Nếu thêu thùa trong một thời gian dài, mỗi thợ thêu đều sẽ tự hình thành cho mình một phong cách thêu riêng, đường kim mũi chỉ đều có đặc trưng riêng của mình, ai cũng không thay thế được.
Kỹ xảo cách thêu còn có thể học có thể luyện, nếu đủ cố gắng thì có thể nâng cao kỹ thuật, nhưng đối với màu sắc hình thái, đặc biệt là độ nắm bắt các phương diện thần thái động vật, có lúc nỗ lực cũng không thay đổi được bao nhiêu, bởi vì điều này cần sự thẩm mỹ và thiên phú của mỗi người.
Ví dụ như thêu hồ điệp và mèo, ánh mắt và dáng điệu của mèo chính là phần khó nắm bắt nhất.
Có người thêu con mèo giống như một nút gỗ không có sinh mệnh, có người thêu mèo làm người ta nhịn không được muốn tiến lên vuốt một cái, ôm trọng lòng vuốt ve, giống như có thể nghe được tiếng mèo kêu như sáp.
Mà Vương Lệ Trân thêu mèo, đương nhiên chính là cái sau.
Bà ấy không những kỹ thuật rất tốt, độ nắm bắt các phương diện màu sắc hình thái cũng làm cho người ta kinh ngạc.
Vương Lệ Trân nhìn vẻ mặt Ninh Hương, không nhịn được bật cười, “Tìm thợ học cái gì chứ, toàn là học theo mẹ từ nhỏ, nhưng cũng nghe mẹ bà nói qua, tổ tiên trong nhà từng có người làm viên quan nhỏ trong cung, có truyền lại mấy phương pháp thêu thùa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play