Tính đến hôm nay chắc cũng chỉ khoảng năm ngày, vậy mà cô lại xách theo hẳn ba cái vali hai mươi tư inch như tính dọn nhà vậy.
Phải biết rằng lần trước Tiền Dư sang Anh du học một năm trời cũng chỉ mang theo một cái vali hai mươi chín inch cỡ lớn thôi đấy.
Chu Trạch Chung không nói gì, im lặng chuyển hết hành lý để ngoài cửa vào trong phòng. Lúc đóng cửa, anh cố thôi miên đại não bỏ qua đôi giày thể thao tán loạn dưới bậc thềm, tự nhủ cứ nhìn thẳng về trước mà rời khỏi đây.
Tiếc thay bệnh tình nghiêm trọng, khó mà chữa khỏi.
Còn chưa đi nổi hai bước thì chân Chu Trạch Chung đã tự động dừng lại, cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà vòng về, vừa hay mắt đối mắt với nhóc mèo đang vẫy đuôi đứng trên tủ chỗ thềm cửa.
Đó là một con mèo cam tên là Vũ Sư, được bố Thi Uẩn là Thi Kỳ Văn mua từ tay một ông già trong chợ truyền thống về với giá hai trăm đồng hồi năm ngoái.
Người đời có câu, ở nhà mèo chính là hoàng thượng, con mèo với cân nặng hơn hai chữ số này cũng thế.
Ấy thế mà Vũ Sư không sợ trời chẳng sợ đất lại sợ duy nhất gương mặt lạnh lùng như sát thủ của Chu Trạch Chung. Ngay khi mắt người chạm mắt mèo, cái đuôi đang lắc qua lắc lại của Vũ Sư lập tức dừng lại giữa không trung.
“Chào em, không biết có thể nhờ em chút việc không?” Chu Trạch Chung khom lưng nói chuyện với con mèo.
Cả người Vũ Sư cứng đờ, đôi mắt tròn xoe cẩn trọng nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt, thoạt nhìn có chút căng thẳng xen lẫn hoang mang.
“Nếu đồng ý xin hãy kêu meo meo.”
“Meo… Meo?”
Sau khi nhận được câu trả lời coi như đồng ý, Chu Trạch Chung vươn tay cầm lấy hai chân của chiếc xe tải nhỏ đang nửa đứng máy kia.
Khoảnh khắc tay người chạm vào cơ thể, cả người Vũ Sư lập tức căng cứng, biến thành chú mèo “một đường thẳng” chân chính trong truyền thuyết.
Chu Trạch Chung nâng con mèo thẳng tắp như gậy sắt lên, lợi dụng chi sau cứng còng của nó móc lấy hai chiếc giày của Thi Uẩn, xếp lại cho ngay ngắn, xong xuôi mới hài lòng thả mèo về chỗ cũ.
Con mèo vừa thoát khỏi tay người đàn ông mặt lạnh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt to tròn cứ đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm Chu Trạch Chung không rời, như đang do dự, muốn nói lại thôi.
Chu Trạch Chung đưa tay xoa đầu mèo nhỏ, nhóc mèo bỗng được yêu thương thì có chút ngạc nhiên, vô thức cọ cọ lòng bàn tay khô ráo, ấm áp của người đàn ông trước mặt. Chờ tới khi tỉnh táo lại mới bàng hoàng phát hiện mình đã làm trái với quy chuẩn kiêu ngạo, lạnh lùng do tổ tiên đặt ra.
Vũ Sư không dám tin bản thân lại có thể làm ra hành động yểu điệu như vậy, tức thì sững sờ tại chỗ.
Chu Trạch Chung lại tưởng nó không hài lòng với việc làm không công ban nãy, bèn quay người vào trong bếp, lục tủ lấy ra một gói súp thưởng vị cá hồi mà Vũ Sư thích nhất.
Sau khi ban thưởng cho đại công thần, Chu Trạch Chung mới cất bước đi lên trên tầng.
Vừa đến chỗ rẽ đầu tiên, anh tình cờ chạm mặt Thi Uẩn ăn mặc chỉnh tề tính xuống tầng.
Áo khoác len dệt kim màu xanh sáng kết hợp với váy cao bồi ngắn, dưới chân là đôi tất dài sáng màu cùng tông với áo, ngoài ra còn có một cái thắt lưng màu đỏ phối với túi đeo chéo tạo điểm nhấn.
Cách phối đồ này có tên phong cách dopamine, là phong cách mà Thi Uẩn cực kỳ ưa thích trong vòng nửa năm qua.
Thật ra Chu Trạch Chung không thấm nổi cái cách ăn mặc như đắp cả cái cầu vồng lên người này, nhưng với các tín đồ thời trang thì họ vốn không cần người ngoài hiểu, huống hồ cô thích là đủ rồi.
Hơn nữa thi thoảng phong cách này cũng có ích lắm, ví dụ như nó đã nhiều lần giúp anh liếc mắt một cái là tìm ngay được cô gái ngốc nghếch bị lạc đường trong biển người.
Đây không phải kiểu ăn mặc ở nhà, rõ ràng Thi Uẩn tính ra ngoài.
Thi Uẩn đang ngân nga giai điệu nào đó thì vô tình đụng phải người đàn ông nọ ngay chỗ cầu thang. Song cô chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn anh chứ không hé răng, sau đó giả vờ bình tĩnh bước tiếp xuống dưới.
Chu Trạch Chung liếc nhìn đồng hồ treo tường trong góc nhà, đồng hồ hiển thị hiện tại là mười hai giờ ba mươi phút sáng, tức đã qua ngày hôm sau.
