Mùa đông đến, chương trình cũng chính thức khởi quay, chúng tôi lên đảo.

Tôi quấn mình trong chiếc áo lông vũ màu đen, môi lạnh đến tái nhợt. Chị Uông đang tươi cười khách sáo với nhân viên của Idol 101, tôi thì đảo mắt nhìn quanh, không thấy trạm tỷ nào, nhưng vẫn cố chịu rét để giữ cho kiểu tóc không bị xẹp, không đội mũ.

Chu Doanh chán chường đá đá viên sỏi dưới chân. Hắn trẻ tuổi, tràn đầy năng lượng, mặc phong phanh vẫn nhảy nhót như không. Một viên sỏi lăn đến chân tôi, hắn liếc tôi một cái, rồi bỗng nhiên hỏi: “Anh Nhung, lạnh không?”

Tôi biết ngay hắn lại định châm chọc chuyện tôi mê đẹp, thà chịu rét chứ không chịu mặc xấu, nên chẳng thèm để ý, chỉ dửng dưng quan sát cành cây khô phía trước, lạnh nhạt đáp: “Không lạnh.”

Hắn có vẻ không hài lòng, liền bước đến chắn trước mặt tôi, giọng điệu đầy ý trêu chọc: “Nhung Nhung anh đúng là 'mỹ nhân lạnh giá' đấy.”

Tôi không muốn đôi co với hắn giữa chốn đông người, hơn nữa xung quanh toàn nhân viên chương trình, để lại ấn tượng tốt vẫn là quan trọng nhất. Nghĩ vậy, tôi xoay người đi, thản nhiên chuyển chủ đề sang Ngô Mông Mông và Triệu Lăng: “Sao chỉ có bọn mình, các thực tập sinh khác đâu?”

Ngô Mông Mông tiếp lời: “Bọn mình đến sớm, mấy người khác chưa tới.”

Triệu Lăng nhìn sang chị Uông, than thở: “Chị Uông nói chuyện gì mà lâu thế, vào nhanh đi, tôi sắp chết cóng rồi đây!”

Tôi cười đùa theo: “Cậu chết cóng rồi à? Tôi thăng thiên luôn rồi, giờ tôi thành phật hệ luôn đấy.”

“Nhung Nhung!”

Nghe tiếng gọi quen thuộc, tôi quay đầu lại, thấy Diêm Minh Thành đang sải bước đi về phía tôi.

Tôi lập tức chạy tới, mặt mày rạng rỡ: “Anh đến rồi à!”

Diêm Minh Thành có đôi mắt sáng như sao, so với trước đây trông còn điển trai hơn, nụ cười rộng mở, phong thái tự nhiên. Anh ấy đánh giá tôi một lượt, nhíu mày nói: "Sao cậu mặc ít thế?" Nói rồi tháo khăn quàng xuống quấn vào cổ tôi, nắm lấy tay tôi: “Tay lạnh thế này!”

Ba người Chu Doanh đứng bên cạnh đều nhìn chằm chằm, chắc là thấy anh ấy quá mức nhiệt tình với tôi.

Thực ra, giữa tôi và Diêm Minh Thành chẳng có gì mờ ám. Anh ấy vốn là người cởi mở, đối xử với ai cũng nhiệt tình như vậy, vì thế mà có rất nhiều bạn bè. Tôi quen anh ấy mấy năm rồi, quan hệ luôn rất tốt.

Tôi giới thiệu anh ấy với mọi người. Đúng lúc này, chị Uông cũng kết thúc cuộc nói chuyện, rồi dẫn chúng tôi đi nhận phòng. Trước khi ghi hình sân khấu đầu tiên, tất cả đều được chia nhóm ở chung, và tất nhiên, bốn chúng tôi ở cùng một phòng.

Lên đảo xong, điện thoại bị thu lại. Tôi lén giấu được một cái, nhưng cũng không dám tùy tiện lấy ra dùng. Diêm Minh Thành thì thầm bảo đợi lát nữa anh ấy sẽ tìm cách liên lạc với tôi.

Sau khi sắp xếp hành lý, chị Uông căn dặn lần cuối, bảo chúng tôi phải cư xử lễ phép, kết giao nhiều bạn bè, thể hiện bản thân nhiều hơn, chăm chỉ luyện tập, không được lười biếng. Nếu có vấn đề gì, công ty sẽ giải quyết, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là cố gắng thi đấu. Dặn dò xong, cô vẫn mang vẻ mặt lo lắng rời đi.

Ký túc xá của chương trình khá đơn sơ. Bốn người chúng tôi chia thành hai giường tầng, hiển nhiên là Ngô Mông Mông ngủ chung với Chu Doanh, còn tôi chung giường tầng với Triệu Lăng.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ một công tử kiêu ngạo như Chu Doanh sẽ tỏ ra khó chịu, nhưng hắn chỉ cau mày một chút rồi không nói gì thêm, nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh. Tôi thu dọn đồ đạc một lúc, rồi cùng Diêm Minh Thành ra ngoài chơi.

Anh ấy dẫn tôi đến ký túc xá của mình, giới thiệu tôi với các thành viên trong phòng. Hai người đang ngồi trên giường trò chuyện đứng dậy chào hỏi tôi, còn tôi thì bị thu hút bởi người đang nằm trên giường tầng trên của Diêm Minh Thành  rõ ràng cậu ta đang ngủ.

Tôi hạ giọng nói với Diêm Minh Thành: “Người ta ngủ rồi, anh đừng gọi nữa.”

Vừa dứt lời, cậu ta đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt còn mơ màng, nhìn tôi với vẻ ngái ngủ.

Đôi mắt cậu ta rất to, tròng mắt trong veo, ngũ quan sắc nét. Tóc hơi xoăn, rủ xuống trán, che khuất một phần chân mày. Ánh mắt có chút ngây thơ, đầy vẻ trẻ con. Cậu ta chớp mắt vài cái, rồi lười biếng hỏi: “Anh Thành, ai thế?”

Giọng nói trầm ấm, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài có phần non nớt.

Tôi cười khổ trong lòng. Xem ra người biết đến tôi chẳng có mấy, thật đúng là ra đi nửa đời, trở về vẫn là vô danh.

Diêm Minh Thành giới thiệu: “Đây là Kỷ Nhung Băng, anh em của anh.”

Cậu ta đã tỉnh hẳn, nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời, rồi nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Nhung, tôi là Yến Lâm.”

Diêm Minh Thành giải thích thêm: “Yến Lâm không cùng công ty với bọn anh, nhưng công ty hai bên có hợp tác nên lần này được xếp cùng nhóm. Đừng thấy nó nhỏ tuổi mà coi thường, trên sân khấu rất có sức hút đấy.”

Yến Lâm chỉ cười tủm tỉm, lắng nghe Diêm Minh Thành thổi phồng mình mà không hề thấy ngại ngùng chút nào.

Chúng tôi tán gẫu một lúc rồi cùng đi ăn. Tôi có thể nhận ra mọi người trong phòng này đều rất cưng chiều Yến Lâm. Cậu ta nhỏ tuổi, gương mặt đáng yêu, lại biết cách làm nũng. Được khen ngợi, được chăm sóc, cậu ta đón nhận hết sức tự nhiên, không hề bối rối.

Đừng nói bọn họ, ngay cả tôi, mới tiếp xúc một lúc mà đã thấy cậu ta đáng yêu đến mức bất giác nở nụ cười hiền như một ông bố.

Trên đường trở về ký túc xá, tôi thầm tính toán trong đầu  cuộc cạnh tranh này thực sự quá khốc liệt. Chỉ tính riêng những người tôi quen biết, từ Chu Doanh, Diêm Minh Thành đến Yến Lâm, ai cũng có tiềm năng trụ lại đến cuối cùng. Nhưng vị trí debut chỉ có chín người, thử hỏi làm sao mà không gay gắt cho được?

Về đến phòng, Ngô Mông Mông và Triệu Lăng không có ở đó, chỉ có Chu Doanh. Hắn đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, tóc nâu hạt dẻ xõa lòa xòa che đi một phần mắt, trông có chút vô hại.

Hắn liếc tôi một cái nhưng không nói gì. Tôi thì mệt lả, chẳng buồn chào hỏi, chỉ leo thẳng lên giường nằm.

Một lát sau, tôi ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng, mở mắt ra thì thấy Chu Doanh đứng ngay trước mặt, ánh mắt đen láy, sắc mặt có vẻ kỳ lạ. Tôi giật mình ngồi bật dậy, cảnh giác hỏi: “Làm gì đấy?”

Chu Doanh thấy tôi phản ứng mạnh như vậy, gương mặt lập tức trầm xuống. Hắn hơi hất cằm, giọng điệu ra vẻ: “Đừng nói là anh định không tắm nhé?”

Bị hắn nói trúng tim đen, mặt tôi thoáng chốc đỏ lên, gân cổ cãi lại: “Tắm chứ! Chỉ là tôi muốn nằm nghỉ một lát thôi!”

Chu Doanh hờ hững “ồ” một tiếng: “Vậy đi tắm đi.”

Không còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng bò xuống giường, mở va li lục tìm đồ vệ sinh cá nhân và áo choàng tắm. Chu Doanh vẫn đứng ngay bên cạnh quan sát, chiều cao vượt trội, bờ vai rộng rãi, đứng sát như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực.

Đây là lần đầu tiên tôi ở chung với hắn, ban đầu không thấy có gì lạ, nhưng bị hắn dòm ngó với thái độ như giám sát thế này, tôi càng lúc càng khó chịu. Lại không thể trực tiếp gây gổ với hắn, tôi chỉ đành mặt lạnh, nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc.

Vừa chuẩn bị đi vào phòng tắm, có tiếng gõ cửa. Tôi mở ra thì thấy Yến Lâm.

Cậu ta thò đầu vào trong, đưa mắt quan sát một lượt nhưng không hề chào hỏi Chu Doanh. Rồi cậu ta quay sang tôi, nhẹ giọng nói: “Anh Nhung, tôi có mang chút đồ ăn đến cho anh.”

Mắt tôi sáng rỡ, lập tức phấn khích hẳn lên, quên luôn việc giới thiệu hai người họ với nhau. Tôi bước tới, tò mò nhìn cái túi trên tay cậu ta: “Gì thế?”

Yến Lâm mở túi ra cho tôi xem, đôi mắt long lanh, cười tít mắt: “Mấy món tôi mang theo, mỗi loại lấy ra một ít chia cho anh.”

Thấy cậu ta chu đáo như vậy, tôi bất giác cảm động. Giữa một chương trình mà ai cũng toan tính chuyện đối thủ, đồng đội, vậy mà cậu ta vẫn có thể nghĩ đến chuyện chia đồ ăn cho một người bạn mới gặp lần đầu. Đúng là thật lòng rồi.

Lần đầu tiên, tôi có cảm giác muốn kết bạn trong một chương trình sống còn như thế này. Tôi dẹp bỏ thái độ đùa cợt thường ngày, nhìn cậu ta nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhé, Lâm Lâm. Anh thích lắm.”

Yến Lâm khựng lại một chút, rồi cụp mắt xuống, khẽ đáp: “Anh thích là tốt rồi.”

Lúc này tôi mới sực nhớ ra phải giới thiệu họ với nhau. Sau đó, tôi nói với Yến Lâm rằng mình sắp đi tắm, bảo cậu ấy chờ một lát. Nhưng Yến Lâm chỉ xua tay, nói rằng cũng muốn về nghỉ ngơi rồi, thế là cậu ấy rời đi.

Sáng hôm sau, chuông báo thức reo lên, tôi uể oải bò dậy thì bắt gặp Chu Doanh ngồi trên mép giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm. Đến khi thấy tôi tỉnh dậy, hắn lập tức bật dậy như cái lò xo.

Vừa mới ngủ dậy đã thấy hắn như vậy, tôi liền cảm thấy hắn lại sắp lên cơn gì đó. Trong lòng đầy khó chịu, tôi chỉ liếc hắn một cái rồi thản nhiên thu dọn giường chiếu.

Thấy tôi chẳng có phản ứng gì, Chu Doanh đành cắn răng tức tối gấp chăn, động tác mạnh đến mức gây ra cả đống tiếng động ồn ào.

