Triệu Cúc lại muốn nói nữa, nhưng còn chưa nói ra đã bị Trương Phương ở bên cạnh kéo lại.
Việc này không thể làm lớn lên nữa, nếu tiếp tục ầm ĩ lên nhất định sẽ ra tay đánh nhau. Buổi chiều các cô vừa mới bị giáo viên hướng dẫn gọi vào văn phòng phê bình, nếu lại gây chuyện đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm thì người có hại vẫn là các cô.
Có lẽ Triệu Cúc cũng nghĩ đến vấn đề này, vậy nên cô ấy im lặng không tiếp tục tranh cãi với Kim Văn Đan nữa.
Ninh Hương và Tống Tử Trúc cũng lại đây vỗ lưng xoa dịu cho Triệu Cúc, sau đó Ninh Hương nhìn Kim Văn Đan và nói một câu: “Cậu báo lên giáo viên hướng dẫn làm chúng tôi bị phê bình một trận thì có lợi ích cho cậu chứ? Nếu cậu thật sự thấy không ưa chúng tôi, không thể tiếp tục ở lại ký túc xá này, vậy chi bằng cậu xin giáo viên hướng dẫn đổi ký túc xá không phải tốt hơn sao.”
Kim Văn Đan đứng cạnh bàn, vẻ mặt tức giận. Một mình cô ta cãi nhau với bảy người nhất định là cãi không lại, cho nên cô ta cũng không nói gì nữa. Từ nhỏ đến lớn cô ta đúng là chưa bao giờ bị tức giận như vậy, có rất nhiều người nịnh bợ cô ta, lúc làm việc ở cơ quan cũng được người khác nịnh bợ, kết quả đi vào đại học lại bị đám bạn cùng phòng thấp kém này cô lập.
Cô ta liếc mắt nhìn Ninh Hương. Cô ta xem thường nhất là người nhà quê Ninh Hương này, nhưng cô ta cũng không nói thêm lời mỉa mai gì nữa, tránh cho lại bị bảy người này bắt tay cùng nhau vây công. Cô ta ngồi xuống lấy một cuốn sách trên bàn học rồi xem.
Thấy Kim Văn Đan không nói gì nữa, nhưng người khác cũng không tiếp tục cãi nhau với cô ta, cãi nhau vài câu giải tỏa cảm xúc một chút là đủ rồi. Nếu nói nghiêm túc thì cũng không có ảnh hưởng lớn gì, chỉ là bị mách lẻo, bị giáo viên hướng dẫn phê bình một trận, trong lòng có phần không thoải mái mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT