Nhân lúc Hứa Chư bắt tay vào việc, Chu bà tử vì giữ chút thể diện mà ra tay làm chủ, sai người đi mời đại phu đến xem bệnh cho Tô Mộ.
Trong dãy phòng cho người hầu, đám nữ nô lén lút bàn tán, ai nấy đều cảm thấy khó mà tin được, bởi lẽ Chu bà tử vốn là người cực kỳ khắc nghiệt, ngày thường hay tác oai tác phúc, nào có chút lòng tốt mà để tâm đến chuyện sống chết của đám gia nô phía dưới bao giờ?
Đợi đến khi đại phu xem bệnh xong, kê đơn thuốc rồi rời đi, Chu bà tử lại sai người đi bốc thuốc theo đơn.
Bà ta sợ lây phải bệnh khí, lòng đầy ghét bỏ mà bước tới cửa phòng Tô Mộ, thấy tiểu nữ lang ấy nằm trên giường, thân thể yếu ớt, tóc tai tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ bệnh tật, trông gầy đi rất nhiều.
Lần bốc thuốc này khiến Chu bà tử tốn không ít bạc, bà ta ho khan một tiếng, đè xuống sự khó chịu trong lòng, bước vào phòng nói: “A Nhược, ngươi cần phải nghỉ ngơi cho tốt để dưỡng lại thân thể, tuổi còn trẻ như vậy mà đã bệnh đến thế này, nếu mẹ ngươi còn sống, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.”
Tô Mộ gắng gượng muốn ngồi dậy, giọng nói hèn mọn đáp: “Làm phiền Chu ma ma phải nhọc lòng.”
Chu bà tử ra hiệu bằng tay, dặn: “Ngươi đang bệnh, chớ có ngồi dậy, cứ nằm yên đó đi.”
Tô Mộ lúc này mới nằm xuống lại.
Chu bà tử ngồi xuống ghế, tự mình tô vẽ thêm chút thể diện mà nói: “Cha ngươi đúng là không ra gì, mỗi tháng đều đưa tiền tiêu hàng tháng cho y, vậy mà y lại keo kiệt với chính con gái ruột đến thế, ngay cả ta là người ngoài nhìn còn không nổi, vừa nãy đại phu bảo rằng ngươi dùng thuốc rồi nghỉ ngơi thêm vài ngày là sẽ khỏe lại, mấy ngày này ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh, những việc khác không cần phải bận tâm.”
Tô Mộ e lệ nói: “Thuốc thang và châm cứu đều đắt đỏ, A Nhược được Chu ma ma quan tâm đã là nợ ân tình, nếu còn để ngài tốn kém thêm, thật không còn thể thống gì nữa, ngày sau A Nhược sẽ đem tiền khám bệnh…”
Chưa để nàng nói hết lời, Chu bà tử đã xua tay ngắt lời: “Cũng không tốn bao nhiêu tiền, ngươi cứ lo dưỡng thân thể cho tốt, nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ việc nói với ta.”
Nói xong những lời khách sáo ấy, bà ta sợ lây bệnh khí, nên không ngồi thêm lâu, đứng dậy nói: “Ta giờ còn chút việc phải xử lý, nên không ngồi lâu thêm nữa.”
Tô Mộ vội đáp: “Làm phiền Chu ma ma.”
Chu bà tử vẫy tay, tự mình rời khỏi dãy phòng.
Đợi bà ấy đi rồi, Tương Mai mới đến thăm nàng, lén lút nói: “Thật là chuyện lạ, Chu ma ma lại chịu bỏ tiền túi mời đại phu xem bệnh cho ngươi, mặt trời đúng là mọc từ phía tây rồi!”
Tô Mộ ho khan vài tiếng, trong lòng hiểu rõ con người Chu bà tử, nhưng không vạch trần, chỉ nói: “Lần này ta ít nhiều cũng nhờ bà ấy quan tâm.”
Tương Mai “tấm tắc” hai tiếng, ngồi xuống mép giường nói: “Ngươi là thật sự bị ngốc hay giả ngốc đây, người như bà ta, một đồng bạc cũng canh chừng kỹ lắm, sao lại tự bỏ tiền túi chữa bệnh cho ngươi chứ?”
Tô Mộ lộ vẻ mặt hoang mang.
Tương Mai hạ giọng nói: “Ta nghe Trần bà tử bảo rằng việc này là do bên Tây Viên nhúng tay, Hứa tiểu lang quân thấy thân thế ngươi đáng thương, nên quan tâm đôi chút.”
Tô Mộ khẽ “ồ” một tiếng, “Thì ra là vậy.”
Tương Mai chọc nàng một cái, nói: “Ta thấy Hứa tiểu lang quân rất có tình người, hắn đối với ngươi dường như cũng không tệ.”
Tô Mộ khẽ chau mày, “Chớ có nói bừa, ta với hắn gặp nhau chưa tới hai lần.”
Tương Mai lại chọc nàng thêm cái nữa, cười: “Sao ngươi ngốc thế.” Rồi tiếp lời, “Ngươi và ta đều đã đến tuổi gả chồng, dù sao cũng phải nghĩ cho bản thân mình, nếu chọn được một lang quân vừa ý thì không phải là quá tốt sao.”
Tô Mộ nhàn nhạt đáp: “Chuyện này đâu phải mình muốn là được.”
Tương Mai: “Sao lại không được, giờ tiểu hầu gia đang ở trong phủ, nếu Hứa tiểu lang quân thật sự có ý với ngươi, không phải chỉ cần chủ nhân nói một câu là xong sao.” Ngừng một chút, nàng ấy nói tiếp: “Tục ngữ có câu người hướng chỗ cao mà đi, nước chảy về nơi thấp, lẽ nào ngươi muốn cả đời cứ ở mãi Thường Châu tổ trạch này?”
Tô Mộ trầm ngâm không đáp.
Tương Mai có thiện ý nhắc nhở: “Kinh thành phồn hoa biết bao, nếu theo được Hứa tiểu lang quân, sau này ngươi sẽ có cơ hội vào kinh, rồi đến Hầu phủ mở mang tầm mắt.” dụ dỗ nói, “Huống chi hắn còn là người hầu cận bên tiểu hầu gia, làm việc như vậy, biết bao người cầu còn không được vinh hạnh ấy.”
Nghe nàng nói những lời này, Tô Mộ không khỏi kinh ngạc, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng hồi lâu, rồi mới che miệng như đã thấu hiểu: “Thì ra là vậy.”
Tương Mai: “???”
“Ngươi đúng là xảo quyệt, cố ý đến dò ý ta phải không?”
“Ta dò ý gì chứ?”
“Còn không mau chịu nhận, chắc hẳn ngươi đã để ý Hứa tiểu lang quân, lại sợ ta cũng vừa mắt hắn, nên đến thăm dò ý ta, có phải không?”
Bị nói trúng tâm tư, Tương Mai xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: “Ngươi đừng nói bậy.”
Tô Mộ nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi thật lòng thích hắn, thì nghĩ cách mà dụ hắn về tay, ta sẽ không cản đường đâu.”
Lời này khiến Tương Mai vui mừng khôn xiết:“Ngươi đừng lừa ta đấy.”
Tô Mộ: “Ta lừa ngươi làm gì?” Lại tiếp, “Ngươi và ta đều là nô tỳ ngang hàng, nếu có thể hướng lên cao mà đi, tất nhiên là quá tốt, nhưng Hứa tiểu lang quân của ngươi, ta không có tâm tư ấy với hắn, ngươi cứ yên tâm mà tiến tới.”
Tương Mai mừng thầm nói: “Ta chỉ chờ ngươi nói câu này, dù sao ở đây, ngươi cũng là người có dung mạo và dáng người tốt nhất.”
Tô Mộ khịt mũi xem thường, “Dung mạo và dáng người thì có ích gì, không phải vẫn chỉ là một gia súc thôi sao.”
Tương Mai: “…”
Nhất thời không biết phản bác ra sao.
Sau đó, hai người trò chuyện thêm một lúc, Tương Mai mới rời đi. Tô Mộ nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, trong lòng thầm tính toán một phen. Có thể khiến Tây Viên nhúng tay, công sức nàng bệnh tật lâu như vậy cũng không uổng phí, kết quả này làm nàng thật sự rất hài lòng.
Chỉ cần bám được vào đường dây của Hứa Chư, nàng ắt sẽ có cơ hội ra sức trước mặt chính chủ.
Về sau, dùng thuốc xong, bệnh tình Tô Mộ dần chuyển biến tốt, đợi đến khi nàng thấy thân thể không còn đáng ngại, mới tìm cơ hội gặp mặt Hứa Chư để nói lời cảm tạ.
Thấy nàng tinh thần khá hơn xưa, Hứa Chư nói: “Ta cũng chỉ làm việc nhỏ không tốn sức thôi, hôm ấy nghe Trần bà tử nhắc đến tình cảnh của ngươi trong viện, ta liền thưa với lang quân một câu.” Hắn nói, “Tuy đại phu là do Chu ma ma mời, nhưng tiền bạc chi ra đều được ghi vào sổ sách của Tây Viên, ngươi không cần cảm thấy nợ ân tình của ai.”
Tô Mộ thẹn thùng đáp: “Như vậy sao được.”
Hứa Chư không để tâm nói: “Sao lại không được, ai mà không có lúc khó khăn, chuyện này lang quân cũng không nói gì, dù có lật trời cũng không sao, hiểu chưa?”
Tô Mộ cảm kích gật đầu.
Hứa Chư lại nói tiếp: “Ta thấy ngươi cũng không ngốc, ngày sau hãy linh hoạt một chút, tình hình nhà ngươi ta đã nghe Trần bà tử kể qua, nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc nói ra, dù sao gia chủ còn ở đây, ắt sẽ giúp ngươi bớt chịu chút khổ.”
Nhờ y chỉ điểm, Tô Mộ che miệng cười nói: “Hứa tiểu lang quân đúng là có lòng tốt, A Nhược xin nhận hết.”
Hứa Chư xua tay nói: “Mau về đi, đừng để Chu bà tử bắt gặp, lại tưởng ngươi trốn việc lười biếng.”
Tô Mộ vâng lời đáp “được”.
Rét tháng ba qua đi, thời tiết dần ấm lên, đến nay Cố Thanh Huyền đã ở Thường Châu khá nhiều ngày. Y ít khi đến Giám Viện, phần lớn thời gian đều để Thẩm Chính Khôn thay mặt xử lý ở đó.
Cứ như đã bỏ mặc nhiệm vụ vậy.
Kỳ thực, sổ sách mà đám người kia trình lên không thể tìm ra chút sai sót nào, Thẩm Chính Khôn cũng từng đi thực địa khảo sát, dù Cố Thanh Huyền bảo không cần quá để tâm, hắn vẫn không có manh mối, nên giờ mới hết đường xoay xở.
Hôm nay thời tiết đẹp đến lạ, Cố Thanh Huyền đứng dưới đình hóng mát, thích thú ném thức ăn cho đám cá chép trong hồ nhân tạo.
Đám cá ấy được nuôi béo tốt thân hình tròn trịa mượt mà, tham lam tranh cướp thức ăn từ tay chủ nhân.
“Thẩm huynh, ngươi xem, chúng tranh nhau vui vẻ biết bao.”
Thẩm Chính Khôn đứng một bên, lo lắng nói: “Văn Gia quả có tâm tình thoải mái, ta đến Thường Châu đã hơn nửa tháng mà không có chút tiến triển gì, nếu cứ thế này, cái mũ ô sa trên đầu e là không giữ nổi.”
Cố Thanh Huyền chỉ lên đầu mình, “Thẩm huynh chớ lo, ta cũng sẽ cùng mất với ngươi thôi.”
Thẩm Chính Khôn xua tay, nửa đùa nửa thật nói: “Văn Gia nói sai rồi, ngươi dù mất chức Trung thư xá nhân, thì vẫn còn tước vị của Trung Dũng Hầu phủ. Nhưng ta thì không được, mất chức này, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, đều trông vào một mình ta nuôi sống, sao nỡ để mất được.”
Cố Thanh Huyền bật cười, ném nốt chỗ thức ăn trong tay xuống.
Hứa Chư bưng chậu đồng đến cho y rửa tay, y lấy khăn lau sạch, vừa lau vừa nói: “Thẩm huynh, ta hỏi ngươi, thánh nhân vì sao dong dài cả năm trời mới hạ quyết tâm tra vụ muối ở Thường Châu?”
Thẩm Chính Khôn khẽ nhíu mày, hỏi: “Vì duyên cớ gì?”
Cố Thanh Huyền lộ vẻ mặt ý vị sâu xa, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ kỹ xem, nếu sói đến kêu nhiều lần quá, mọi người còn tin nữa không?”
Thẩm Chính Khôn ngẩn người, nghiêm mặt nói: “Chính vì sói đến kêu nhiều lần, mọi người đã có phòng bị, vậy nên chúng ta phải bắt tay từ đâu?”
Cố Thanh Huyền: “Thế ta hỏi lại, nếu một tông tộc gặp phải ngoại địch, nên ứng phó thế nào?”
Thẩm Chính Khôn không cần nghĩ ngợi mà đáp: “Tự nhiên phải đoàn kết như một, cùng đối phó kẻ ngoài.”
Cố Thanh Huyền nhẹ nhàng vỗ tay, mang ý sâu xa nói: “Giờ chúng ta là ngoại địch từ kinh thành đến, còn Thường Châu là tông tộc, hai bên đối đầu, họ tự nhiên sẽ kết thành một khối như thùng sắt, đối mặt với thế cục ấy, Thẩm huynh ngươi làm sao xuyên thủng được?”
“Cái này…”
“Cho nên ta mới bảo việc này không thể vội.”
“Nhưng nếu cứ như thùng sắt thế kia thì làm sao phá nổi?”
“Tất nhiên phải từ trong đánh ra.”
Nghe lời này, Thẩm Chính Khôn chợt hiểu ra đôi chút, lẩm bẩm: “Ý Văn Gia là khiến họ từ trong nội bộ sinh ra mâu thuẫn khác biệt?”
Cố Thanh Huyền: “Ta không tin Thường Châu thật sự như kín thùng sắt, nội bộ không chút mâu thuẫn.” Lại nói, “Ngươi tra không ra gì càng tốt, kéo dài thời gian, họ hiển nhiên sẽ lơi lỏng.”
Lời này hoàn toàn khai sáng cho Thẩm Chính Khôn, hắn vỗ tay không kìm được mà khen ngợi: “Diệu thay, hay lắm!”
Cố Thanh Huyền nhếch môi cười, trêu: “Giờ Thẩm huynh còn vội không?”
Thẩm Chính Khôn sờ râu, liên tục xua tay: “Không vội, việc này không thể gấp được!” Ngừng một lát, bổ sung:“Nhưng ta phải tra bao lâu mới khiến họ vừa lòng đây?”
Cố Thanh Huyền chắp tay sau lưng, nhìn xa xăm, trầm ngâm một lúc mới nói: “Ít nhất cũng hai tháng, mặt ngoài phải làm cho tốt, giả vờ giả vịt mà báo cáo kết quả.”
Thẩm Chính Khôn suy ngẫm gật gù: “Hai tháng này đủ để ta làm việc.”
Cố Thanh Huyền nhìn hắn nói: “Cố gia có gốc rễ ở đây, ngoài mặt có nhiều việc ta không tiện ra tay, nếu cần gì, ngươi cứ sai người đến tìm, ta có thể dùng nhân mạch tông tộc ở Thường Châu để lát đường cho ngươi đứng sau hỗ trợ.”
Thẩm Chính Khôn mừng rỡ, mặt giãn ra vui mừng: “Giờ ta rốt cuộc hiểu vì sao thánh nhân lại ném Văn Gia ngươi đến đây, thì ra là vì vụ này.”
Cố Thanh Huyền cười khổ: “Thường Châu chỉ là khởi đầu, đợi ta về kinh, gây sóng gió trên triều đình, khi ấy Trung Dũng Hầu phủ mới là tấm bia bị ngắm tới.”
Thẩm Chính Khôn giật mình không dám đáp lời.
Hắn đương nhiên hiểu ý y, lần tra vụ muối Thường Châu này chắc chắn sẽ liên lụy đến các quan lớn trong kinh, một khi sóng gió nổi lên, nếu không có hậu thuẫn vững chắc, người cầm đầu e rằng khó mà tiến bước.
Thánh nhân dùng Cố gia làm mũi thương, ắt hẳn đã có tính toán.
Cố Thanh Huyền mang tư chất Trạng Nguyên, có thể thấy là người có bản lĩnh thật sự, lại được thánh nhân coi trọng, sau lưng còn có Hà Đông Bùi thị nâng đỡ, mẫu tộc là hậu duệ nhà tướng, cộng thêm thực lực của Cố gia, với gia thế như vậy mà đương đầu với sóng gió vụ muối, mới có phần thắng ổn thỏa.
Nếu là người gia thế bình thường cầm dao, e rằng say này sẽ bị chôn sống trong mớ rắc rối ở kinh thành.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chính Khôn thấy vô cùng may mắn vì có Trung Dũng Hầu phủ làm chỗ dựa.
Tục ngữ nói dưới cây lớn dễ hưởng bóng mát, hắn chỉ cần ra tay làm việc, dù sao sau lưng đã có Cố Thanh Huyền chống đỡ, nếu gặp lối rẽ, y sẽ nghĩ cách xử lý.
Hiểu rõ đạo lý này, Thẩm Chính Khôn nhẹ nhõm hẳn, đồng thời cũng biết mình cần làm gì lúc này.
Mặt ngoài kiểm tra sổ sách, thực tế âm thầm tìm hiểu, nắm rõ chi tiết những người liên quan đến vụ muối, khơi dậy mâu thuẫn nội bộ của họ, khiến họ tự đấu đá lẫn nhau, từ đó chia để trị, từng bước đánh bại, mới có thể lập công lớn từ việc nhỏ.
Nhìn người trẻ tuổi bên cạnh đã tính toán đâu ra đấy, Thẩm Chính Khôn không khỏi lộ ra vài phần khâm phục, tuổi còn trẻ mà đã nắm rõ những chiêu trò trên quan trường, có thể thấy tiền đồ sau này không thể lường được.
Nói xong chuyện này, trên đường về Tây Viên, hai người nhìn thấy trên không trung trại nuôi ngựa có ba con diều bay lượn.
Thẩm Chính Khôn dừng chân ngắm nhìn, cười khen: “Ý xuân Thường Châu quả là hơn hẳn kinh thành, nơi nơi sông xanh nước biếc, tình thơ ý họa, chỉ cần thưởng thức kỹ, dư vị đã đậm đà vô cùng.”
Cố Thanh Huyền nói: “Ta về tổ trạch hơn nửa tháng nay, ngoài việc đến Vịnh Xuân uyển một chuyến, chưa từng ra ngoài thưởng thức xuân sắc Thường Châu.”
Thẩm Chính Khôn: “Vậy phải ra ngoài dạo một chút, đừng phụ thời tiết xuân đẹp thế này.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tò mò đến trại nuôi ngựa nhìn ngó đôi chút.
Người thả diều là do Trịnh thị cho phép, mùa xuân đến, ai cũng thích ra ngoài du xuân, đám nha hoàn trong phủ bị giam trong mảnh trời đất này, lúc rảnh rỗi vui chơi một chút cũng không tổn hại phong nhã.
Lúc ấy Chu bà tử cũng ở đó, thả diều là Tư Anh, Tô Mộ và Đông Hương, ngoài họ còn có bốn năm nô tỳ khác, ai nấy đều rạng rỡ nụ cười.
