Diệp Vĩnh Hoan nín nhịn cơn giận mà ngủ, nửa đêm thì bị lạnh đến tỉnh, dù lót sàn có dày thế nào cũng không thể thoải mái và ấm áp bằng giường.
Cậu chống người ngồi dậy, nhìn nam chính đang ngủ trên giường, mắt chợt cay cay.
Có lẽ ban đêm vốn là khoảng thời gian dễ khiến cảm xúc dâng trào, làm con người ta trở nên yếu đuối hơn. Đã lâu rồi cậu mới lại cảm thấy tủi thân.
Cậu đã xuyên sách! Còn xuyên thành một nhân vật pháo hôi có kết cục thê thảm! Dù bây giờ vẫn còn sống, nhưng lại là một người tàn tật gãy chân! Trước mắt toàn là những nhân vật giấy, bọn họ chỉ muốn nhìn cậu bị chế giễu, chẳng khác nào những người bạn học trước đây của cậu… Không ai thực sự quan tâm cậu cả.
Càng nghĩ càng thấy chán nản, rồi cũng bắt đầu mệt mỏi.
Cậu xoay người, nửa thân trên rướn về phía giường.
Giường mềm quá!
Giường do Dạ Khuynh Trú mới trải, sạch sẽ tinh tươm, còn thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của viên thơm… Dạ Khuynh Trú ngủ ở mép bên kia, quay lưng lại phía cậu, chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường.
Anh không ngáy, không nghiến răng, không nói mớ. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở đều nhẹ, kéo dài theo từng nhịp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT