Tối hôm đó, cậu gọi điện cho Trương Kiệt Minh hỏi thăm tình hình của Khương Chuẩn, dặn cậu ta phải khuyên nhủ Khương Chuẩn nhiều hơn, đừng để anh quá lao tâm.
Ở đầu dây bên kia, Trương Kiệt Minh xúc động đến mức giọng nói cũng nghẹn ngào. Hơn hai năm rồi, cuối cùng đội trưởng Nhiếp của bọn họ cũng chịu chủ động quan tâm đến họ. Mặc dù chính xác thì chỉ là đội trưởng Khương của thôi, nhưng Trương Kiệt Minh vẫn tự mình suy diễn rằng đây là dấu hiệu cho thấy sư phụ của họ sắp trở lại đội.
Nhiếp Thành cầm ống nghe cách xa tai cả tấc, đợi khi Trương Kiệt Minh bình tĩnh lại, cậu nhanh chóng chào tạm biệt và cúp máy. Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cậu im lặng một lúc, rồi bấm số gọi cho Lý Mục: "Đội trưởng Lý, tôi muốn phản ánh một tình huống, có liên quan đến vụ án lần này..."
Ngày 14 tháng 12, trên đường đi làm, Nhiếp Thành bắt được một tên móc túi và trực tiếp áp giải vào phòng thẩm vấn. Tên móc túi mới học hết cấp hai, vừa tròn mười tám tuổi, chỉ hỏi vài câu, cậu ta đã khai sạch hết những gì trong lòng, khiến họ phải thẩm vấn đến tận trưa, đói đến mức bụng dính vào lưng.
Lúc này, có một chiếc xe cảnh sát của phân cục Hải Đông dừng lại bên ngoài đồn cảnh sát. Hai cảnh sát nam bước xuống xe và đi vào đồn, sau khi xuất trình giấy tờ, họ yêu cầu gặp Nhiếp Thành.
Khi cậu kẹp tập hồ sơ bước ra từ phòng thẩm vấn, bên ngoài đang rất ồn ào, náo loạn.
Cậu ngẩng đầu nhìn xem ai mà dám làm loạn ở đồn cảnh sát, thì một nữ cảnh sát trẻ dẫn theo hai người tiến về phía cậu, miệng vẫn nói: "... Đang thẩm vấn bên trong, sắp xong rồi! Ấy, anh Thành, anh Thành, cảnh sát hình sự của phân cục Hải Đông tìm anh này." Giọng nói phấn khởi của nữ cảnh sát trẻ trong sảnh yên tĩnh đột ngột vang lên đầy vui vẻ.
Không rõ là cụm từ "phân cục Hải Đông" đã đánh thức cảnh giác của cậu trước, hay là gương mặt xa lạ đã hai năm không gặp kia trước.
Nhiếp Thành theo phản xạ né tránh ánh mắt, máy móc đáp: "Được, tôi biết rồi, vào văn phòng tôi nói chuyện." Sau đó, cậu cúi đầu, bước nhanh đi. Cậu thậm chí không để ý đến Tổ Tinh Huy đứng bên cạnh Khương Chuẩn, càng không có tâm trí để đáp lại lời chào của cậu ấy.
Khương Chuẩn đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ thất thần một chút, rồi quay đầu bảo Tổ Tinh Huy đi đến nhà ăn mua ít cơm trưa.
Văn phòng của Nhiếp Thành quay về hướng mặt trời, vào buổi trưa ánh nắng đầy đủ và ấm áp. Chỉ đạo viên ngồi đối diện cậu đã đi ăn trưa, bây giờ chỉ còn lại hai người.
Đây là nơi cậu làm việc trong suốt hai năm sau khi rời khỏi phân cục. Khương Chuẩn nhìn xung quanh. Đống hồ sơ chưa xử lý được chất gọn gàng bên phía tay trái gần cửa sổ, chỗ phía trước một chút là chiếc cốc trà, nhưng bên trong không có trà mà chỉ là nước trắng trong veo. Bên cạnh là cuốn lịch bàn, vài ngày được khoanh tròn với ghi chú "họp" hoặc "giao tài liệu", những chỗ khác thì sạch sẽ, hồ sơ đã được sắp xếp gọn gàng và cất vào tủ hồ sơ sắt phía sau.
Khương Chuẩn muốn khen ngợi thói quen tốt của cậu, nhưng lại cảm thấy nên nói về chuyện cũ trước, nhất thời có chút căng thẳng.
Nhiếp Thành không muốn nghe những lời hỏi han không mặn không nhạt từ anh, cũng không muốn nghe những lời oán trách mà anh nung nấu trong lòng. Nhưng khi thấy anh mãi không nói, cậu vừa ngạc nhiên vừa không còn lúng túng, liền mở lời trước: "Hôm nay đến... có việc à?"
"À, là về vụ án."
Ánh mắt anh lướt qua, chạm vào ánh mắt Nhiếp Thành, cả hai cùng lảng tránh.
"Người chết ở khu vực của các cậu có liên quan đến một vụ án mà tôi đang điều tra, tôi đến để tìm hiểu tình hình." Khương Chuẩn nói.
Nhiếp Thành quay người, lấy một xấp tài liệu trong tủ sắt ra đưa cho anh, nói: "Các thông tin cơ bản của nạn nhân đều ở đây."
Khương Chuẩn nhận lấy, nhìn dòng chữ thư pháp hành khải quen thuộc trên bìa, không nhịn được liền đưa tay chạm vào những nét bút cứng cáp như điêu khắc ấy.
Nhiếp Thành không nhìn, bàn tay giấu dưới chân siết chặt thành nắm đấm. Không còn gì để trao đổi thêm, nhưng cậu cũng không mở lời đuổi người.
Dường như Khương Chuẩn được ngầm cho phép nên không rời đi. Anh tiến lên một bước, những lời đã ấp ủ bấy lâu trong lòng dâng lên trong ngực, cổ họng nghẹn lại, nhưng anh không thể thốt ra một chữ nào.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tổ Tinh Huy thò đầu vào nói: "Đội trưởng Khương, tôi mua cơm trưa rồi, chúng ta về xe ăn nhé?"
Khương Chuẩn quay lại lườm một cái, làm Tổ Tinh Huy co rụt cổ lại. Ý anh là muốn mua ba phần để ăn tại đây, nhưng không kịp tính toán thêm nữa.
Anh nhìn Nhiếp Thành lần cuối, nói: "Tôi đi đây."
Đến cửa, như nhớ ra điều gì, anh đặt chiếc túi giấy vẫn cầm trong tay lên bàn làm việc của Nhiếp Thành, khẽ nói: "Của cậu." Nói xong, anh rời khỏi văn phòng.
Nhiếp Thành khó hiểu cầm lấy túi giấy, nhìn vào trong, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu lao ra ngoài.
"Khoan đã."
Hai người vẫn chưa ra khỏi đồn cảnh sát liền đứng lại, ánh mắt Khương Chuẩn sáng lên, trong nét mặt hiện rõ sự chờ mong.
Nhiếp Thành nói: "Tinh Huy, cậu ra xe đợi một lát, tôi có chuyện cần nói với đội trưởng Khương."
Uy danh của đội trưởng năm đó vẫn còn, Tổ Tinh Huy lập tức đáp lời, không nói gì thêm liền lên xe.
"Anh vào đây." Nhiếp Thành nói với Khương Chuẩn.
Khương Chuẩn lại lần nữa theo cậu vào văn phòng, Nhiếp Thành lấy chiếc khăn quàng từ trong túi giấy ra, đặt lên bàn làm việc. Chiếc khăn này cậu đã đeo suốt ba năm, nếu không cố tình nghĩ đến, gần như cậu đã quên rằng nó là do Khương Chuẩn tặng. Nhưng điều quan trọng là, chủ nhật tuần trước khi cậu đến phòng khám tâm lý, cậu đã để quên nó ở văn phòng của Ngụy Viên. Cũng tại đó, cậu đã gặp Khương Chuẩn. Lúc định quay lại lấy thì cậu thấy Khương Chuẩn vào, và cậu bắt đầu điên cuồng tưởng tượng ra mối quan hệ của những sự kiện đó, nên đã quên luôn chuyện chiếc khăn. Sau đó nhớ ra thì định ngày mai đến đó sẽ lấy lại.
Bây giờ Khương Chuẩn cố tình mang đến trả, ít nhất điều này chứng tỏ anh biết Nhiếp Thành và anh đi cùng một bác sĩ tâm lý.
"Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?" Nhiếp Thành hỏi.
"Ở phòng khám tâm lý đó. Tôi không theo dõi cậu, chỉ là... tình cờ." Khương Chuẩn nói.
Nhiếp Thành im lặng gật đầu.
Khương Chuẩn cẩn trọng hỏi: "Gần đây cậu cảm thấy không khỏe à?"
"Không, không sao, chỉ là đôi chút... nhưng còn anh, Trương Kiệt Minh đặc biệt tìm tôi để khuyên nhủ anh. Anh gặp chuyện gì à?" Cậu khơi ra đề tài này vốn dĩ để chuyển hướng sự chú ý của anh, nhưng đến cuối, Nhiếp Thành cũng thật lòng muốn biết.
Lúc Trương Kiệt Minh tìm cậu, cậu không để ý lắm. Nhưng khi tận mắt thấy cơn nóng nảy của Khương Chuẩn tại tòa nhà kỹ thuật số, cùng với thái độ không chịu buông của anh khi bắt buộc phải kéo cậu ra ngoài, Nhiếp Thành thực sự cảm nhận được rằng Khương Chuẩn có chút khác thường.
"Anh cũng cần phải gặp bác sĩ tâm lý sao?" Nhiếp Thành nhíu mày.
Trong ánh mắt Khương Chuẩn hiếm khi có sự lảng tránh: "Có lẽ là do dạo này áp lực hơi lớn. Cậu không cần lo."
Hai người không tìm ra chủ đề thích hợp để nói tiếp, Khương Chuẩn đành cáo từ.
Nhiếp Thành nói: "Không tiễn." Rồi nhìn theo bóng anh lên xe cảnh sát lái đi. Cậu vốn dĩ nghĩ rằng sau khi Khương Chuẩn và đồng đội xem dữ liệu khôi phục từ USB, họ sẽ lần ra manh mối và bắt cậu. Cậu đã sẵn sàng cho việc Khương Chuẩn sẽ tạm giam mình, nhưng cuối cùng anh không nhắc một lời, lại còn mang trả khăn quàng cho cậu.
Mọi thứ có vẻ rối tung lên, khiến cậu hoàn toàn mất hứng ăn uống.
Đến chiều, Lý Mục gọi điện cho cậu: "Tiểu Thành, tôi đã điều tra Ngụy Viên như cậu nói. Anh ta thừa nhận mình là bác sĩ tâm lý của Hà Bội Nghi, nhưng không chịu tiết lộ tình trạng tư vấn của cô ta. Đặc thù nghề nghiệp của anh ta, chúng ta cũng hiểu được. Tôi đặc biệt đi cùng Hà Bội Nghi đến đó, quan sát thấy hai người họ trông khá bình thường, không có gì mờ ám, cũng không có tình cảm đặc biệt. Hiện tại, chúng tôi chưa phát hiện bất kỳ mối liên hệ nào giữa Ngụy Viên và Lô Tiêu, tạm thời loại trừ Ngụy Viễn." ( truyện trên app T Y T )
"Biết rồi, xin lỗi đã để các anh mất công."
"Chuyện này có gì mà phải xin lỗi. Nếu có thông tin mới, nhớ báo ngay cho tôi. À, chúng tôi cũng đã kiểm tra danh sách khách đến khám. Đừng lừa tôi bằng lý do nghe theo lời khuyên của bạn học cũ. Cậu với Khương Chuẩn là sao?"
"Khương Chuẩn làm sao?" Nhiếp Thành cố gắng để giọng mình bình tĩnh.
"Cậu ấy đã đến đây tư vấn từ một năm rưỡi trước, dạo gần đây, mỗi tuần một lần. Cậu ấy giới thiệu cậu đến à? Cả hai dạo này đều không ổn lắm, tôi có nên báo với đồn trưởng của cậu, để cậu nghỉ ngơi một thời gian không?"
Nhiếp Thành vội vàng khẳng định mình không có vấn đề gì, muốn kiên trì bám trụ, không muốn hưởng đặc quyền, rồi lại cố hết sức kéo câu chuyện về vụ án, đảm bảo rằng nếu có phát hiện mới, cậu sẽ thông báo ngay.