Đợi đến khi hắn xách cốc đi rửa mặt, tôi mới quay sang nhìn Ngô Mông Mông đầy thắc mắc: “Cậu ta bị sao vậy?”

Ngô Mông Mông cười hì hì, chỉ tay vào tôi nói: “Anh Nhung, anh ngáy to quá! Tôi còn phải bịt tai mà ngủ, chứ Tiểu Doanh ngủ nông, cả đêm không chợp mắt được!”

Tôi có hơi bất ngờ. Trước đây tôi cũng từng ngủ chung phòng với người khác, nhưng chưa từng nghe ai bảo tôi ngáy to cả. Thế là tôi quay sang nhìn Triệu Lăng.

Triệu Lăng lập tức gật đầu đồng tình: “Đúng đấy! Nghe cứ như tiếng huýt sáo vậy, hu~ hu~ hu~”

Ngô Mông Mông cười phá lên, liên tục gật đầu phụ họa: “Đúng đúng!! Chính xác luôn! Ha ha ha ha!”

Hai người họ cười lăn lộn, còn tôi thì hơi xấu hổ, bèn hỏi: “Vậy phải làm sao đây? Cái này có cách nào kiềm chế lại không?”

Ngô Mông Mông xua tay: “Không sao, bọn tôi vẫn ngủ được, chỉ là Tiểu Doanh hơi khổ một chút thôi.”

Sau buổi huấn luyện sáng, tôi liền đi mượn một cặp tai nghe chống ồn rồi đưa cho Chu Doanh.

Hắn cầm lên, xoay qua xoay lại kiểm tra, cau mày đánh giá: “Loại này chắc chẳng ăn thua đâu.” Sau đó, hắn bực bội tặc lưỡi: “Phiền quá, cái tai nghe của tôi không biết mất đâu rồi.”

Bị hắn nói vậy, tôi cũng có chút áy náy, nhưng vẫn kiềm chế không nổi giận. Nghĩ một lúc, tôi chủ động đề nghị: “Hay là tôi xin đổi phòng?”

Hắn bất chợt ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt đen nhánh như sắp nổi giận. Tôi bất giác giật mình.

Nhưng rất nhanh, hắn lại thu lại biểu cảm, mím môi nói: “Không sao, cái này cũng dùng được, không cần đổi phòng.”

Buổi chiều, tổ chương trình mang điện thoại tới, bảo chúng tôi quay một đoạn gọi điện cho người thân hoặc bạn bè trước khi bước vào cuộc thi.

Tôi cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gọi cho người đồng đội cũ của mình  Điền Chinh.

Trước đây, chúng tôi từng chung một nhóm nhạc. Sau khi nhóm tan rã, tôi bị bán sang công ty hiện tại, còn cậu ấy thì chuyển sang làm hậu trường, giờ là một nhạc sĩ sáng tác.

Điền Chinh luôn có tâm lý vững vàng, cũng rất quan tâm tôi. Tôi muốn nghe cậu ấy nói vài câu động viên, cổ vũ tinh thần mình một chút.

Máy quay hướng về phía tôi, điện thoại nhanh chóng kết nối.

"Alo." Giọng Điền Chinh truyền đến, âm thanh nền có chút ồn ào, không giống như đang ở nhà.

Nghe thấy giọng cậu ấy, tôi bất giác nở nụ cười: “Đại Chinh, tôi đang ghi hình cho Idol 101, sắp bị thu điện thoại rồi, mấy tháng tới không liên lạc được với cậu đâu.”

Còn chưa kịp nghe cậu ấy trả lời, trong loa đã vang lên một giọng nam khác: “Là Nhung Nhung hả?”

Âm thanh đó rất nhỏ, nhưng tôi lập tức nhận ra.

Tựa như có người đâm một nhát vào ngực tôi, nụ cười trên môi chợt đông cứng, ngón tay bất giác siết chặt điện thoại.

Là "người yêu cũ" của tôi  Thôi Văn Việt.

Thật trùng hợp, bọn họ lại đang ở cùng nhau. Cũng phải thôi, Điền Chinh không còn làm idol, sẽ không ‘hút máu’ của y, lại còn giỏi sáng tác. Việc hai người nối lại quan hệ cũng chẳng có gì lạ.

Không hổ là y, mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play