Bà ấy quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã trở lại. Hai người đều có dáng vẻ phong sương mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là đi ra ngoài bôn ba vất vả nhiều ngày trời, chắc đã mệt muốn chết rồi.
Bà ấy nhìn thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông, tâm tình nói chuyện phiếm với bà Lý vốn đã mất lại lại lập tức được kéo trở về. Vương Lệ Trân vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ rồi ân cần hỏi han một phen.
Đương nhiên bà Lý cũng không nói gì nữa, mà đứng lên đi lại gần cười nói: “Bà nghe nói các cháu đến Cảng Thành tham gia hội chợ bán hàng gì đó, còn là triển lãm quốc tế nữa, nghe lợi hại thật đấy.”
Ninh Hương quả thật ngồi xe ngồi đến mệt chết rồi, nét mặt cô có chút mệt mỏi nhìn bà Lý cười nói: “Cũng giống như hội chùa ở chỗ chúng ta thôi, mọi người cùng đi bày quầy hàng bán đồ vậy, không có gì khác biệt đâu ạ.”
Bà Lý lại nói: “Ai da, chắc chắn là có chỗ khác nhau rồi. Những người đi tới đi lui kia nhất định đều là mấy người cấp cao, đồ vật bày bán cũng đều đắt đỏ hết. Không nói đến cái khác, chỉ nói những sản phẩm thêu thùa mà các cháu bán cũng đã không rẻ rồi”
Vương Lệ Trân đau lòng Ninh Hương và Lâm Kiến Đông phải bôn ba mệt mỏi thành như vậy, bà ấy cũng không để bà Lý tiếp tục nói chuyện phiếm với hai người họ nữa, mà vội vàng kéo bọn họ đến ngồi xuống bên bàn nghỉ ngơi rồi rót cho mỗi người một ly trà.
Bà Lý thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã quay trở lại, bản thân bà ấy cũng không có gì để trò chuyện với mấy người trẻ tuổi như bọn họ, hơn nữa nếu bà ấy tiếp tục ở lại đây thì cũng có chút dư thừa, nên bà ấy cầm lấy đồ vật của mình, chào hỏi một tiếng rồi đi về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT