Thời tiết Thượng Hải rất lạ kỳ, rõ ràng ban ngày hơn ba mươi độ nhưng mới qua nửa đêm đã giảm hơn mười độ.
Chẳng biết từ lúc nào mà ngoài cửa sổ đã bắt đầu đổ mưa, gió cũng khá mạnh, cuốn theo lá cây đập uỳnh uỳnh lên cửa kính hết lần này tới lần khác.
Xưa giờ Thi Uẩn rất ghét trời mưa, lại càng ghét phải đi bộ trên mặt đất ướt dầm dề cho nên hành trình đêm nay đã bị huỷ bỏ.
Thời tiết ác liệt như này thì có gọi cơm bên ngoài cũng không phải là ý hay nên cô mới quay qua nhìn anh trai mình.
“Anh nhẫn tâm để cho em gái đáng yêu của mình gào khóc đòi ăn hay sao?”
“Không có sữa thì cho ăn thế nào?” Thi Dật bày ra dáng vẻ “chiến thần” nổ bếp cũng bất lực lắm: “Bảo cựu bảo mẫu của em nấu bát mì cho mà ăn, bảy giờ sáng mai anh đây còn phải đi làm, hai người đừng có làm phiền anh nữa.” Dứt lời anh ấy quay về phòng.
Phòng khách lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của nó, ngoại trừ tiếng hít thở của hai người họ thì cũng chỉ còn tiếng năm con mèo thở đều đều.
Từ hồi mang Vũ Sư về, Thi Kỳ Văn cũng bắt đầu để ý nhiều hơn tới những con mèo hoang xung quanh.
Thi thoảng ông sẽ đặt chút thức ăn, nước uống trong sân cho đám mèo hoang, đám mèo hoang tới ăn buffet cũng nhiều, trong số đó, chỉ cần là con đực thì đều sẽ nhận được một phần ăn “mất trứng” giống như Vũ Sư.
Sau khi đánh mất tôn nghiêm của đàn ông, đám mèo ghi hận trong lòng, thi thoảng lại tới nhà kêu inh ỏi và tất nhiên chủ nhân của mảnh đất này - Vũ Sư cũng trở thành đối tượng trả thù của chúng.
Già trẻ nhà họ Thi khuyên không nổi, cuối cùng vẫn là Thi Uẩn bỏ ra một mớ đồ ăn vặt mới cứu lại mối quan hệ mèo mèo sắp tan vỡ đó.
Nhưng đám mèo bị hại cũng yêu cầu bồi thường tinh thần, thế nên chúng nó bắt đầu ung dung đột nhập vào nhà.
Hôm nay trời đổ cơn mưa lớn, đưa tới vài con đến tìm chỗ trú mưa, Thi Uẩn bèn ngồi ngay bậc thềm lau khô cho từng con một.
Hiện tại chỉ còn một con cuối cùng, Vũ Sư vốn đang ngồi trên cẳng chân giờ đã nhấc mông đứng dậy, phe phẩy cái đuôi cọ tới cọ lui quanh chân Chu Trạch Chung.
Đuôi mèo phất qua phất lại cẳng chân người đàn ông như muốn hấp dẫn sự chú ý của ai kia, khiến Thi Uẩn thấy mà như được mở rộng tầm mắt.
Hoá ra trên mạng nói không hề sai, cái thói hứng thú với người không quan tâm đến mình của mèo là có từ trong gen, giống hệt như tên chó Thi Dật ăn cây táo rào cây sung kia!
Ngoài trời là tiếng sấm rền vang, trong nhà chỉ có mỗi ngọn đèn le lói nơi bậc thềm đang cố thắp sáng, tiếc là hơi vô dụng, dẫn tới chỉ khi nào tia chớp đánh xuống, Chu Trạch Chung mới thấy được biểu cảm trên gương mặt bé bằng bàn tay của Thi Uẩn.
Gương mặt tinh xảo xinh xắn, đôi môi hồng nhuận hơi chu lên, chứng tỏ chủ nhân của nó không mấy vui vẻ.
Trong nhà lúc sáng lúc tối, cuối cùng Chu Trạch Chung mở miệng: “Mì trộn mỡ hành nhé?”
Thi Uẩn không phải kiểu người quá để ý đến mặt mũi, bằng không đã chẳng lập được thành tựu hạ gục quán quân mặt lạnh như tiền trong vòng ba ngày ngắn ngủi nhờ tuyệt chiêu ăn dầm nằm dề và dây dưa tới cùng.
Đúng là mối quan hệ người yêu cũ này có chút kỳ diệu, cộng thêm đối phương còn vừa bị mình đá, không cần nghĩ cũng biết bầu không khí sẽ ngượng ngùng tới cỡ nào.
Nhưng bụng sôi mà còn nhịn thì người khó chịu cuối cùng vẫn chỉ là một mình mình và chuyện đó lại chẳng tốt tí nào, hơn nữa cũng không cần thiết.
Huống chi đối phương đã đưa cho mình bậc thang, hiện tại cô chỉ cần sắm vai một cô gái đầu óc ngốc nghếch là xong, thế thì có gì mà không được?
Thi Uẩn nhoẻn miệng cười, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má: “Nghe anh hết.”
Thật ra Chu Trạch Chung đã lật xem trước phần đáp án nằm cuối sách bài tập rồi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ người ta đưa ra một câu trả lời chính xác mới bắt tay vào làm.
Mỡ hành là nguyên liệu nấu ăn vô cùng đơn giản, cách làm không cầu kỳ, hương vị cũng bình thường, không mấy đặc sắc.
Ít nhất trong mắt Chu Trạch Chung, đây chỉ là một tô mì trộn đơn giản, không có tí sức hấp dẫn nào.
Nhưng với Thi Uẩn lại khác.
Thi Uẩn ôm mèo, người dựa vào khung cửa chỗ nhà bếp, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông đang đứng trước bàn bếp, nghiêm túc nấu ăn, tựa như những gì cô vẫn hay làm vào mỗi tối trước đây.
Cường tráng, cao lớn, đẹp trai, lại cẩn thận, tỉ mỉ.
Có điều thứ Thi Uẩn ghét nhất là cái tính cẩn thận đó của anh. Hành bỏ vào chảo dầu phải được cắt đều tăm tắp, bệ bếp lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, tới cả tiếng dầu sôi xèo xèo trên chảo cũng không thể thô lỗ tùy tiện.
Thậm chí, ngay cả khi cô đang “mướt mát” trên giường cũng chẳng tránh nổi kiếp nạn bị đôi bàn tay thon dài, đường nét rõ ràng kia lau dọn sạch sẽ liên tục.
Có thể nói, Chu Trạch Chung tựa như một cỗ máy hình người tinh vi với thiết lập chuẩn xác từng mi-li-mét đến từ thế giới Cyberpunk trong tương lai.
Chẳng bao lâu sau, mì đã được bưng ra bàn, Chu Trạch Chung ngồi xuống cách Thi Uẩn một ghế, sau đó mở điện thoại lên, bắt đầu kiểm tra cũng như xác nhận tài liệu công việc được gửi đến từ nước ngoài.
Đầu bếp không có ý tranh công, Thi Uẩn cũng chẳng nói nhiều làm gì, thong thả cầm đũa lên, im lặng ăn mì.
Có điều tô mì hôm nay không giống ngày thường, tuy mùi vị vẫn ngon như cũ, nhưng lại hơi mặn, tuy rất khó nhận ra nhưng cũng đã thoát khỏi phạm trù “chuẩn xác như máy móc” của ai kia rồi.
Cài đặt của người máy xuất hiện lỗi sao? Thi Uẩn ngạc nhiên nghĩ thầm.
Cô khẽ nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi cách mình không xa, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt hẹp dài, bờ môi mỏng nhạt, đúng là gương mặt chẳng soi ra được khuyết điểm nào.
Đương nhiên anh cũng đã chú ý tới ánh mắt nóng rực của người nào đó, nhưng vẫn lặng im không đáp.
Lượng mì anh nấu dựa trên sức ăn ngày thường của Thi Uẩn, theo lý thuyết cô hoàn toàn đủ khả năng ăn hết, vậy mà cuối cùng lại bị một chú mèo con ngăn cản.
Nhà Thi Uẩn là một công trình kiến trúc có tính bảo tồn thuộc dạng biệt thự sân vườn kiểu Âu, vì được xây từ nhiều năm trước, cộng thêm kết cấu tổng thể không dễ tu sửa nên hiệu quả cách âm không tốt cho lắm.
Đêm nay trời đổ cơn mưa lớn, chốc chốc lại có tiếng sấm đì đùng, hơi bất cẩn chút thôi là con mèo đang nằm ghé người trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi bị dọa tới bật dậy.
Cũng vì thế mà tô mì của Thi Uẩn mới bị Pokémon nào đó dùng chiêu “đuôi sắt” hất văng xuống đất.
Tô không vỡ, nhưng hơn nửa mì sợi còn trong tô đổ hết lên cặp đùi trần của cô.
Tốc độ ăn của cô vẫn luôn chậm rì rì, lại thêm hơi lạnh còn sót lại từ chiếc điều hòa lúc trước nên nhiệt độ của sợi mì rớt trúng đùi cô không quá cao, chưa đến mức làm bỏng da.
Thi Uẩn đứng bật dậy, run run hai chân, số mỳ mới vừa tìm được nơi “an cư” lập tức rơi hết xuống đất, nhưng mỡ hành trơn nhớt không dễ làm sạch như thế.
“Cởi tất ra đi.” Chu Trạch Chung ngồi bên cạnh chợt cất tiếng, giọng có hơi gượng gạo.
Đôi tất màu lam dài tới bắp chân đã bị dầu mỡ thấm ướt một mảng lớn, vì vậy cô cũng chẳng tính giữ lại, thế là ngoan ngoãn cởi tất ra định vứt đi.
Thùng rác gần nhất là cái dưới nhà bếp, cách bàn ăn tầm mười bước chân.
Dép bông đi trong nhà đã bẩn, Thi Uẩn chỉ đành dùng chân trần vận chuyển rác về đúng chỗ của nó.
Mấy đầu ngón chân mượt mà với phần móng được sơn màu hồng nhạt vừa lộ ra ngoài không khí đã bị bàn tay to lớn ấm áp của Chu Trạch Chung đè trở lại.
“Để anh.”
Dứt lời, anh trưng gương mặt lạnh như tiền, bình thản cầm lấy đôi tất trong tay cô, đi vài ba bước ném vào thùng rác đặt trong nhà bếp, trên đường về còn tiện tay lấy một cặp dép nhựa dễ lau chùi ở trong tủ giày về cho cô.
Thi Uẩn xỏ dép vào, chợt chú ý tới quần jean của anh cũng vô tình bị bẩn một mảng ngay chỗ đùi, trên chiếc quần nhạt màu thình lình xuất hiện vài giọt dầu màu nâu nằm rải rác, trông chẳng ăn nhập chút nào.