Dường như, cô thực sự đã rất hạnh phúc rồi.
Sáng thứ Ba, theo kế hoạch, trường tổ chức lễ khai giảng năm học mới trên sân vận động. Nghe nói đại diện phát biểu của học sinh mới – Tạ Trạch Dương – bất ngờ bị thương, nên thầy chủ nhiệm đã tạm thời sắp xếp Hứa Trừng Quang thay thế cậu ấy phát biểu.
Trong giờ tự học buổi sáng, Giang Manh đang ngồi ở chỗ sắp xếp lại xấp bài văn vừa thu xong thì vô tình nghe thấy Thẩm Băng Thanh và Quách Tuyết Dao đang bàn luận về việc Hứa Trừng Quang sẽ phát biểu trong lễ khai giảng.
Cô ôm tập bài văn đã sắp xếp gọn gàng, đứng dậy rời khỏi lớp học. Khi đi ngang qua cửa lớp 1, cô bất giác dừng bước, liếc mắt vào trong và phát hiện chỗ ngồi của Hứa Trừng Quang trống trơn.
Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía văn phòng khối, nhưng vừa đi được mấy bước, một bóng dáng cao lớn quen thuộc bất ngờ chặn trước mặt cô. Một làn hương thanh mát của nước giặt quần áo thoang thoảng ập vào khứu giác, khiến cô có chút bất ngờ.
"Giang Manh!" Cậu thiếu niên thở hổn hển, áo khoác đồng phục hơi mở, cúi đầu nhìn chồng bài văn trong lòng cô và hỏi: “Bài văn của cậu có ở đây không?”
Giang Manh gật đầu, chỉ vào tờ giấy trên cùng có ghi tên mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT