Vân Dật ôm An Nhược, băng qua mấy người nằm rên rỉ trên đất, trở về vương phủ, bảo người đến phủ An Bình vương báo rằng An Nhược đang ở đây.
Quần áo của đứa trẻ xộc xệch, áo khoác ngoài bị kéo loạn, Vân Dật ôm đứa trẻ bảo gã sai vặt tắm rửa cho cậu, nhưng nói thế nào cậu cũng không chịu buông tay, bất đắc dĩ, Vân Dật đành tự tay làm, vốn chưa bao giờ chăm sóc người khác, làm nước bắn đầy xung quanh, áo cũng ướt một mảng lớn.
"Được rồi, đúng là mắc nợ đệ, nuôi trẻ con quả thật tốn công." Thay quần áo, đút cho cậu uống một bát thuốc an thần, dỗ cậu ngủ.
Trong lúc đó, đứa trẻ mặc cho y sắp xếp, chỉ giữ chặt áo Vân Dật không chịu buông.
Vân Dật nhìn thấy chiếc mặt nạ bên giường, tiện tay đưa cho đứa trẻ: “Không sao rồi, ngủ đi, lát nữa người nhà đệ sẽ đến.”
Đứa trẻ dùng tay kia giữ mặt nạ, nhưng một tay còn lại nắm chặt không chịu buông.
Vân Dật phải vụng về vỗ lưng đứa trẻ: “Ngủ đi, ta không đi đâu.”
Khi thấy đứa trẻ ngủ say, Vân Dật thử kéo góc áo ra. Nhưng đứa trẻ ngủ không yên, chỉ cần cử động nhẹ là tỉnh dậy ngay, khiến Vân Dật không dám động đậy thêm. Nghĩ đến việc dỗ dành đứa trẻ mỗi lần tỉnh dậy, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau đầu.
Chẳng bao lâu, An Tử Huyền từ phủ An Bình vương đến: “Tiểu Nhược không sao chứ? Lúc ở chợ không để ý một tí là nó đã lạc khỏi chúng ta rồi. Cảm ơn Vân huynh đã cứu Tiểu Nhược.”
Vân Dật cười như không cười: “Không sao, tiện đường thôi mà.”
Đích thứ tử của phủ An Bình vương, đằng sau còn có thị vệ mà cũng để lạc, chuyện này có lẽ không cần nghĩ nhiều cũng biết. Chỉ tiếc cho đứa trẻ dễ thương thế này, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến mình.
“Ta sẽ đưa Tiểu Nhược về phủ trước, hôm khác sẽ đến cửa cảm tạ.” Khi An Tử Huyền bế đứa trẻ lên, đứa trẻ bất ngờ tỉnh dậy, ngồi dậy trốn sau lưng Vân Dật, hai tay ôm chặt eo Vân Dật.
Cơ thể Vân Dật bỗng cứng đờ, chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với ai như thế này, một lúc chưa quen được.
“Tiểu Nhược, ngoan nào, chúng ta về nhà thôi.” Đứa trẻ không nhúc nhích, khi An Tử Huyền đưa tay ra bế thì đứa trẻ đột nhiên bật khóc: “Ta không đi, ta không đi đâu.” Dỗ thế nào cũng không có tác dụng.
“An huynh, hôm nay trời đã quá muộn rồi, hay là huynh để Tiểu Nhược nghỉ lại đây một đêm.” An Tử Huyền nghĩ một lúc: “Đành làm phiền Vân huynh vậy, ta về phủ báo lại với phụ vương và mẫu phi để tránh họ lo lắng, mai ta sẽ đến đón Tiểu Nhược.”
“Cũng được, Vân Mặc, tiễn An công tử.”
“Ngủ đi, không đi đâu cả.” Đứa trẻ vẫn nằm bò trên lưng Vân Dật, không nhúc nhích.
Vân Dật không còn kiên nhẫn, lật người đè đứa trẻ xuống, thấy ánh mắt hoảng sợ của đứa trẻ lại mềm lòng, thôi, mình đấu với đứa trẻ làm gì chứ?
“Buông ra, ta cởi áo ngủ.” Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của đứa trẻ chỉ cảm thấy đau đầu, may mà nhà mình không có đứa em nào như thế này, “Đây là phòng của ta, khuya thế này rồi ta còn đi đâu được nữa?”
Đứa trẻ do dự buông tay, mắt nhìn chằm chằm Vân Dật, ánh mắt đen trắng rõ ràng khiến Vân Dật vốn luôn điềm tĩnh cũng phải xấu hổ. Y cởi áo ngoài, lật chăn ngồi vào trong, đứa trẻ lại bám theo. Thật là…
Tối nay Vân Dật đã trải nghiệm cảm giác làm gối ôm, nửa người đứa trẻ dán lên người y, tay cũng quấn quanh eo y, người dính một người khác nhúc nhích chút cũng khó khăn. Đứa trẻ ngủ rất say, Vân Dật rất muốn đánh thức cậu để cậu cũng không ngủ được như mình.
Trong trạng thái mơ màng không rõ là ngủ hay thức, Vân Dật cảm giác có người nhìn mình, cảnh giác liền tỉnh giấc, thấy trước mắt là đôi mắt trong veo, đứa trẻ nửa ngồi dậy, mắt không chớp nhìn mặt y, khuôn mặt đỏ ửng, không rõ vừa tỉnh hay vì lý do gì, thấy y nhìn mình thì cúi mắt xuống nhìn chăn, có chút bối rối và căng thẳng.
Bầu không khí trầm lắng, mờ ảo. Trán Vân Dật chảy mồ hôi, có phải mình tỉnh dậy sai cách không, sao lại có ảo giác thế này, An Nhược thế này rất giống biểu cảm của cô dâu mới cưới thức dậy.
Ôi chao~ một đứa trẻ, lại là con trai, đúng là nên ngủ tiếp đi, đầu óc còn chưa tỉnh táo.
“Đã tỉnh rồi thì dậy đi, lát nữa cùng ca ca về vương phủ.” Vân Dật lật người xuống giường, không thấy sự thất vọng trên mặt đứa trẻ sau lời nói của mình, tay nắm chặt mặt nạ bạc, nói: “Dật ca ca.”
Vân Dật chân lảo đảo, tiếng gọi thân mật, lãng mạn như trong tiểu thuyết của một đứa trẻ thật là ảo giác mà.
Không kịp tự an ủi, lại một tiếng Dật ca ca trong trẻo vang lên rõ ràng.
Vân Dật co giật khóe miệng, quay lại nhìn đứa trẻ đang ngồi trên giường: “Không được gọi như thế.” Tha lỗi cho y, từ Dật ca ca này y thực sự không thốt ra được.
Đứa trẻ ngoan ngoãn đổi cách gọi: “Vân ca ca.”
“Càng không được gọi như thế, phải gọi là Vân công tử như người khác, hoặc gọi trực tiếp là Vân Dật, biết chưa?” Đứa trẻ thấy biểu cảm hung dữ của Vân Dật, ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Dật hài lòng gật đầu, còn đưa tay xoa đầu đứa trẻ.
Mắt đứa trẻ sáng lên, linh cảm nói rằng Vân ca ca thích người nghe lời, ừ, mình rất nghe lời, Vân ca ca nhất định sẽ thích mình.
Vân Dật không có hứng thú đoán suy nghĩ của đứa trẻ, cũng không quan tâm từ nãy đứa trẻ cười thầm cái gì, trực tiếp ra khỏi phòng, dặn Vân Mặc ngoài cửa hầu hạ đứa trẻ dậy, rồi quay người đi ra hậu viện.
Từ đêm qua sau khi trải nghiệm lợi ích của nội lực, Vân Dật đã rất hứng thú với võ công cổ đại, thời gian sau đó y đều kiên trì luyện công, ban đầu hiệu quả không rõ rệt nhưng Vân Dật luôn kiên nhẫn với những thứ mình thích, nên tiếp tục luyện tập. Thân thể này nền tảng võ công chỉ đạt mức tối thiểu của quý tộc, đủ biết nguyên chủ không thích luyện võ.
Đến giờ ăn sáng bình thường, Vân Dật dừng lại, nhìn thấy đứa trẻ ngồi trên bậc thang, lá rụng trên bậc thang và xung quanh chưa kịp dọn, xung quanh là những nhánh cây hơi ngả vàng, trong khung cảnh hiu quạnh, cô tịch, đứa trẻ hai tay chống cằm, ánh nắng sớm nhẹ nhàng rọi xuống, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn hy vọng.
Thấy Vân Dật dừng lại định rời đi, đứa trẻ lập tức đứng dậy, theo sau Vân Dật. Vân Dật dẫn đứa trẻ ngồi vào bàn ăn, thấy đứa trẻ chỉ uống cháo trắng, y quay đũa về phía bát đứa trẻ: “Trẻ con phải ăn nhiều rau mới cao lớn được.”
“Công tử, Vương gia mời ngài đến tiền thính, An Bình vương gia và đại công tử đã đến.”
Vân Dật nhìn về phía đứa trẻ: “Đi thôi, người nhà của đệ đến đón đệ rồi.” Đến tiền thính, thấy cha của thân thể này, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, diện mạo không tầm thường, mang theo dấu ấn của năm tháng và uy nghiêm không thể xem nhẹ của một người đứng đầu.
“Lần này may mà có thế chất (người cháu họ), nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Sau một hồi khách sáo, người của An Bình Vương phủ để lại một đống lễ vật rồi mang theo An Nhược mặt đầy lưu luyến trở về.
Bây giờ cuối cùng cũng được yên tĩnh.
“Lần này làm rất tốt, nghe nói mấy ngày nay con đều ở trong phủ đọc sách chăm chỉ, xảy ra chuyện một lần cũng tốt, biết tiến bộ, không đi bừa bãi với những người không đàng hoàng.”
“Phụ vương dạy bảo phải, con đã biết sai rồi.” Vương gia bị nghẹn, cũng không thể tiếp tục giáo huấn, vẫy tay cho Vân Dật lui xuống.