu trường.
Là thí sinh đi cùng, nếu muốn được lên sóng, nhất định phải làm cho phần trình diễn thật nổi bật, nên tôi quyết định không giấu nghề, mở màn là tung ngay vũ khí tối thượng của mình – kiếm vũ.
Vì màn kiếm vũ lần này, tôi đã đặc biệt đi bái sư học nghệ, luyện tập suốt nửa năm trời, ngày đêm không nghỉ. Tạo hình cũng được thiết kế kỹ lưỡng: tóc đen, môi đỏ, ánh mắt như điểm mực.
Mắt tôi vốn có dáng hơi quyến rũ, sau khi trang điểm xong thì trông càng thêm sắc sảo rực rỡ, khí chất sát thương mạnh mẽ, phối hợp cùng bộ đồ đỏ và vũ đạo kiếm khí bức người, hoàn toàn bổ trợ cho nhau.
Nhạc nền do Điền Chinh phối lại. Dựa trên bản gốc “Thập diện mai phục”, cậu ấy biên soạn lại toàn bộ, khiến bản nhạc tỳ bà này mang khí thế sát phạt rõ ràng hơn, cũng càng phù hợp với kiếm vũ.
Để hiệu ứng tốt hơn, tôi cần một đồng đội đánh trống tại chỗ hỗ trợ. Ban đầu tôi chọn Triệu Lăng, nhưng tiếc là hắn không theo kịp tiết tấu. Ngô Mông Mông lại không đủ sức, tôi đành cắn răng đi nhờ Chu Doanh. Tưởng phải mất công thuyết phục rất lâu, ai ngờ hắn lại nhanh chóng đồng ý.
Tiếng trống vang lên, tôi cầm kiếm dứt khoát nhảy lên sân khấu, dưới nhịp trống của Chu Doanh, bắt đầu phần biểu diễn.
Trống khi gấp khi chậm, nhạc cũng chuyển biến linh hoạt. Tôi múa kiếm xoay người, khi đâm khi múa, lúc thì sắc bén như gió, lúc lại cuồng nộ như mưa.
“Mười năm mài kiếm”, mà tôi chỉ có vỏn vẹn nửa năm luyện tập, chỉ còn biết thầm cầu kiếm thánh Bùi Dân phù hộ.
Khi tôi múa xong, phục người xuống sàn sân khấu, xung quanh im phăng phắc. Một thoáng sau, tiếng reo hò và vỗ tay như sấm nổ vang lên. Tôi ngẩng đầu, mồ hôi ướt mặt, mắt cũng hơi đỏ. Lờ mờ thấy tất cả thí sinh và cả các cố vấn đều đứng lên vỗ tay cho tôi. Tôi quay đầu lại, hướng về Chu Doanh ôm quyền, làm động tác “cảm ơn”.
Khoảnh khắc này, tôi đã chờ đợi quá lâu rồi.
Không ngoài dự đoán, tôi và Chu Doanh được phân vào lớp A, hội ngộ với Diêm Minh Thành. Triệu Lăng rơi vào lớp F, còn Ngô Mông Mông thì vào lớp B.
Tôi dần điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục quay về với công việc chính — bắt spotlight, tranh máy quay.
Dù lần này không còn Triệu Lăng bên cạnh, nhưng có Diêm Minh Thành phối hợp với tôi, thậm chí Chu Doanh cũng chủ động trò chuyện với tôi vài câu. Cũng đúng, hắn hơi ngại người lạ, Ngô Mông Mông lại không có mặt, giờ chỉ có thể dựa vào tôi. Tôi biết ơn vì hắn đã dốc hết sức vì tôi trong màn trống hỗ trợ, nên cũng vui vẻ đáp lại bằng nụ cười chân thành.
Chu Doanh tuy ngoài đời khá bướng bỉnh, nhưng trước ống kính lại luôn thể hiện sự ngoan ngoãn, lễ độ, rất có giáo dưỡng, quả thật giả tạo. Nhưng cũng chẳng có gì đáng chê trách — tôi cũng vậy thôi. Ai mà chẳng là kẻ hai mặt, không ai hơn ai.
Lớp A dần dần đã có hơn chục người ngồi đầy. Mỗi người đều có điểm mạnh riêng, thậm chí có nhiều người không vào được lớp A nhưng năng lực cũng rất khá, khả năng debut cũng không nhỏ.
Dù sao thì, quyết định cuối cùng để có thể debut, vẫn là độ nổi tiếng. Mà thứ quyết định độ nổi tiếng, chưa bao giờ chỉ là thực lực.
Dựa theo những câu hỏi và nhận xét tại chỗ từ các cố vấn, tôi đã đại khái nhận ra vài gương mặt hoàng tộc được máy quay ưu ái — hoặc là đến từ công ty lớn, hoặc là có hậu thuẫn mạnh. Dù sân khấu của tôi có xuất sắc đến đâu, nếu nền tảng không chống lưng, vẫn cực kỳ nguy hiểm. Huống chi việc hút fan là chuyện huyền học, dù kiếm vũ của tôi có đẹp đến mấy, nếu khán giả không thích, thì cũng vô ích.
Sau vòng đánh giá đầu, không thể chỉ chăm chăm luyện tập nữa. Hình tượng, xã giao, couple, tuyến truyện, vlog, phòng tập, hậu trường chơi mini game… thậm chí là trên đường đi làm hay tan ca, bất cứ nơi nào có máy quay, đều không thể lơ là.
Không ai chống lưng cho tôi, tôi chỉ có thể tự mình cố gắng gấp đôi.
Tôi thở dài, lặng lẽ quan sát các thí sinh lớp A, trong đầu đang tính toán nên tiếp cận ai, ăn cơm cùng ai, cùng ai đi luyện tập và tan làm... Tốt nhất là tìm một người không quá đẹp trai, nếu không tí "máu muỗi" tôi có cũng bị cậu ta hút sạch.
Diêm Minh Thành có quá nhiều bạn, chắc tôi không chen chân nổi. Chu Doanh thì thẳng thắn từ chối làm couple với tôi, cũng vô vọng. Yến Lâm... Hắn cũng đông bạn không kém. Đếm tới đếm lui, tôi lại chẳng tìm được một ai để đẩy couple.
Tôi đảo mắt tính toán đủ đường. Chu Doanh nhìn tôi không vừa mắt từ lâu rồi, hắn vốn ghét tôi tính toán nhiều. Nhưng tôi có thể làm gì được? Tôi đâu phải hắn, đầu thai một phát đã sinh ra ở vạch đích.
Tính tới tính lui, cuối cùng tôi vẫn quyết định ra tay với Diêm Minh Thành. Không còn cách nào khác, tôi quen anh nhất, độ hot cũng cao, được tổ chương trình nâng đỡ, chia cho tôi chút spotlight cũng chẳng sao. Quan hệ giữa chúng tôi vốn không tệ, anh cũng ngại từ chối tôi thẳng thừng.
Nghĩ tới đây, khi Diêm Minh Thành lại quay sang nói chuyện, tôi liền nghiêng mặt qua, chống cằm, cười tươi nhìn anh. Nếu cảnh này được phát sóng, fan couple chắc chắn sẽ thích điên lên.
Chu Doanh hình như nhận ra gì đó, sắc mặt lại lạnh tanh. Tôi nói với hắn mấy câu, hắn đều hờ hững cho qua, thậm chí không buồn liếc tôi lấy một cái, tôi cũng mặc kệ luôn.
Ngay khi tôi đang cố gắng “buôn couple” hết sức, sân khấu cuối cùng bắt đầu. Thí sinh lần lượt bước lên sân khấu, xung quanh vang lên tiếng hít sâu đồng loạt. Tôi cũng quay mắt nhìn lên, khi thấy rõ vị trí center, cả người liền sững lại.
Người đó cao ráo, chân dài, vai rộng eo thon, tóc dài chấm vai nhưng không hề mang vẻ yếu đuối hay nữ tính, ngược lại đẹp trai đến mức chấn động, gương mặt tinh xảo như vẽ. Trang điểm rất nhẹ, môi đỏ răng trắng, đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, chưa cười đã mang theo ba phần dịu dàng.
Với ngoại hình và vóc dáng này, trong giới giải trí, tuyệt đối là đỉnh cấp nhan sắc.
Tôi giật mình, trong đầu chuông cảnh báo reo vang, chỉ còn duy nhất một câu lặp đi lặp lại: Tránh xa trai đẹp, giữ máu mới yên thân!