Khi hai người đẩy cửa bước vào phòng bên cạnh, Diệp Vĩnh Hoan đã yên lặng nằm trên giường.
Trịnh Miễn hít một hơi lạnh, buột miệng: “Không phải... tắt thở rồi chứ?”
Diệp Khuynh Trú liếc cậu ta một cái đầy lạnh lùng, rồi nhẹ nhàng tiến đến bên giường.
Khuôn mặt thiếu niên vẫn tái nhợt như mọi khi, chăn đắp kín người, không nhìn thấy gì bất thường. Diệp Khuynh Trú suy nghĩ một lúc, rồi vươn tay đặt dưới mũi Diệp Vĩnh Hoan.
Trịnh Miễn bên cạnh nín thở, không dám phát ra tiếng động. Đúng lúc Diệp Khuynh Trú thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rút tay về thì đôi mắt vốn nhắm chặt của Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên mở to, vung tay hất mạnh tay Diệp Khuynh Trú ra.
Diệp Vĩnh Hoan vừa mới thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát để bình tĩnh lại. Trong cơn mơ màng, Trịnh Miễn và Diệp Khuynh Trú đã bước vào.
Diệp Vĩnh Hoan rất nhạy cảm với sự tiếp cận của người khác. Khi cảm nhận được bàn tay Diệp Khuynh Trú đến gần, cậu lập tức bừng tỉnh, theo phản xạ hất tay anh ra. Nhìn thấy Diệp Khuynh Trú đứng bên giường, Diệp Vĩnh Hoan ôm ngực, thở hắt ra, rồi không chút khách sáo quát lên: “Diệp Khuynh Trú! Cậu tính ám sát tôi đấy à? Định bóp chết tôi hả?”
Diệp Khuynh Trú nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Hoan, thấy cậu vẫn còn sống khỏe mạnh, giọng nói đầy khí thế, cuối cùng chỉ để lại một câu: "Đồ ngu," rồi quay người rời đi.
Trịnh Miễn do dự một lúc, tiến lên định sờ trán Diệp Vĩnh Hoan, nhưng bị cậu né tránh.
"Làm gì đấy?" Giọng Diệp Vĩnh Hoan đầy khó chịu.
Cậu nghĩ Trịnh Miễn cùng Diệp Khuynh Trú vào đây là để kiếm chuyện với mình.
Trịnh Miễn không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ đang tự trách bản thân vì sự lỡ miệng của mình. “A Hoan, dù sao đi nữa, cậu cũng phải sống tốt đấy.”
Diệp Vĩnh Hoan cười nhạt đầy chế giễu.
Tên ngốc này sau này sẽ bỏ mặc cậu khi cậu gặp nạn, giờ lại tỏ ra quan tâm, giả vờ tốt bụng.
…
Diệp phu nhân sau đó đã trao đổi với bác sĩ về tình trạng tinh thần của Diệp Vĩnh Hoan. Bác sĩ khuyên bà nên đưa cậu đi điều chỉnh lại tâm lý.
Thực ra trước đây, Diệp Vĩnh Hoan luôn có một bác sĩ tâm lý riêng hỗ trợ. Nhưng nửa năm trước, bác sĩ Lưu nói tình trạng của cậu đã ổn định gần như hoàn toàn.
Vì vậy, tần suất đến khám của bác sĩ Lưu cũng thưa dần.
Nhưng với tư cách là người ngoài cuộc, Diệp Vĩnh Hoan lại cảm thấy, "Diệp Vĩnh Hoan" trong nguyên tác không hề cải thiện tâm lý, mà chỉ trở nên cực đoan hơn, nhưng biết cách che giấu.
Ai cũng biết, người mắc bệnh tâm lý, nếu không chịu mở lòng phối hợp điều trị, thì liệu pháp tâm lý chẳng mang lại chút hiệu quả nào.
Diệp Vĩnh Hoan nghĩ, có lẽ nguyên chủ đã phát hiện ra vấn đề thân phận của mình từ nửa năm trước, nên mới giả vờ rằng tình trạng tâm lý đã ổn định. Dù gì thì cơ thể đã không khỏe, nếu tinh thần cũng gặp vấn đề nghiêm trọng, khả năng bị bỏ rơi sẽ càng cao hơn.