Anh không nói gì, cũng chẳng dừng bước, cứ thế đi thẳng về phòng mình.
Tuy nói là chọn bừa phòng nào cũng được nhưng từ lần đầu tiên tới đây làm khách vào hai năm trước, anh đã luôn ở tại căn phòng cuối cùng trên tầng hai.
Anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên anh bước vào căn phòng này, Thi Uẩn yên lặng không tiếng động đứng đằng sau anh, cười tủm tỉm nói: “Đây là phòng ở của bảo mẫu nhà em đó.”
Tuy chỉ là một câu nói bông đùa nhưng hai năm qua, anh đã thật sự trở thành “bảo mẫu” lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô. Nghĩ đến đây, anh không nhịn được mà bật cười.
Sau khi kim giây của đồng hồ trên cổ tay quay đủ một vòng, Chu Trạch Chung không chút do dự đẩy tung cửa phòng sát vách - cũng là phòng của Thi Dật ra, lạnh lùng dựng người đàn ông đang buồn ngủ dậy.
“Em cậu ra ngoài rồi kìa.”
Thi Dật vẫn còn ngái ngủ mờ mịt hỏi: “Ra ngoài thì ra ngoài thôi mà, còn cần cậu tới báo cho tôi một tiếng hả?”
“Giờ là nửa đêm rạng sáng rồi, tôi không yên tâm.” Anh trả lời.
Thi Uẩn rất ham vui, nửa đêm cùng ba, năm người bạn thân đi leo núi, đạp xe, hát karaoke là chuyện bình thường. Chu Trạch Chung rất lo lắng, nhưng không muốn khiến cô thấy mất hứng nên luôn chịu khó đưa đi đón về. Chuyện anh không biết chút gì về hành trình của cô như ngày hôm nay là chuyện chưa từng xảy ra trong quá khứ.
Thi Dật tức đến bật cười: “Thế sao lúc nãy cậu không cản con bé lại?”
“Lấy thân phận gì? Bạn trai cũ hả?” Chu Trạch Chung đứng ngay đầu giường liếc mắt nhìn anh ấy, ánh mắt sâu thẳm như chìm hẳn vào bóng đêm: “Hơn nữa cậu đã hứa sẽ giúp tôi rồi.”
Thi Dật không còn sức cãi lại, đành vớ đại áo khoác, gào thét bước ra khỏi cửa: “Mẹ kiếp! Xuất phát, xuất phát!”
Có điều người mà họ muốn tìm lúc này lại đang ôm lấy cục bông lông xù, ung dung tự tại ngồi trên đệm mềm chỗ bậc thềm.
Thi Dật chỉ tay vào Thi Uẩn, run bần bật: “Hai người chơi tôi đấy à?”
Thi Uẩn thả bé mèo lông mềm xù trong ngực ra, mí mắt xanh lơ khẽ chớp, rõ ràng là nhìn Chu Trạch Chung nhưng miệng lại đáp lời anh trai mình: “Anh đừng có nhìn em bằng đôi mắt quái đản như thế được không? Ghê chết đi được.”
Bàn tới khó hiểu, Thi Uẩn cảm thấy trên thế giới này không ai sánh được với Thi Dật.
Đầu năm, anh ấy có chuyển vào trong sân trước nhà vài giàn nho, bảo là muốn tự tay vun vén, chăm bón ra loại trái cây mà mình yêu thích, thế là ngày nào cũng chăm chỉ tưới nước, bón phân sáng tối, vô cùng kỷ luật.
Nhưng mãi khi tháng tư sắp hết vẫn không thấy dây mây nảy mầm đâu cả, vậy là Thi Dật bắt đầu ra tay nghiên cứu con đường (tà ma) mới.
Anh ấy tìm xưởng may theo yêu cầu đặt làm mấy bộ đồ ngủ in hình bảy anh em hồ lô, hy vọng ngày nào đó, giàn dây mây nhà mình cũng sẽ nở ra bảy đóa hoa.
Mà trời cao cũng thiên vị anh ấy thật, anh ấy mới mặc quần có hai ngày thì cây bắt đầu mọc mầm, từ đó quần ngủ bảy anh em hồ lô cũng đóng đinh trên đùi Thi Dật.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Thi Dật cởi áo khoác ngoài, để lộ áo ngủ bên trong, giọng nghiêm trang: “Mời em nghiêm túc đếm lại, là chín mới đúng nhé.”
Tuyệt, hoá ra còn ẩn giấu một cô yêu quái rắn mặt mặt dài như cái dùi đang thè lưỡi…
Theo lời Thi Dật giải thích thì hoa trong nhà kính quá mảnh mai, cần phải có chút khó khăn để tôi luyện ý chí nên anh ấy mới đặc cách mời nhân vật phản diện là xà tinh tham dự vào party đồ ngủ của anh ấy.
Thi Uẩn làm như không thấy, chuyển đề tài: “Thi Dật, em đói bụng.”
Để có thể ngắm được càng nhiều phong cảnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi có hạn, hôm nay cô gần như không rảnh mà ghé quán cơm, cả ngày có mỗi hai cái bánh bao nướng lót bụng, hiện đã sớm tiêu hoá hết.
“Thì sao? Lớn tồng ngồng vầy rồi mà trên người có mỗi cái miệng với cái dạ dày là hoạt động thôi hả?” Thi Dật làm quá giơ tay so kích cỡ của ai đó trong không khí.
Nơi này khá là bảo mật nên dì giúp việc không được ở lại, tất nhiên giờ này cũng chẳng gọi được ai tới nấu cho ăn.