Mỗi một thời đại đều có một giới hạn riêng, quan niệm cũng là thứ khó nói rõ ràng nhất. Ninh Hương cũng không tranh luận đến cùng với giáo viên hướng dẫn là nhạc của Đặng Lệ Quân tai hại đến mức nào, rốt cuộc có thể độc hại một thế hệ hay không. Cô chỉ nghiêm túc nói một câu: “Về sau em sẽ không làm như vậy nữa.”
Đây vốn là chuyện riêng tư bí mật của các cô, hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai, các cô không có quảng bá ra ngoài với các bạn học khác, chẳng qua chỉ nghe giải trí trong ký túc xá của mình một lúc mà thôi.
Thầy Vương hướng dẫn thấy thái độ của các cô đều không tệ lắm, lại tận tình khuyên bảo, giáo dục các cô một chút, sau khi giáo dục xong, cuối cùng lại nói một câu: “Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau. Lần này chỉ phê bình miệng các em thôi, nếu có lần sau thì phải thông báo phê bình.”
Ninh Hương hít một hơi thật sâu: “Thầy giáo Vương, chúng em đã nhớ rồi ạ.”
Chủ yếu là bình thường Ninh Hương và mấy học sinh nữ này cũng không phạm lỗi gì, đặc biệt là Ninh Hương, cô vẫn luôn kiên định và đáng tin cậy, ngày thường xử lý công việc trong lớp rất tốt. Giáo viên hướng dẫn vốn cũng không định làm gì các cô, chỉ giáo dục các cô một lúc rồi thôi.
Sau khi rời khỏi văn phòng, sắc mặt của bảy người đều có chút khó coi. Nhưng bởi vì đang ở bên ngoài, các cô cũng không nói gì thêm, cùng nhau trở về phòng học tiếp tục học tập, mãi cho đến chạng vạng cơm nước xong trở lại ký túc xá mấy người mới bộc lộ cảm xúc.
Trương Phương là người đầu tiên nói ra: “Cô ta bị bệnh sao? Chúng ta nghe nhạc thì mắc mớ gì đến cô ta?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play