Hóa ra, anh thật sự không nhớ ra em rồi.
Sau giờ tự học buổi tối, Giang Manh đeo ba lô, hòa vào dòng người xuống lầu. Khi đi ngang qua lớp Một, cô phát hiện lớp vẫn chưa tan học, liền vô thức chậm bước lại.
Cửa trước và cửa sau của lớp Một đều mở rộng, giọng nói vang lên từ bục giảng nghe vô cùng quen thuộc—là giọng của Phù Hân Nhã.
Từ tối qua, Giang Manh lại ở nhờ nhà dì cả trong thành phố, sáng nay đã nghe tin Phù Hân Nhã được chủ nhiệm lớp Một bổ nhiệm làm cán sự kỷ luật.
Cô dừng chân một chút, vô thức lấy bình nước từ bên hông ba lô ra. Cầm bình nước trên tay, cô chậm rãi đi đến gần cửa sau của lớp Một, giả vờ như vô tình nhìn vào trong, tim hơi siết lại, vừa hồi hộp vừa tò mò. Thứ cô tò mò không phải những gì Phù Hân Nhã đang nói trên bục giảng, mà là...một người nào đó. Chỗ ngồi của anh ấy ở đâu? Bây giờ anh ấy đang làm gì?
“Trình Dũng, nói chuyện trong giờ tự học môn Ngữ văn, trừ hai mươi điểm.”
“Hứa Trừng Quang, làm bài tập toán trong giờ tự học Ngữ văn, trừ hai mươi điểm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play