Những đám mây trắng xốp như bông nằm thấp đến mức tưởng chừng có thể chạm tay vào, ánh nắng ban mai của mùa hè tỏa sáng trên bầu trời xanh biếc, lấp lánh trên những giọt sương còn đọng trên lá cỏ non xanh mướt.
Khương Chuẩn bước đi, đá tan những giọt sương, làm ướt ống quần, anh kéo tay Nhiếp Thành rời khỏi bãi cỏ, thản nhiên nói: "Hàn Nhạc Dương ở đó là tốt rồi, em không định nhận nuôi thằng bé à? Xem như chúng ta có con trai bầu bạn."
"Em đã đồng ý nhận nuôi thằng bé rồi. Xin lỗi, em chưa kịp bàn lại với anh." Nhiếp Thành ngập ngừng nói.
"Chúng ta đã bàn về chuyện này rồi mà, anh ủng hộ quyết định của em." Khương Chuẩn ngừng lại một chút, rồi nói thêm: "Thực ra, khi nghe em quyết định nhận nuôi, anh cũng thấy nhẹ nhõm. Lúc ở Cục thành phố, nhìn thấy thằng bé bị trói trong nhà máy, cúi đầu chịu đòn, anh thật sự không thoải mái. Ở bên nhau lâu rồi cũng nảy sinh tình cảm. Chúng ta về nước rồi lo thủ tục chứ?"
"Ừ. Em định làm theo gợi ý của Phương Tiểu Sơn, nếu thằng bé đồng ý, em sẽ đặt cho nó một cái tên mới."
Ban đầu Nhiếp Thành không có ý định này, Khương Chuẩn không rõ điều gì khiến cậu thay đổi, nhưng nghĩ đến những chuyện phiền toái của nhà họ Hàn, việc để Hàn Nhạc Dương tránh xa mọi chuyện cũng không phải là xấu. Anh hỏi: "Tên là Nhiếp gì? Em đã nghĩ ra chưa?"
"Em nghĩ ra rồi, nhưng vẫn đang cân nhắc, muốn bàn với anh." Nhiếp Thành do dự không nói ra ngay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play