Phong Điệp Vũ nhìn hai người, do dự không dứt. Cả hai đều đối xử rất tốt với nàng, ai nàng cũng không muốn làm tổn thương. Nếu tặng cho người này thì người kia chắc chắn sẽ buồn, phải làm sao đây? Vô tình liếc thấy Vân Dật đứng bên cạnh, nàng bỗng nảy ra một ý Vân Dật đã thành thân, tặng chàng sẽ không gây ra hiểu lầm gì. Hơn nữa, bạn bè tặng quà cho nhau cũng là chuyện thường tình. Nghĩ vậy, nàng càng thấy đây là một chủ ý tuyệt vời.
Vân Dật nhìn chiếc nhẫn trước mặt vẫn chưa kịp phản ứng, An Nhược đã đỏ hoe mắt, hung hăng hất tay Phong Điệp Vũ ra. Tiếng va chạm giòn tan của chiếc nhẫn rơi xuống vang vọng trong sảnh yên tĩnh. An Nhược đứng chắn trước mặt Vân Dật, giống hệt một tiểu thú bị chọc giận đang liều mạng bảo vệ lãnh thổ của mình.
Vân Dật đặt tay lên vai An Nhược, dịu giọng trấn an: “Phong tiểu thư chỉ muốn hỏi xem chiếc nhẫn này có đẹp hay không thôi, đừng tức giận.”
“Ngươi sao lại như vậy chứ? Chỉ là muốn tặng bằng hữu một món quà, còn chưa kịp cảm ơn Vân Dật huynh vì lần trước đã cứu ta ở trường săn.”
“E rằng Phong tiểu thư đã hiểu lầm rồi, người cứu ngươi không phải ta.”
“Sao lại không? Nếu không có ám vệ của huynh, ta đã gặp nguy hiểm rồi.”
“Đó là ám vệ Dật ca ca phái theo để bảo vệ ta, chẳng phải để cứu ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play