Sau khi cúp máy, cậu ngẩn người nhìn chiếc túi giấy trên bàn suốt nửa tiếng.
Khương Chuẩn đã tìm đến Ngụy Viễn từ một năm rưỡi trước. Khi đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Sao cậu không nghe Trương Kiệt Minh nói gì cả, hay là vì Khương Chuẩn vẫn chưa vượt qua được chuyện của hai người?
Nhiếp Thành cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, thái dương giật thình thịch. Tối tan sở, cả thể lực lẫn trí lực của cậu đều cạn kiệt, dạ dày đói đến mức âm ỉ đau.
Đúng giờ ăn tối, trong nhà ăn đầy đồng nghiệp, cậu không muốn hòa vào đám đông, cũng lười gọi đồ ăn ngoài. Cậu tìm đến một quán ăn Quảng Đông gần nhà, định ăn qua loa một chút.
Vừa vào cửa, cậu thấy nhân viên phục vụ mang đến bàn gần cửa một tô mì hoành thánh. Nhân hoành thánh đầy đặn, lớp vỏ mỏng, có thể nhìn thấy nhân thịt lợn bên trong, bên cạnh là sợi mì vàng óng, giòn dai, trông rất ngon miệng. Nhiếp Thành lập tức quyết định gọi món này.
Gọi món xong, cầm phiếu đi xếp hàng ở quầy lấy đồ ăn, cậu lấy điện thoại ra đọc tin tức. Lúc này, một nhóm người bước vào quán từ bên ngoài.
Năm người này vừa vào cửa đã làm cho quán nhỏ trở nên chật chội. Họ mặc đồng phục, không ồn ào, không sợ lạnh, chọn bàn gần cửa mà ngồi, không làm phiền những thực khách khác, cũng không gây hỗn loạn cho quán.
"Đội trưởng Khương nói hôm nay mời khách, bảo chúng ta cứ thoải mái."
Nhiếp Thành giật thót, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất. Người nói là Tổ Tinh Huy, rõ ràng Khương Chuẩn cũng ở trong nhóm này.
Nhà cậu cách phân cục không xa, nhưng suốt hai năm nay, đừng nói Khương Chuẩn, ngay cả những người khác cậu cũng chưa từng gặp qua. Hôm nay là thế nào đây?
"Đội trưởng Khương đã có lòng mời, sao chúng ta không chọn nhà hàng lớn hơn." Lâm Mẫn Hân nói.
"Đừng kén chọn nữa, lát còn về tăng ca, đúng không đội trưởng Khương." Lượng Tử nịnh nọt.
"Anh Lượng, sao anh không tranh thủ về nhà với vợ con chăn êm nệm ấm để tiết kiệm tiền cho đội trưởng Khương, đừng có mà lên đây làm loạn." Tổ Tinh Huy trêu.
"Nói gì vậy. À phải rồi, đội phó Ngô và Trương Kiệt Minh đâu?"
"Hai người đó còn bận, bảo chúng ta mang cơm về cho họ, chọn xem ăn gì đi."
Nhiếp Thành nghe bọn họ nói chuyện, liền nhỏ giọng nói với nhân viên đổi thành đồ mang về, nhét khăn quàng vào áo khoác, đội mũ lên, cầm túi cơm nóng hổi, cúi đầu đi lướt qua năm người họ, bình an vô sự rời khỏi quán.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu có tuyết rơi, gió lạnh thổi qua, cậu bỗng cảm thấy như vừa thoát nạn.
Nhiếp Thành loáng thoáng nghe thấy tiếng ghế bị kéo, tiếng bước chân đuổi theo đến cửa, cậu đứng sững lại tại chỗ, không quay đầu, một lúc lâu không có ai tiến đến, có lẽ chỉ là ảo giác của cậu.
Nhiếp Thành một mình giẫm lên lớp tuyết mỏng mà về nhà, cậu cảm thấy mình cần phải nhanh chóng làm rõ mọi chuyện. Sau đó, cậu sẽ phải nói chuyện thẳng thắn với Khương Chuẩn, để những ký ức mơ hồ kia có một lời giải thích, nếu như Khương Chuẩn vẫn muốn nói chuyện với cậu.