Vân Dật rất hối hận vì đêm hôm đó lại ra ngoài, hơn nữa còn tiện tay cứu lấy cái tên phiền toái này. Để rồi bây giờ, cậu nhóc dính người đó cứ quấn lấy y không rời, mở miệng ra là "Dật ca ca" khiến y đau cả đầu.

Ba năm rồi, An Nhược nhóc con đó vẫn thường xuyên ghé thăm, đi đâu cũng bám theo y. Gian phòng ngay bên cạnh phòng ngủ của y đã sớm trở thành căn cứ thứ hai của An Nhược. Việc bài trí trong phòng hoàn toàn theo sở thích của cậu. Đám tiểu tư, nha hoàn trong phủ nếu không biết, e rằng còn tưởng An Nhược mới là chủ nhân của họ.

"Vân huynh à, một tiểu mỹ nhân bám theo huynh suốt ngày như thế, thật khiến người khác hâm mộ mà." Tam hoàng tử Quân Dịch phe phẩy chiếc quạt xếp, dáng vẻ phong lưu tiêu sái.

"Haizz, Tiểu Nhược mới là đệ đệ ruột của ta, thế mà cũng không thân cận với ta đến mức này." Nếu bỏ qua nét cười trên mặt An Tử Huyền mang theo ý chế giễu, thì giọng điệu hắn thực sự rất có vẻ u sầu.

"Như vậy có ổn không? Chúng ta ra ngoài chơi mà không gọi An tiểu đệ đệ theo sao?" Tần Việt khoác trường bào tím, giọng điệu có chút lo lắng.

Bàn tay của Vân Dật khựng lại một chút, rồi y thản nhiên đáp: “Không sao, một lát nữa đệ ấy sẽ tự tìm đến thôi.”

“Hahahaha, xem ra ngươi đã chấp nhận số phận rồi, đáng thương thay cho Tiểu Vân Tử. Ài, ta nghe nói hai người còn có hôn ước, thật không vậy? Xác định là An đệ đệ chứ không phải An muội muội sao?”

Nhắc đến chuyện này, Vân Dật liền đau đầu không thôi. Năm đó, khi An vương phi mang thai, An vương gia nhất thời cao hứng mà buột miệng nói đùa rằng chi bằng hai nhà kết thông gia. Hai vị vương gia nhất thời hứng khởi, thế là liền vỗ tay quyết định, khiến cho bốn tuổi Vân Dật cùng đứa trẻ còn chưa chào đời là An Nhược bị định sẵn một mối hôn ước.

Sau khi An Nhược sinh ra, giữa lúc cả nhà vui mừng, mọi người mới nhớ lại hôn ước này. Hai phủ đều có địa vị tôn quý, khó mà tự vả mặt mình, nên sau một hồi lúng túng, đôi bên liền ngầm ăn ý mà lờ chuyện này đi, không ai nhắc lại nữa.

Vì thế, khi Vân Dật tình cờ phát hiện chuyện này cách đây không lâu, y chỉ cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, ngẩn ngơ hồi lâu. Trong khi đó, An Nhược lại càng ngày càng đến tìm y nhiều hơn. Y thật sự không hiểu sao cậu lại có thể chấp nhận chuyện này một cách thoải mái như vậy. Vân Dật vẫn còn nhớ rõ khi còn bé, cậu vốn là một đứa trẻ nhút nhát, e dè, vậy mà sao giờ lại trở nên bạo dạn như vậy? Theo lời Tử Huyền nói, trước đây An Nhược rất sợ phải tiếp xúc với người khác.

"Nhắc đến hôn ước, ta nhớ tam hoàng tử huynh cũng có hôn ước với tiểu thư Phong phủ thì phải?" An Tử Huyền không che giấu vẻ tò mò mà hỏi.

"Cái nữ nhân háo sắc đó? Hôn ước này ta nhất định phải từ hôn." Quân Dịch nhăn mặt đầy ghét bỏ.

“Lần này có trò hay để xem rồi, nghe nói Phong tiểu thư đã si mê huynh đến tận xương tủy, không lấy huynh thì không gả đâu!”

Phong tiểu thư của Phong phủ vốn là một kẻ si mê nam sắc nổi tiếng trong kinh thành. Nàng ta còn là đối tượng bàn tán và trêu chọc trong những câu chuyện trà dư tửu hậu của bá tánh.

“Dật ca ca.” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Vân Dật phớt lờ ánh mắt trêu chọc của vài người trước mặt, chỉ trong chớp mắt, An Nhược đã chạy đến trước mặt y, tự nhiên và thành thục khoác tay y. “Dật ca ca, ta tìm được một quyển sách võ công về kiếm pháp, lát nữa về ta đưa cho huynh xem.”

“Ừm.” Phải nói rằng, khi thấy An Nhược, Vân Dật cảm thấy viên mãn. Y vốn quen bị quấn lấy, một khi đối phương không xuất hiện, y sẽ vô thức suy nghĩ, không biết có gặp sự cố gì trên đường hay không.

“Dật ca ca, vừa rồi huynh hình như nói gì đó về chuyện từ hôn phải không?” An Nhược cố giữ bình tĩnh, vẻ mặt như thường, nhưng đầu ngón tay lại siết chặt đến trắng bệch.

“Hê, Tiểu Nhược, Vân Dật vừa mới nói muốn từ hôn đấy, có phải rất đáng giận không? Dù có từ hôn cũng phải để chúng ta từ chứ?” Giọng điệu trêu chọc của An Tử Huyền càng lúc càng nhỏ dần khi nhìn thấy sắc mặt u ám của An Nhược.

“Ơ… Là Quân Dịch muốn từ hôn với Phong tiểu thư, vừa rồi ta… ta chỉ đùa thôi.” An Tử Huyền không dám động vào vị đệ đệ này của mình, nhất thời cao hứng suýt nữa gây ra đại họa, hy vọng sẽ không bị ghi hận. Phải nói rằng, kể từ ba năm trước, khi Tiểu Nhược suýt gặp chuyện không may và được Vân Dật cứu, cậu liền thay đổi hoàn toàn, từ một thiếu niên rụt rè, nhút nhát trở thành người khó đoán, vui buồn thất thường. Những ai chọc vào cậu, thường đều gặp kết cục thê thảm.

Không xa truyền đến tiếng ồn ào, vài người chen chúc đi đến bên cạnh đình.

“Phu quân, mỹ nam, hê hê, mỹ nam…”

“Tiểu thư, tiểu thư, đừng chạy, mau quay lại!”

Một nữ tử có khuôn mặt bôi loang lổ đỏ đỏ xanh xanh, y phục lấm lem bùn đất chạy tới, định nhào vào lòng Quân Dịch. Nhìn thấy hắn nhíu mày, giơ chân đá ra, An Tử Huyền lập tức né sang bên, để mặc khối màu rực rỡ kia theo đường vòng cung bay ra khỏi đình, lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Một thiếu nữ xinh đẹp lao đến ôm lấy nàng, lo lắng hô lên: “Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Đừng dọa muội mà.” Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, giọng điệu giận dữ: “Tam hoàng tử, dù tỷ tỷ có không biết liêm sỉ muốn ôm huynh, nhưng dù sao hai người cũng là hôn thê hôn phu, huynh cũng không thể… không thể…” Câu nói sau không biết nên hình dung thế nào.

Thiếu nữ kia trang điểm tinh xảo, đôi mắt long lanh như ánh nước, làn da trắng nõn cùng với chiếc cổ thanh mảnh lộ ra khi ngẩng đầu, khiến người khác nhìn không khỏi động lòng.

“Ngươi nói bậy! Ai có hôn ước với tiện nhân này! Ngày mai ta lập tức từ hôn.” Quân Dịch tức giận hét lên, hiển nhiên là cảm thấy mất mặt.

Vân Dật hứng thú nhìn màn kịch này. Quả là một muội muội hết lòng quan tâm tỷ tỷ, không lo cho tỷ ấy trước mà chỉ lo ‘trách móc’ người khác. Nhưng cảnh tượng này… sao lại có chút quen thuộc nhỉ?

Hứng thú du ngoạn bị phá hỏng, mọi người cũng tự động giải tán. Trên đường trở về, Vân Dật vẫn đang nghĩ về cảm giác quen thuộc khó hiểu kia thì cảm nhận được một lực kéo nơi cánh tay.

“Dật ca ca, hôm nay nữ nhân kia rất đẹp phải không?”

Vân Dật theo phản xạ hỏi lại: “Nữ nhân nào?”

“Muội muội của Phong tiểu thư.”

“Ồ, vậy sao? Ta không nhớ lắm.” Khóe môi An Nhược khẽ nhếch lên, nghĩ đến nữ nhân kia, ánh mắt cậu lóe lên tia lạnh lẽo. Dám công khai quyến rũ Dật ca ca ngay trước mặt cậu sao?

Vân Dật đặt quyển sách đang đọc xuống, quay đầu nhìn An Nhược, không khỏi bật cười. Thiếu niên kia đang gối đầu lên sách, hiển nhiên là đã ngủ rất lâu rồi. Y đứng dậy, vô thức nhẹ bước chân, rồi khẽ khàng ôm lấy cậu từ eo.

“Dật ca ca…” Giọng thiếu niên vẫn còn mang theo sự mơ màng chưa tỉnh ngủ, bàn tay theo thói quen vòng qua cổ Vân Dật.

“Ừm, lên giường mà ngủ, đến giờ ăn ta sẽ gọi đệ.” Giọng nói vô thức dịu dàng đến mức ngay cả Vân Dật cũng không nhận ra.

Sau khi đặt An Nhược xuống giường, bàn tay cậu vẫn còn quấn lấy cổ y. Vân Dật nhẹ nhàng vỗ về vài cái, An Nhược dụi dụi mặt vào ngực y mấy lần rồi mới lưu luyến buông ra, ôm lấy chiếc gối trên giường tiếp tục ngủ. Nhìn thiếu niên nhỏ nhắn trông chẳng khác gì một con mèo lười, Vân Dật không nhịn được mà bật cười. Thật đáng yêu.

Lại một lần tụ họp, mọi người vừa uống rượu vừa tán gẫu, vô cùng thoải mái. An Nhược tựa sát bên cạnh Vân Dật, ánh mắt dán chặt vào chén rượu trong tay y, vẻ mặt tràn đầy háo hức. Nhìn bộ dạng đó, Vân Dật chỉ cảm thấy buồn cười, giống hệt một con mèo nhỏ trong nhà hồi bé, luôn rình rập bên chậu nước để vớt cá, nhưng mỗi lần vươn móng vuốt đều bị nước cản lại, cuối cùng toàn thân ướt sũng mà vẫn không cam lòng.

“Muốn thử lắm sao?” Vân Dật nhướng mày hỏi.

“Dật ca ca, ta… ta chỉ tò mò thôi. Huynh thích sao…” An Nhược cúi đầu, trông chẳng khác gì đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.

“Hừ, chỉ lần này thôi.” Vừa nói, Vân Dật vừa đưa chén rượu của mình đến trước mặt An Nhược.

“Ta thấy đệ cứ như người của nhà huynh rồi ấy, suốt ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.” An Nhược hơi đỏ mặt, nhưng không đáp lại.

An Tử Huyền hiếm khi không bị An Nhược phản bác, có chút không quen, giả vờ ho khan hai tiếng rồi chuyển đề tài: “Nghe nói huynh bị từ hôn rồi, ha ha, cuối cùng cũng có ngày hôm nay.”

Vân Dật lập tức bị khơi dậy sự tò mò. Chẳng lẽ Quân Dịch bị Phong tiểu thư từ hôn sao? Không thể nào!

“Hừ, nữ nhân đó chắc chắn đang giở trò dục cầm cố tung(*). Còn nói gì mà một đời một kiếp một đôi người, bản hoàng tử không xứng với nàng ta? Buồn cười.” Nhưng nhìn vẻ mặt Quân Dịch thì rõ ràng là đã bị khơi gợi hứng thú.

(*)Dục cầm cố tung - cố ý làm ra vẻ xa cách để hấp dẫn đối phương

An Tử Huyền tò mò hỏi: “Nghe nói Phong tiểu thư đã khôi phục thần trí, có thật không?”

“Ừm, hôm đó ta thấy nàng ta tỉnh táo, nói năng rõ ràng, không giống một kẻ ngốc. Hơn nữa, sau khi tẩy sạch lớp trang điểm lố lăng kia, dung mạo cũng không tệ.”

“Có thể lọt vào mắt xanh của Tam hoàng tử, chắc chắn không phải dạng vừa. Hôm nào ta phải gặp thử mới được.”

“Phong Điệp Vũ cái đồ nữ nhân đáng ghét, ngã một cái mà lại thông minh ra được.”

Phong Điệp Vũ, Quân Dịch, Vân Dật, An Nhược… Vân Dật cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác quen thuộc khó tả kia đến từ đâu. Y đang ở trong một bộ não tàn tiểu thuyết sao?

Trợ lý của y là một nữ nhân mê đọc tiểu thuyết mạng, khi đó trong truyện có một nhân vật trùng tên với y, mà y lại đang chán nên mới đọc thử…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play