Đang thu dọn hành lý để về nhà, Hồ Cảnh Ngọc chợt dừng tay, tò mò hỏi: “Vậy tại sao em lại chia tay với Chu Trạch Chung?”
Thi Uẩn ngáp dài, dùng vũ lực khóa chiếc vali đã thu dọn cả buổi vẫn cứ rối tung, sau đó nằm vật xuống chiếc ghế bập bênh thư giãn, thuận miệng nói: “Rõ ràng em đã bảo không muốn nữa mà anh ấy cứ làm hăng hơn, em nghi ngờ anh ấy bị điếc rồi.”
“...” Hồ Cảnh Ngọc - độc thân từ bé nhưng lý thuyết cực kỳ phong phú, không khỏi trợn mắt: “Ha ha, khi nào em rảnh rỗi nhớ xem thêm vài bộ phim giáo dục giới tính nhé.”
Hai người đặt chuyến bay muộn nhất từ Hailar về Thượng Hải, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phổ Đông ở Thượng Hải đúng mười giờ năm phút tối.
Khi hai chân chạm đất, Thi Uẩn hít một ngụm không khí đục ngầu thuần ô nhiễm chỉ có ở thành phố lớn, nhíu chặt mày than thở: “Ai đã quen ăn cơm trắng rồi còn nuốt nổi cơm gạo lứt chứ?”
Thảo nguyên Hulunbuir là bình oxy tự nhiên của Trái Đất, trái ngược hoàn toàn với các đô thị hiện đại phát triển quá mức cần phải cưỡng chế kiểm soát mật độ phủ xanh hiện nay.
Hồ Cảnh Ngọc đang chỉ huy tài xế nhà mình nhét hết đống hành lý vào cốp xe, nghe vậy không khỏi cảm thán: “Chị cũng tò mò, sau khi đã nếm qua đàn ông cực phẩm như Chu Trạch Chung, liệu em còn nuốt trôi đám ếch nhái bên ngoài không?”
“Cũng đã chia tay rồi, hỏi nuốt được hay không có tác dụng à?” Thi Uẩn ngáp, mệt mỏi chui vào ghế sau: “Mà nhắc đến anh ấy làm gì? Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, biết chưa?”
Hồ Cảnh Ngọc phì cười: “Với điều kiện em phải là chú ngựa tốt kia thì mới tính.”
Lời này không phải nói suông, mà là có lý lẽ, có bằng chứng, có điển tích.
Hồi Thi Uẩn học đại học, có một học kỳ cô chọn môn thể dục tự chọn là Thái Cực Quyền.
Kỳ thi cuối kỳ lúc đó là nhóm ba người, thật không may, thiên tài Thái Cực Quyền Thi Uẩn bốc trúng hai bạn cùng nhóm đều là vận động viên chuyên nghiệp của đội võ thuật. Hai người đó lần lượt nhờ vào động tác “ngựa rừng hất bờm sang hai bên” và “vuốt bờm ngựa” mà được thầy dạy võ khen là “ngựa chiến” hết lời.
Còn Thi Uẩn với vai trò là đối tượng so sánh, cô dựa vào thực lực “mạnh mẽ” thành công lấy được 60 điểm sát nút để qua môn, thậm chí còn sít sao hơn cả mấy bức ảnh “sát ranh giới” của anh chàng mà bạn cùng phòng cô ấy xem giữa đêm khuya.
Thầy dạy võ lúc đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, có lẽ tuổi càng cao thì tự nhiên cũng nhân từ và giàu lòng vị tha hơn.
Thấy Thi Uẩn trông đáng thương quá, ông ấy cố gắng đưa ra lời khen tương tự trong tình huống không vi phạm võ đức: “Em cũng là một chú ngựa con, chỉ là hơi hư một chút thôi.”
Kể từ đó, Thi Uẩn thành công có được biệt danh dễ thương là chú ngựa con hư hỏng.
Thấy Thi Uẩn cứng họng, Hồ Cảnh Ngọc không nể nang cười sằng sặc hồi lâu: “Có sao đâu, ngựa hư sinh ra là để quay đầu ăn cỏ cũ mà.”
Huống chi dưới cái nhìn của Hồ Cảnh Ngọc, cô nàng vụng về và anh bảo mẫu mặt lạnh như tiền quả là một cặp trời sinh.
…
Hôm nay Thi Dật rất kỳ lạ, anh ấy không đến phòng chơi game xịn sò dưới tầng hầm mà kéo Chu Trạch Chung ra phòng khách tầng một, cắm tay cầm chơi con game Contra cổ điển.
Thấy Chu Trạch Chung có vẻ hơi mất tập trung, anh ấy không sợ chuyện lớn cười hì hì: “Yên tâm đi, hôm nay người cậu ngóng trông không về nhà đâu.”
Chu Trạch Chung đanh mặt, lạnh lùng nói: “Không sao, có cậu ở nhà hứng lửa đạn là đủ rồi.”
Anh vừa dứt câu, nhân vật mặc quần đùi lụa màu đỏ do Thi Dật điều khiển trượt chân té mất một mạng…
Hôm nay chơi game mà không xem lịch trước, với kỹ thuật thường ngày của hai người, cầm một mạng đi đến cuối không phải vấn đề, song thành tích tốt nhất hôm nay chỉ là chết trước vạch đích.
Khi hai người lại một lần nữa hy sinh, đột nhiên có người gõ vang cửa chính, vừa hay trở thành kíp nổ kết thúc cuộc chơi.
Thi Dật hất cằm ra hiệu cho Chu Trạch Chung ra mở cửa, còn mình thì đi đến tủ lạnh lấy một chai nước uống, song ánh mắt tinh ranh vẫn không rời khỏi vị trí cửa chính.
Chu Trạch Chung liếc đối phương, không nói gì, nhấc chân đi về phía cửa.
Anh nắm lấy chốt cửa giữ hồi lâu, vóc dáng cao lớn thẳng tắp nấn ná một lúc mới kéo nhẹ cửa vào trong.
Từ góc độ của Thi Dật không thể nhìn rõ người đứng ngoài cửa, tuy nhiên chỉ cần một góc váy bay theo gió lọt vào tầm mắt, anh ấy đã vội la lên: “Hê hê, lừa cậu đấy, hòn vọng thê.”
Thi Uẩn cực kỳ tức giận trước hành vi thiên vị người ngoài của ông anh ruột nhà mình. Cơn oán hận trong lòng đã khiến cô cố tình bỏ qua ổ khóa mật mã và chuông cửa, chọn dùng phương pháp nguyên thủy nhất, cũng dễ quấy nhiễu bầu không khí tĩnh lặng nhất - tức nắm đấm, để lướt qua người bố nghễnh ngãng, thẳng thừng sai bảo Thi Dật đang lười chảy thây trên giường phục vụ mình vô điều kiện.
Nhưng ai có thể giải thích cho cô tại sao đằng sau cánh cửa kia lại là người bạn trai cũ vừa mới chia tay không?
Chu Trạch Chung cụp mắt nhìn biểu cảm phức tạp của cô gái trước mặt, lại nhìn nắm đấm đã giơ sẵn ngay bên thái dương nhưng chưa kịp gõ xuống cửa của cô hồi lâu. Anh quay người hỏi Thi Dật đang cười sằng sặc đầy xấu xa: “Chuyện gì đây? Giờ trước khi bước vào nhà cậu phải tuyên thệ nữa hả?”
Thi Dật cười đáp: “Kệ con bé đó đi, từ nhỏ đã khó hiểu như vậy rồi.”
Chu Trạch Chung rất cao, tính ra Thi Uẩn cũng hơn một mét sáu mà lúc đứng sau lưng vẫn bị anh chắn gần hết, lộ mỗi đôi mắt.
Giữa hai người họ chỉ cách một cánh cửa vô hình, Thi Uẩn có thể ngửi được rất rõ mùi ngải đắng nhàn nhạt tỏa ra từ người anh. Hồi rễ tình đâm sâu, mùi hương này cực kỳ ngang tàng, tựa như mưa kim dày đặc đâm thẳng tới từng lỗ chân lông, khiến con người ta không có chỗ để trốn.
Thi Uẩn cưỡng chế kéo tâm trí đang bay ngày càng xa của mình về, cố kiễng chân lên. Cặp mắt to tròn, sáng ngời lướt qua bờ vai rộng lớn thẳng thớm trước mặt, tức giận trừng Thi Dật đang đứng ở chân cầu thang: “Hay anh đổi quách sang họ Chu luôn đi, dám đưa toàn bộ giấy tờ nhà đất cho người khác, đúng là con trai ngoan của bố ha!”
Dứt lời, cô khom lưng, nhanh nhẹn luồn qua cánh tay phải đang chống lên cửa của Chu Trạch Chung. Đôi giày thể thao màu trắng dưới chân cũng bị cô cởi ra hất đại qua một bên, mặc cho nó lăn lóc mỗi bên một nơi trên sàn gỗ đậm màu chỗ bậc thềm.
Có lẽ đám đàn ông trong nhà này toàn là bình nước nóng chuyển thế, bẩm sinh đã nóng tính, cái nóng tháng năm mới nhen nhóm đã đốt họ tới ruột gan cồn cào. Bằng chứng là nhiệt độ hiện tại trong phòng vô cùng thấp, báo hại chân Thi Uẩn vừa mới chạm đất đã không nhịn được mà cuộn tròn.
Thế nhưng ánh mắt sáng quắc sau lưng khiến cô không thể làm gì khác ngoài việc dán cả bàn chân xuống sàn.
Cơn rùng mình lan dọc từ đầu đến chân Thi Uẩn, cô vội vàng ba bước thành hai chạy tới trước mặt Thi Dật, sau đó khuỵu chân lấy đà nhảy thật cao, hoàn mỹ đáp trúng phóc đôi chân to tướng của đối phương.
Khoảnh khắc bị cô “lấy thịt đè người”, Thi Dật vô thức hét toáng lên, may là lý trí đã kịp thời nhắc nhở anh ấy phải chú ý tới hình tượng nam tính của mình. Kết quả là anh ấy tựa như con gà đang gáy inh ỏi lại đột ngột bị bóp cổ, nháy mắt im phăng phắc.
Chu Trạch Chung cũng không thèm để ý tới biệt tài đổi sắc mặt mà thằng bạn mới học được từ ‘Haidilao’, đôi mày tuấn tú khẽ chau, mắt phượng vẫn chăm chú quan sát đôi chân trần vừa chạm đất trực tiếp của Thi Uẩn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, trên đời này ai mà không có bóng chứ?” Thi Dật xấu hổ đỏ bừng mặt lẩm bẩm chửi, sau đó xua tay chỉ lên tầng trên: “Ngày mai còn phải đi làm đấy, mau tắm rửa đi ngủ đi.”
“Vẫn quy định cũ, tự chọn lấy một phòng cậu thích mà chắp vá qua đêm.”
“Chờ chút.” Chu Trạch Chung bỗng gọi ngược anh ấy lại: “Xếp giày cô ấy ngay ngắn lại đã.”
Thi Dật không thèm quay đầu, tiếp tục đi lên tầng: “Trông cũng ngay ngắn lắm rồi mà? Bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cậu lại tái phát à?”
Hai người họ chia tay vào tối ngày ba mươi tháng tư. Cùng ngày, cô tức tốc lôi bạn thân là Hồ Cảnh Ngọc mua vé máy bay tới thảo nguyên Hulunbuir, quá cảnh ở Hohhot.