Một chiếc xe buýt chật cứng dừng lại trước một tòa nhà văn phòng nhìn từ bên ngoài có vẻ như bốn tầng.
Cửa xe buýt mở ra, một đám người chậm chạp bước từ trên xuống.
Chiếc xe buýt đã chạy gần ba tiếng đồng hồ, đường xóc nảy, những người xuống xe đều tỏ ra mệt mỏi, dù là trai xinh gái đẹp, nhưng vẻ ngoài bơ phờ cũng chẳng còn thấy được nét đẹp nào.
Ngoại trừ một người.
Triệu An Nhã không khỏi thán phục, khuôn mặt của Tần Vưu quả thực là được trời phú, càng đơn giản càng rạng rỡ, trải qua ba tiếng đồng hồ xóc nảy, khi cô xuống xe vẫn như bước xuống xe sang trọng và sải bước trên thảm đỏ, tự mang theo ánh đèn sân khấu.
Khi Triệu An Nhã nhận được kịch bản lần này, cô ấy thực sự khá ngạc nhiên, sau khi xem xong tập hai, cô ấy nghĩ rằng khi vai diễn của Phương Tử Ngọc kết thúc, vai diễn bạn thân của Phương Tử Ngọc là cô ấy cũng sẽ kết thúc, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại.
Trong kịch bản mới này, cô ấy cũng có vài cảnh phải diễn, cô ấy đã cố gắng giành lấy công ty Ma Hạp, tuy thất bại nhưng đó là thất bại của nhân vật, chỉ cần có cảnh diễn cô ấy đã rất vui rồi.
Nhưng niềm vui của cô ấy vẫn bị che khuất bởi một nỗi lo âu.
Dương Thu.
Điều kiện của đoàn làm phim "Thành Phố Không Ngủ" rất tốt, những diễn viên bình thường như họ đều được bao ăn bao ở, khách sạn mà đạo diễn Vương chọn cho họ có điều kiện rất tốt, nhưng dù là đạo diễn Vương giàu có như vậy, cũng không thể tiêu tiền bừa bãi, vì vậy chủ yếu là phòng đôi, cô ấy và Dương Thu có mối quan hệ tốt nên đương nhiên là ở chung một phòng.
Triệu An Nhã vẫn nhớ, hôm đó nhân viên đến phát kịch bản, cô ấy mở cửa phòng, nhận lấy chồng kịch bản dày cộp từ tay nhân viên, trên kịch bản ghi tên cô ấy. Eudora x TYT
Nhưng chỉ có một bản.
Chỉ có một bản của cô ấy, không có của Dương Thu.
Sau khi đóng cửa, Dương Thu theo thói quen đi về phía cô ấy, đưa tay định nhận lấy kịch bản từ tay cô ấy.
Triệu An Nhã im lặng một lúc, đau đầu nói: "Tiểu Thu… Chỉ có kịch bản của tớ thôi."
Sắc mặt Dương Thu lập tức khó coi, cô ta gần như giật lấy kịch bản từ tay Triệu An Nhã, vội vàng lật giở một cách thô bạo, vì cô ta dùng lực quá mạnh, tiếng giấy tờ lật giở liên hồi trong căn phòng yên tĩnh gần như khiến người ta giật mình.
Khi tiếng "xào xạc" liên tục cuối cùng cũng dừng lại, sắc mặt Dương Thu tái nhợt ném kịch bản lên giường Triệu An Nhã, rồi quay người bước vào phòng tắm.
Triệu An Nhã khá đau đầu, cô ấy thực sự muốn lập tức đi an ủi Dương Thu, nhưng Dương Thu lại quen với sự an ủi thực tế, vì vậy cô ấy cầm lấy kịch bản, lướt qua một lượt, vai diễn của cô ấy thực sự rất ít, chỉ chiếm một vài ô nhỏ trong vài trang.
Thực ra cô ấy cũng không hiểu tại sao Dương Thu lại không nhận được kịch bản, sự đảo ngược trong tập hai của kịch bản tuy đã kéo Phương Tử Ngọc xuống khỏi vị trí nhân vật chính, nhưng kết cục đầy ẩn ý đó, Phương Tử Ngọc rõ ràng vẫn còn nội dung tiếp theo, phỏng đoán của Triệu An Nhã là Phương Tử Ngọc sẽ "hắc hóa", rồi quay lại cạnh tranh trực diện với Lăng Ngự.
Hơn nữa đạo diễn Vương cũng không cho Dương Thu đóng máy, nên phỏng đoán của cô ấy chắc không sai lắm mới đúng.
Vì vậy khi cô ấy nhận được kịch bản chỉ có một bản của mình, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nghĩ ít nhất Dương Thu cũng nên có vai diễn.
Nhưng sau khi xem xong kịch bản vừa nhận được, cô ấy có chút hiểu ra, kịch bản này không giống như trước đây có toàn bộ nội dung một tập, được phát ra đều tập trung vào một bối cảnh, có lẽ là bối cảnh đó không dùng quá lâu, nên phải quay cho xong.
Sau khi hiểu ra, cô ấy biết phải an ủi Dương Thu như thế nào, không phải là Dương Thu hoàn toàn không có vai diễn nữa mà chỉ là kịch bản lần này đều tập trung vào công ty Ma Hạp, Phương Tử Ngọc chỉ là không có liên hệ gì với công ty Ma Hạp mà thôi.
Nhưng cô ấy vừa mới sắp xếp lại suy nghĩ, còn chưa kịp gõ cửa phòng tắm thì một tiếng kéo cửa trượt vang lên, Triệu An Nhã ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Dương Thu.
Dương Thu nhìn Triệu An Nhã đang cúi đầu đọc kịch bản, sững sờ một lúc, vẻ mặt càng khó coi hơn, cô ta mím môi, lạnh lùng nói một câu "Dạo này tớ không có cảnh quay nên tớ về trường nghỉ vài ngày", rồi bước ra ngoài.
Triệu An Nhã sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, có lẽ Dương Thu hiểu lầm là cô ấy chăm chú xem kịch bản, không đi an ủi cô ta nên giận dỗi.
Triệu An Nhã không khỏi thở dài, cô ấy không đuổi theo, Dương Thu về trường vài ngày cũng tốt, mắt không thấy thì không phiền lòng, không nhìn thấy đoàn làm phim, tâm trạng của Dương Thu có lẽ sẽ từ từ phục hồi.
Cô ấy lấy điện thoại ra gửi vài tin nhắn cho Dương Thu, nói những điều cô ấy vừa nghĩ, lại giải thích cho mình vài câu, rồi nói nếu Dương Thu muốn nghỉ vài ngày thì cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Mấy ngày sau, đoàn làm phim thuê một chiếc xe buýt chở mọi người đến bối cảnh mới, nhưng Dương Thu vẫn chưa trả lời vài tin nhắn của cô ấy.
Triệu An Nhã có chút lo lắng, nhưng một mặt Dương Thu đúng là có tính cách như vậy, giận dỗi cũng không phải chỉ có một lần, mấy ngày nay Dương Thu vẫn đăng ảnh lên vòng bạn bè bình thường, vui chơi mỗi ngày, trông có vẻ không cần cô ấy phải quá lo lắng, mặt khác, cô ấy thực sự cũng không có thời gian để an ủi Dương Thu, chẳng lẽ cô ấy phải bỏ cảnh quay của mình mà chạy về trường an ủi Dương Thu sao?
Triệu An Nhã luôn rất lý trí, đương nhiên sẽ không xư xử theo cảm tính như vậy.
Chỉ là cô ấy vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra xem, Dương Thu vẫn chưa trả lời, cô ấy thở dài, đi trang điểm.
Tần Vưu vuốt tóc, bước vào tòa nhà văn phòng.
Tòa nhà này nhìn từ bên ngoài thì khoảng bốn tầng, nhưng đi vào bên trong sẽ phát hiện, thực ra chỉ có hai tầng, trần nhà rất cao, toát lên vẻ rộng rãi, chính là hiệu quả mà đạo diễn Vương muốn hướng tới.
Việc cải tạo tạm thời bên trong đã hoàn thành, ngước nhìn lên, trên không là những thanh thép và ống thông gió đan xen ngẫu nhiên, đều có ánh kim loại xám, trông rất thô ráp, giống như mới xây dựng được một nửa, nhưng đó chính là hiệu quả mà đạo diễn Vương muốn.
Đi sâu vào bên trong, một số góc khuất không thể quay được, một số được tạm dùng làm phòng trang điểm và phòng quần áo.
Tần Vưu đi đến một giá treo quần áo, trên đó có hơn mười bộ quần áo là trang phục của Lăng Ngự trong hai tập tiếp theo, so với vài chiếc váy trước đây, mười bộ này có vẻ "thư giãn" hơn một chút, phần lớn là áo sơ mi quần dài, cũng có váy nhưng là váy ngắn chứ không phải váy dài giống như váy dạ hội trước đây.
Cô mặc một bộ trong số đó, áo sơ mi đen, quần đen, giày cao gót đen, lạnh lùng như một điệp viên sắp ra ngoài cứu thế giới hoặc hủy diệt thế giới, chỉ có đế giày cao gót màu đỏ nhắc nhở khán giả rằng cô vẫn là một người phụ nữ thành thị xinh đẹp hợp mốt.
Trong lúc cô trang điểm, Vương Hạc Hành đã làm xong tạo hình đi ra, tạo hình của Vương Hạc Hành rất phù hợp với ấn tượng khuôn mẫu của mọi người về CEO trẻ tuổi trong ngành công nghệ, áo sơ mi nhăn nhúm chồng lên áo hoodie nhăn nhúm, thậm chí chiếc áo sơ mi còn được làm cho có nếp nhăn, khiến nó trông như được vo tròn lại rồi để qua đêm rồi mới mặc lên người.
Phía Tần Vưu, nhà tạo mẫu tóc cuối cùng cũng đã làm xong.
Cô đứng dậy, tự xem xét mình trong gương, nhà tạo mẫu tóc đã duỗi thẳng tóc cô, lại buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa cao, tự nhiên (có vẻ là vậy, nhưng thực ra không hề tự nhiên) hơn kiểu tóc xoăn trước đây, bớt đi phần quyến rũ, lại thêm phần năng động, rất thu hút người nhìn.
Cảnh đầu tiên hôm nay diễn ra sau khi Lăng Ngự đã đi sâu vào mọi mặt của công việc hằng ngày ở Ma Hạp, lúc đó cô ấy và Lý Duệ Hi đã rất quen thuộc rồi.
Từ đầu Lăng Ngự đã giúp Ma Hạp giành được một hợp đồng lớn, lại giúp Lý Duệ Hi xử lý một số việc "rắc rối" mà cậu ta không giỏi, chẳng hạn như cách sa thải những nhân viên cũ không còn theo kịp tốc độ phát triển của công ty, cách nói với bạn bè của cậu ta rằng "xin lỗi, công việc của cậu không xứng đáng với 10% cổ phần" vân vân, tất cả những việc bẩn thỉu mà một CEO phải đối mặt, trước khi Lăng Ngự xuất hiện, Lý Duệ Hi giống như đà điểu không muốn đối mặt, sau khi Lăng Ngự xuất hiện, đã kéo đầu đà điểu của cậu ta ra khỏi cát, ép cậu ta phải đối mặt với tất cả những điều này, nhưng đồng thời lại đứng bên cạnh cậu ta ủng hộ cậu ta, có thể nói là kiên định và dịu dàng, vì vậy, dù Lăng Ngự đã để lại ấn tượng không có đạo đức và tuyệt đối không dễ gần ngay từ lần đầu tiên nhưng cậu ta vẫn bị sự dịu dàng mạnh mẽ không thể từ chối đó làm cho mê mẩn.
Điều đó cũng dẫn đến cảnh quay hôm nay.
Tần Vưu ngồi vào bàn làm việc, hai chân bắt chéo đặt lên bàn, tư thế này có vài tác dụng, thứ nhất là để lộ đế giày cao gót màu đỏ, thứ hai là cho đôi chân dài thẳng tắp của Tần Vưu một cơ hội để thể hiện, cuối cùng là để nói lên sự lật ngược tình thế của Lăng Ngự ở Ma Hạp.
Sau khi máy quay đã được đặt đúng vị trí, đạo diễn Vương ra hiệu bắt đầu quay, Tần Vưu cầm máy tính xách tay đặt lên đùi bắt đầu gõ lạch cạch, khí chất của cô lập tức trở nên sắc bén, Lăng Ngự lại một lần nữa sống lại từ trên người cô.
Hai tiếng "cốc cốc" vang lên, là Lý Duệ Hi gõ hai cái lên cửa kính đã mở sẵn.
Lăng Ngự nhấc mí mắt nhìn cậu ta một cái, một tiếng "Hửm?" phát ra từ trong mũi, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lý Duệ Hi hơi bối rối bước vào, mãi không nói được câu nào.
Lăng Ngự lại ngẩng đầu lên, lần này ánh mắt dừng trên người cậu ta lâu hơn một chút.
Lăng Ngự: "Sao vậy?"
Mặt Lý Duệ Hi lập tức đỏ bừng, tay cậu ta nắm lấy vạt áo, mãi mới nói được một câu: "Khụ khụ… Bên này gần xong rồi, có nên đi uống cà phê ăn mừng không?"
Lăng Ngự nhướng mày.
Lý Duệ Hi không nói rõ, nhưng thần thái của cậu ta đều đã phản bội cậu ta.
Lăng Ngự nhìn cậu ta chằm chằm một lúc, khi sự im lặng trong không khí lan tỏa đến mức khó chịu thì cô đột nhiên lên tiếng: "Tôi không qua lại với người trong công việc."
Lý Duệ Hi hơi cứng đờ, mặt đỏ bừng.
Thực ra cậu ta vẫn chưa dám hẹn Lăng Ngự ra ngoài.
Chỉ không ngờ Lăng Ngự lại trực tiếp từ chối thẳng.
Lăng Ngự đóng nắp máy tính xách tay, thu hai chân từ trên bàn làm việc xuống, cô đứng dậy.
"Cậu có biết Tào Hiệt của Trường Linh Tư Bản không?"
"Hả?"
Lý Duệ Hi bị chủ đề đột ngột thay đổi của Lăng Ngự làm cho lúng túng, lộ ra vẻ mặt bối rối.
"Ba năm trước, có một công ty khởi nghiệp được săn đón nồng nhiệt giống như Ma Hạp, để đưa Trường Linh Tư Bản vào vòng đầu tư A của công ty này, ngày nào Tào Hiệt cũng đưa đón CEO bằng xe hơi, ngày nào cũng cùng anh ta thức đến đêm khuya ba bốn giờ sáng, cuối cùng cũng được toại nguyện, nếu đổi lại là cậu, cậu có cảm thấy anh ta muốn bẻ cong cậu không?"
Lăng Ngự khẽ mỉm cười: "Lý Duệ Hi, sau này sẽ có rất nhiều người nịnh bợ cậu, hãy thể hiện thái độ của người được nịnh bợ cho tôi."