Thấy bà ấy ngẩn người không nói chuyện, Ninh Hương lại nói: “Ba bữa không ăn rồi, mau ăn đi, ăn xong quan trọng là nằm xuống dưỡng thương.”
Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương nhiệt tình như vậy cũng không từ chối nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Cơm Ninh Hương làm rất thơm rất hợp khẩu vị, bà ấy ăn một miếng liền không dừng lại được, từng miếng to nhét vào miệng.
Bản thân Ninh Hương cũng chưa ăn cơm, bèn ngồi xuống bên bàn, cầm đũa lên cũng bắt đầu ăn.
Cô nghĩ nghĩ, bản thân mình vì sao lại giúp Vương Lệ Trân. Chắc là vì cô nhìn thấy hình ảnh bà nội từ trên người bà ấy, hoặc là vì nhìn thấy bóng hình cô độc khi về già của chính bản thân mình, trong lòng không nhẫn tâm, cho nên đã đến.
Vương Lệ Trân hiển nhiên đã rất đói, một bát cơm rất nhanh đã bị ăn hết sạch sẽ, trong bát ngay cả một hạt cơm cũng không thừa lại. Ăn cơm xong bà ấy định xuống giường đặt bát, Ninh Hương vội vàng đứng dậy đi qua nhận bát, để bà ấy nằm yên.
Vương Lệ Trân dựa người vào tường nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, con có lòng tốt, sau này nhất định sẽ có hồi báo.”
Ninh Hương cười cười, nuốt cơm trong miệng xuống, quay đầu nhìn bà ấy nói: “Học tập tấm gương Lôi Phong.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play