Con diều bay cao vút, lượn lờ giữa trời xanh thẳm.
Tương Mai bên cạnh ngẩng đầu nhìn, tay khẽ đưa lên che ánh nắng chói chang.
Mặt cỏ trại nuôi ngựa xanh mướt, Tư Anh có tính trẻ con còn nặng, muốn cùng Tô Mộ so xem ai thả diều cao hơn.
Hai người vì tranh thắng thua mà cãi vã, chọc cho mọi người cười không ngớt.
Bỗng nghe tiếng ho khan vang lên, mọi người vội quay đầu, liền thấy đám người Cố Thanh Huyền đi đến, Chu bà tử vội đứng dậy từ mặt cỏ hành lễ: “Lang quân, Thẩm ngự sử.”
Cả đám người lần lượt hành lễ, không còn tâm trí để ý đến diều trên trời.
Cố Thanh Huyền chắp tay nhìn lên không trung, nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, quả là thích hợp để thả diều.”
Chu bà tử đáp: “Trịnh bà tử có lòng, thấy mùa xuân đẹp, thương đám nô tỳ trong phủ không có chỗ đi, nên cho phép họ giải khuây, mong lang quân đừng trách phạt đám nô tỳ thất lễ.”
Cố Thanh Huyền thu tầm mắt, thờ ơ liếc qua đám người, thoáng nhìn Tô Mộ một cái.
Có lẽ vừa vận động xong, má nàng bây giờ ửng hồng, trông thật kiều diễm.
Tóc mai hơi rối, trên đầu lòa xòa mấy sợi tóc mượt mà mềm mại, dưới nắng mặt trời ánh lên tia sáng dịu dàng, khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay vuốt ve.
“Ai, rơi rồi!”
Hứa Chư chỉ lên trời.
Tô Mộ quay đầu, vội kéo dây diều chạy tới.
Lần trước nàng bị bệnh, dáng người càng thêm mảnh mai yểu điệu, áo xanh nhạt tương phản với cỏ xanh đậm dưới đất, làn váy tung bay, cả người toát lên vẻ tươi mát linh động.
Tuổi mười lăm mười sáu đúng là độ ham chơi, không biết do thời tiết xuân quá đẹp hay gặp chuyện vui, Cố Thanh Huyền thấy tâm tình rất tốt, khóe mắt ngập ý cười.
Thẩm Chính Khôn bên cạnh như có cảm nhận, ngâm một bài từ trong “Phong diều thi tập”:
Giang Bắc Giang Nam diều bay khắp,
Dây dài dây ngắn vút cao thấp.
Xuân phong từ xưa không bằng lòng,
Một năm kỵ phu thổi sáo nhi.
Cố Thanh Huyền tò mò hỏi: “Thẩm huynh sao lại cảm khái thế này?”
Thẩm Chính Khôn vừa phong nhã vừa dung tục nói: “Trên có mẹ già dưới có con nhỏ, xuân phong khó đưa diều lên trời xanh, Thẩm mỗ khó đưa con nhỏ vào mây xanh, thật là khó thay.”
Cố Thanh Huyền bị chọc cười, ánh mắt lại trở về tiểu nữ lang đang kiên trì đưa con diều rơi xuống trở lại trời cao.
Cũng may xuân phong nể mặt nàng, lại nâng con diều bay lên lần nữa.
Mọi người vui mừng khôn xiết, Tô Mộ cũng đắc ý, quay đầu nhìn mọi người thì thấy Cố Thanh Huyền đang nhìn nàng cười.
Nam nhân ấy đứng dưới nắng, khoác áo giao lĩnh xuân nguyệt bạch, thắt lưng buộc dây lụa trắng, dáng người cao lớn phong lưu mà thanh nhã.
Khi y cười, đôi mắt phượng như chứa đựng cả phong cảnh mùa xuân, ngũ quan nhu hòa đến tận cùng, khiến người ta không rời mắt được.
Khi hai người bốn mắt chạm nhau, Cố Thanh Huyền khẽ quay đi, không để lộ dấu vết kì lạ nào.