Vương Lệ Trân không ngờ đến Ninh Hương thật sự không chê chỗ này của bà. Nói chuyện rồi cầm kim thêu trong tay cúi đầu thêu thùa, thoạt nhìn giống như không còn coi mình là người ngoài.
Bà ấy nghĩ bây giờ trong thôn Ninh Hương cũng bị người khác coi thường, đi đến đâu cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, sống cũng không dễ dàng, vậy là bà ấy cũng không nói máy lời tự ti đuổi khách đi nữa, được một lúc lâu thở phào nói: “Vậy hai chúng ta cùng làm bạn vậy.”
Ánh mắt Ninh Hương đặt trên vải thêu trong tay, khóe miệng cười hơi hơi nhếch lên, “Gọi là, cùng là người lưu lạc chân trời.”
Vương Lệ Trân không đọc bao nhiêu sách, nghe không hiểu lời Ninh Hương nói, hỏi cô: “Câu này có ý là gì?”
Ninh Hương không thiếu được giải thích với bà ấy, nói đến cái này thì lại dẫn liên quan cái khác, vậy là dông dài một lúc lâu. Ninh Hương cũng không thật sự chỉ mới 19 tuổi, nên nói chuyện còn thật sự hợp cạ với Vương Lệ Trân, vừa nói liền nói cho đến chiều tối.
Mắt thấy mặt trời lưng chừng đã xuống phía tây, chuyện quanh quẩn trong đầu Ninh Hương cả buổi chiều cuối cùng cũng ngừng lại. Cô nhìn Vương Lệ Trân lại do dự một lúc lâu, cuối cùng dò xét mở miệng hỏi: “Bà ơi… …Cháu muốn học thêu thùa cùng bà, bà có bằng lòng dạy cho cháu không?”
Vương Lệ Trân nghe thấy như vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó cười rộ lên nói: “Bà thấy cháu thêu cũng rất đẹp mà, đại đội chúng ta cũng chẳng có mấy tú nương có thể thêu được chất lượng như cháu đúng không, như vậy thì còn cần học gì nữa, hoàn toàn đủ dùng rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play