Lần này bác sĩ đề nghị cậu điều trị tâm lý lại từ đầu, nhưng Diệp Vĩnh Hoan không mấy sẵn lòng.
Cậu biết rõ mình có vấn đề về tâm lý, nhưng dù sao cậu cũng không phải là nguyên chủ, vấn đề của hai người hoàn toàn khác nhau. Cậu lo lắng rằng bác sĩ tâm lý sẽ nhìn ra sơ hở.
Chính vì vậy, Diệp Vĩnh Hoan tỏ ra khá chống đối.
Cuối cùng, cậu chủ động tìm đến Diệp Tu Hiệt.
Trong thư phòng, Diệp Tu Hiệt ngồi trên cao nhìn xuống đứa con mà ông gần như đã từ bỏ, giọng điệu lạnh nhạt: “Tìm cha có việc gì?”
Diệp Vĩnh Hoan vốn không mong đợi gì về tình cảm từ ông, nên chẳng hề cảm thấy khó chịu trước thái độ lạnh lùng này. Cậu bình thản nói: “Không có việc gì thì không thể trò chuyện với cha sao?”
Câu trả lời này khiến Diệp Tu Hiệt hơi sững người. Từ khi đón Diệp Khuynh Trú về nhà, thằng con giả mạo này ngày nào cũng gây sự, khiến ông thất vọng hoàn toàn, tình cảm cũng dần cạn kiệt.
Sau khi từ bỏ Diệp Vĩnh Hoan, Diệp Tu Hiệt nhìn cậu với con mắt khách quan hơn và phát hiện rằng, thằng bé này đã hỏng từ gốc rễ, chẳng học được chút phẩm chất tốt đẹp nào.
Tưởng rằng cậu đã hoàn toàn vô dụng, nhưng vừa rồi, sự bình tĩnh của cậu lại khiến ông cảm thấy tâm lý cậu có phần mạnh mẽ hơn trước.
Sắc mặt Diệp Tu Hiệt dịu đi đôi chút: “Nói đi, muốn nói chuyện gì?”
Diệp Vĩnh Hoan đi thẳng vào vấn đề: "Chữa chân thì con đồng ý, nhưng liệu pháp tâm lý có thể dừng lại không?" Cậu nghĩ một lúc, rồi bổ sung thêm: “Chẳng phải điều trị tâm lý là để con phối hợp tốt hơn trong quá trình phẫu thuật sao? Phẫu thuật là vì lợi ích của con, con đương nhiên sẽ hợp tác. Vậy có thể không gặp bác sĩ tâm lý không?”
Câu nói cuối cùng, Diệp Vĩnh Hoan nói với vẻ đáng thương, điều này khiến Diệp Tu Hiệt hiếm hoi nhớ lại thời thơ ấu của cậu.
Khi còn nhỏ, Diệp Vĩnh Hoan rất ngoan ngoãn, mềm mỏng, giống như một cô bé. Diệp Tu Hiệt khi ấy cũng từng hết mực yêu thương đứa con này.
Thái độ của Diệp Tu Hiệt dịu đi đôi chút, nhưng lời nói ra vẫn mang theo vẻ không thể phản kháng: “Đồng ý với con cũng được, nhưng trước tiên, con phải chứng minh rằng tâm lý của con thực sự không có vấn đề nghiêm trọng.”
Chuyện này không có gì đáng nghi ngờ, chỉ là... “Chứng minh thế nào?”
Diệp Tu Hiệt mỉm cười: “Ở chung phòng với Khuynh Trú, cho đến khi con hồi phục đủ để làm phẫu thuật. Con phải hiểu, cha cũng vì tốt cho các con thôi, dù sao thì cũng là anh em, đúng không?”
Diệp Vĩnh Hoan mặt không cảm xúc nghĩ thầm: “Hiểu rồi, ông đang muốn tôi chết đúng không?”
Buổi tối, người làm đã dọn hết đồ của Diệp Vĩnh Hoan xuống.
Ngồi trên xe lăn, cậu nhìn đám người làm bận rộn và Diệp Khuynh Trú thì thản nhiên đọc sách, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng: “Cậu cứ chấp nhận chịu thua như vậy à?”
Diệp Khuynh Trú lật sang trang sách, bình thản nói: “Xác định lại đi, người chấp nhận là cậu, tôi chẳng ngại ở chung với cậu đâu.”
"Hừ!" Diệp Vĩnh Hoan cười khẩy, cố tỏ ra mạnh mẽ, “Ai sợ ai chứ!”
Diệp Khuynh Trú không đáp lại, tiếp tục đọc sách.
Một lúc sau, người làm đã chuyển xong đồ đạc. Diệp Vĩnh Hoan cuối cùng cũng không chịu nổi, gọi một người lại: “Khoan đã, còn giường của tôi đâu? Không mang xuống cho tôi sao?”
"À, nhưng... ông chủ nói..." Người làm liếc nhìn Diệp Khuynh Trú với vẻ ngập ngừng.
"Nói gì?" Diệp Vĩnh Hoan nổi giận, khiến người làm sợ đến nỗi không dám nói tiếp.
Diệp Khuynh Trú ngước mắt lên, gấp sách lại: “Nói là cậu ngủ cùng tôi.”
“Giường rộng hai mét, đủ chỗ cho cậu vùng vẫy.”
Diệp Vĩnh Hoan trợn trừng mắt: “Ngủ... ngủ với cậu á?!”
Cái này khác gì bị tống thẳng đến chỗ bác sĩ tâm lý, rồi bị mổ xẻ tâm lý đâu chứ! Cậu vốn không thể chịu được việc tiếp xúc gần với người khác trong thời gian dài, cậu sẽ phát điên mất!
Diệp Khuynh Trú nhìn cậu kích động đập mạnh vào xe lăn, sau đó đứng dậy, đi tới bên giường, cầm gối của Diệp Vĩnh Hoan và chiếc gối ôm hình con gà nhỏ của cậu, rồi ném thẳng xuống sàn.
“Thảm trải cũng khá dày, cậu cũng có thể chọn ngủ dưới đất.”
“...”
Diệp Vĩnh Hoan tủi thân lết qua, nhặt con gà nhỏ lên, ôm chặt vào lòng.
Lúc chạng vạng, Diệp Vĩnh Hoan tránh mặt người nhà, nằm sấp trên bàn viết nhật ký. Vừa viết cậu vừa nghĩ, người bình thường ai viết nhật ký chứ, cái cậu viết là sổ thù hận thì đúng hơn.
[Ngày X tháng X năm X, trời nắng chuyển nhiều mây rồi âm u, cuối cùng mưa nhỏ. Thời tiết hôm nay giống hệt tâm trạng của tôi, đầy thăng trầm... À không, chẳng có "thăng", chỉ toàn là "trầm". Cha tôi đã gói gọn tôi lại rồi ném cho kẻ thù của tôi - Diệp Khuynh Trú! Đây mà là cha ruột à? Ồ, đúng rồi, ông ta vốn không phải cha ruột.
Tôi sẽ mãi mãi nhớ ngày hôm nay! Nhớ những gì Diệp Khuynh Trú đã làm với tôi! Tôi sẽ không bao giờ quên nỗi nhục mà Diệp Khuynh Trú mang đến cho tôi hôm nay!]
Viết xong, Diệp Vĩnh Hoan nhét quyển sổ vào giữa đống sách gốc tiếng Anh.
Mấy cuốn sách kiểu này toàn để làm màu, nâng tầm đẳng cấp, chẳng mấy ai buồn lật xem. Diệp Vĩnh Hoan rất yên tâm với chỗ giấu này.
Ngày mai cậu sẽ chính thức bước vào giai đoạn huấn luyện để chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Đôi chân đã không cử động suốt mấy năm, kinh mạch và cơ bắp đều bị teo lại, đây cũng là lý do không thể trì hoãn phẫu thuật thêm nữa.
Quá trình huấn luyện nhằm tăng cường kinh mạch và cơ bắp, để khi mổ có thể dễ dàng cắt mở và định vị lại xương. Đồng thời, cơ thể cậu cũng cần được bổ sung dinh dưỡng. Giai đoạn này không quá dài, khoảng một tháng, có khi còn kịp hồi phục trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Buổi tối, Diệp Vĩnh Hoan bị lôi vào phòng tắm để ngâm thuốc. Một chuyên viên massage chuyên nghiệp giúp cậu xoa bóp kinh mạch ở chân. Vừa ấn vừa trò chuyện: “Tình trạng chân của cậu không tệ lắm. Ấn chỗ này cậu có cảm giác gì không?”
Gương mặt Diệp Vĩnh Hoan bị hơi nước xông đến đỏ bừng, cậu nhăn mặt phản kháng như một con mèo bị chải lông cưỡng ép: “Không cảm giác. Tránh xa tôi ra.”
Chính vì không cảm giác nên cậu mới tạm thời chịu đựng được... Tốt nhất nên đổi sang bác sĩ lớn tuổi hơn thì hay biết mấy.
“Không được đâu cậu chủ Diệp, người lớn tuổi không có lực tay như tôi.”
Không ngờ Diệp Vĩnh Hoan lại lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng. Bác sĩ massage cười tít mắt, tay đột nhiên dùng lực. Diệp Vĩnh Hoan bỗng cảm thấy một chỗ nào đó tê rần.
Cảm giác không quá rõ ràng, nhưng đúng là có phản ứng.
Sắc mặt cậu trở nên kỳ quái. Bác sĩ massage phát hiện ra điều này, lại ấn thêm một lần nữa: “Chỗ gần gốc đùi có phản ứng nhẹ, đúng không? Đây là tín hiệu tốt đấy.”
Hai má Diệp Vĩnh Hoan đỏ bừng lên.
…
Khi Diệp Khuynh Trú trở về phòng, Diệp Vĩnh Hoan đang tựa lưng vào giường, mải mê lướt điện thoại, tra bệnh trên Baidu.
Vì quá tập trung, cậu hoàn toàn không nhận ra Diệp Khuynh Trú đã tiến lại gần, cho đến khi một chiếc chăn dày bị ném thẳng lên đầu cậu.
“Xuống đất ngủ.”
Diệp Vĩnh Hoan giật mạnh chiếc chăn xuống, trừng mắt nhìn Diệp Khuynh Trú, rồi nhanh chóng co người lại, lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường.
Diệp Khuynh Trú mắc chứng sạch sẽ!
Diệp Vĩnh Hoan đắc ý ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi vừa ngâm thuốc, cả người toàn mùi dược liệu, giờ cả giường đều mang mùi của tôi rồi, cậu còn ngủ nổi không?”
Diệp Khuynh Trú hoàn toàn bình tĩnh, bước tới, trực tiếp nhấc cả Diệp Vĩnh Hoan cùng chăn gối lên khỏi giường.
Từ nhỏ đã khổ quen rồi, trải giường với anh là chuyện quá đơn giản.
Diệp Vĩnh Hoan bị ném xuống đất, ngẩn ngơ nhìn Diệp Khuynh Trú thay ga giường mới. Cậu chưa từng nghĩ lại có chiêu này!
“Diệp Khuynh Trú! Cậu bắt nạt người tàn tật!”
“Thôi đi, cậu chỉ chiếm được chữ 'tàn' thôi.”
Diệp Vĩnh Hoan tức đến nghẹn họng. Bắt nạt người tàn tật mà còn lý lẽ như thế à?!
“Tôi còn mắc bệnh nữa!”
"À, bệnh gì? Thanh niên bất lực?" Diệp Khuynh Trú hờ hững liếc mắt, giọng điệu lạnh tanh.
“!!”
Anh ta đã thấy lịch sử tìm kiếm của mình!
[Sau khi bị liệt, liệu có ảnh hưởng đến khả năng cương dương không?]
Diệp Vĩnh Hoan chỉ là do bị massage kích thích chút cảm giác mơ hồ, nên mới lên mạng tra trước để tránh xấu hổ lần sau thôi!