Một khúc nhạc dần đi đến hồi kết, trong thủy tạ, mọi người vẫn còn đắm chìm trong dư âm uyển chuyển kéo dài chưa thể hoàn hồn ngay được.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Chính Khôn mới giật mình tỉnh ra, không ngớt lời khen ngợi: “Thì ra Văn Gia lại có tài nghệ âm luật đến thế, thật khiến Thẩm mỗ được mở rộng tầm mắt.”
Cố Thanh Huyền khiêm tốn đáp: “Thẩm huynh quá khen rồi.”
Thẩm Chính Khôn vẫn còn say mê dư vị, khó giấu vẻ kích động mà nói: “Hà Đông Bùi thị quả nhiên danh bất hư truyền, khúc “Thương Hải Long Ngâm” này tinh diệu tuyệt vời, đáng để lưu truyền cho đời sau.”
Cố Thanh Huyền bất đắc dĩ cười nhẹ, nói: “Ngày nay, cây đàn thất huyền mới được lòng người đời, lưu truyền rộng rãi, còn “Thương Hải Long Ngâm” rốt cuộc có phần ít được quan tâm, sớm muộn gì cũng trở thành khúc thất truyền giữa chốn nhân gian.”
Thẩm Chính Khôn xua tay phản bác: “Văn Gia nói vậy là sai rồi, chính vì nó ít được quan tâm nên mới cần được truyền lại cho hậu thế.” Rồi tiếp lời, “Ngươi đã biết khúc phổ này, ta rất có hứng thú muốn cùng ngươi nghiên cứu một phen.”
Cố Thanh Huyền lập tức sai người mang đến văn phòng tứ bảo.
Vậy là suốt cả buổi chiều, hai người đều ở lại thủy tạ để bàn luận về cầm phổ.
Hiện nay, thứ được lưu truyền là giảm tự phổ. Cố Thanh Huyền tự tay viết lại bản giảm tự phổ của “Thương Hải Long Ngâm”, vừa kiên nhẫn giảng giải cho Thẩm Chính Khôn, vừa ghi chép lên giấy.
Trong thủy tạ chỉ để lại ba người hầu hạ, đám Tô Mộ được phép lui ra dùng bữa trưa, trong đó có cả Hứa Chư.
Hôm nay mở tiệc chiêu đãi, còn thừa lại rất nhiều món ăn chưa ai động tới, nếu bỏ đi thì thật phí phạm, nên giữ lại để phân phát cho các quản sự trong phủ.
Giờ là thời gian nghỉ trưa của đám người hầu, nhà bếp không còn ai, Tô Mộ nảy sinh chút tâm tư. Nghe nói Hứa Chư thích món lưỡi vịt xào, nàng bèn nói riêng rằng đó là Chu bà tử để dành cho y.
Hứa Chư nghe vậy thì không khách sáo, nếm ngay một miếng, vui vẻ nói: “Chu ma ma thật có lòng.”
Tô Mộ mở hộp thức ăn niềm nở: “Thịt dê nướng cũng để dành cho Hứa tiểu lang quân đây.”
Hứa Chư “ái chà” một tiếng trêu ghẹo: “Nếu để Trịnh bà tử biết ta tham ăn thế này, không chừng sẽ bị mắng một trận dông dài.”
Tô Mộ che miệng đáp: “Trịnh bà tử vừa mới về Tây Viên rồi, bà ấy mệt nhọc cả nửa ngày, giờ muốn nghỉ ngơi một chút, không ai biết Hứa tiểu lang quân ăn bao nhiêu đâu.”
Hứa Chư được nịnh đến vui vẻ, chỉ vào nàng mà trêu: “Tô tiểu nương tử quả là có cái đầu tinh ranh, vậy ta không khách sáo nữa.”
Tô Mộ lại hỏi: “Rượu Xuân Tùng Lão vẫn còn đây, Hứa tiểu lang quân có muốn dùng chút không?”
Hứa Chư vội xua tay: “Cái đó thì không được, cả người đầy mùi rượu sẽ bị lang quân trách mắng.”
Tô Mộ bước ra cửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, đáp lời: “Thường Châu rốt cuộc cũng không thể sánh với kinh thành phồn hoa, Hứa tiểu lang quân đến đây chắc là không quen lắm.”
Hứa Chư nói: “Nơi này quả thật kém kinh thành một chút.”
Tô Mộ vờ vô tình làm lộ vẻ mặt ngưỡng mộ, cố ý nói: “Vẫn là Hứa tiểu lang quân có kiến thức, đâu như chúng ta, đám hương dã thô lỗ này, cả đời chỉ thấy được mảnh trời bé tí như thế thôi, ngay cả phố Trường Xuân cũng chưa từng bước ra.”
Hứa Chư nuốt miếng canh xuống, nghiêm túc nói: “Tô tiểu nương tử chớ tự coi thường mình, ta với ngươi đều là nô cả, chỉ là ta may mắn hơn chút đỉnh, được theo hầu lang quân làm hầu cận. Y phúc hậu nhân nghĩa, chưa từng trách phạt ta nặng nề. Nói đi cũng phải nói lại, ta cũng chỉ là một kẻ nô bộc, chút kiến thức này chẳng qua là nhờ dính chút ánh sáng của lang quân mà thôi.”
Thấy hắn có thái độ ôn hòa, Tô Mộ bèn dẫn dắt thêm: “Kinh thành chắc hẳn phồn thịnh hơn Thường Châu cả trăm ngàn lần.”
“Đó là lẽ tự nhiên.” Hắn tiếp lời, “Ta còn vào cung hai lần rồi đấy, ngươi chưa thấy những cung điện kia đâu, uy vũ hùng tráng, tường hồng thôi cũng cao đến mấy trượng.”
“Ta chưa từng ra khỏi Thường Châu bao giờ, ngươi đừng có lừa ta nhé.”
“Ôi chao, ta lừa ngươi làm gì?”
Chắc đã đụng trúng điểm nói của Hứa Chư, hắn say sưa kể cho nàng nghe về sự phồn hoa ở kinh thành.
Tương Mai nghe theo tiếng tìm đến, cũng tò mò lắng nghe hắn kể chuyện bát quái.
Các nàng đều là những nữ lang chưa từng ra khỏi Thường Châu, kiến thức hạn hẹp như chim bị nhốt trong mảnh trời đất bốn phương này. Hôm nay nghe Hứa Chư kể đủ điều, ai nấy đều lộ vẻ ngưỡng mộ xen lẫn sùng bái.
Hứa Chư càng nói càng hăng, không ít lần còn phóng đại, đặc biệt khi nhắc đến những người Hồ tóc vàng mắt xanh, bảo rằng họ cao lớn như bức tường, thói quen sống thì ăn tươi nuốt sống, khiến Tô Mộ bật cười không ngừng.
Thấy nàng che miệng cúi mi mà cười, Hứa Chư “ối” một tiếng, vỗ đùi thốt lên: “Cách hành động của ngươi thật sự giống hệt Tiết tiểu nương tử!”
Tô Mộ giả vờ không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Tiết tiểu nương tử là ai vậy?”
Hứa Chư đáp: “Tiết tiểu nương tử là biểu muội của lang quân, tên Tiết Hoa Lan. Hồi nhỏ nàng thường đến Hầu phủ chơi, quan hệ với lang quân rất tốt, cũng được phu nhân yêu thích lắm.”
Tô Mộ khẽ “ồ” một tiếng, thẹn thùng nói: “Một tiểu nương tử xuất thân cao quý như vậy, nô tỳ vạn lần không dám so sánh.”
Tương Mai rất hứng thú với Tiết Hoa Lan, liền tò mò hỏi thêm về nàng.
Hứa Chư luôn hầu hạ bên Cố Thanh Huyền, hiển nhiên biết đôi chút tình hình, bèn kể cho các nàng nghe về Tiết Hoa Lan ở Hầu phủ. Rằng nàng rất được coi trọng, mẹ nàng là muội muội ruột cùng mẹ với phu nhân, thường xuyên qua phủ chơi, vân vân.
Tương Mai “chậc chậc” nói: “Nói vậy thì Tiết tiểu nương tử với lang quân là thanh mai trúc mã rồi, ngày sau chắc có thể kết thân.”
Hứa Chư xua tay: “Lang quân hai năm trước đã đính hôn với Trường Ninh quận chúa của Thọ Vương phủ rồi, nàng kia đừng hòng mơ tưởng.”
Tô Mộ có chút tò mò, nhịn không được hỏi thêm: “Hiện giờ lang quân đã ngoài hai mươi rồi, lẽ ra phải thành hôn từ lâu rồi mới phải.”
Hứa Chư vội ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: “Đừng nhắc đến chuyện này vội.” Rồi nghiêm túc tiếp, “Nếu để Trịnh bà tử nghe được sẽ xé miệng chúng ta ra mất.”
Tô Mộ ngẩn người.
Tương Mai lộ vẻ sợ hãi: “Không nhắc chuyện này nữa, không bao giờ nhắc nữa.”
Sau đó, đợi Hứa Chư dùng bữa xong, ngồi thêm một lát, hắn mới quay lại thủy tạ làm việc.
Lúc này Tô Mộ và đám người không cần hầu hạ, được cho về phòng nghỉ ngơi.
Buổi sáng bận rộn nửa ngày, đứng đến chân mỏi nhừ, nàng lập tức ngồi xuống mép giường xoa bóp bắp chân, trong lòng thầm tính toán những lời Hứa Chư đã nói. Nàng vẫn còn tò mò, nếu Cố Thanh Huyền đã đính hôn từ lâu, sao đến giờ vẫn chưa cưới.
Những thế gia đại tộc như họ, hôn sự thường chú trọng môn đăng hộ đối, thường là sự liên kết giữa các nhà quyền thế.
Trường Ninh quận chúa của Thọ Vương phủ, đó là con gái của thân vương.
Một quý nữ xuất thân như vậy, quả là xứng đôi với Hầu phủ dư dả.
Cố Thanh Huyền đã ngoài hai mươi, nếu là nam nhân bình thường, hẳn là đã sớm cưới thê sinh con, vậy mà y vẫn còn độc thân. Lần này lại bị phái đến Thường Châu làm việc, nghe giọng Hứa Chư thì e rằng sẽ kéo dài thêm thời gian, chẳng lẽ các trưởng bối trong phủ không sốt ruột sao?
Tô Mộ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhớ lại vẻ mặt giữ kín như bưng của Hứa Chư, thì càng thêm nghi hoặc.
Sau khi nắm rõ đại khái tình hình của Cố Thanh Huyền ở kinh thành, nàng quyết định sẽ tận dụng dung mạo của mình để tạo cảm giác tồn tại trước mặt y. Hứa Chư nói nàng che miệng cúi mi giống Hoa Lan, vậy lần sau nàng sẽ nắm bắt tinh túy ấy.
Hai người là thanh mai trúc mã, chắc hẳn vẫn có chút tình cảm.
Dù sao nàng không phải người có đạo đức cao thượng gì. Sống trong thời đại phong kiến này, ngay cả vận mệnh của mình cũng không thể làm chủ, còn nói gì đến đạo đức hay tình cảm?
Dù Cố Thanh Huyền là nam nhân thê thiếp đầy đàn hay một lão già tám mươi tuổi, nàng vẫn sẽ tìm mọi cách bò lên giường y, chỉ mong trở thành một người dân bình thường, sống một cuộc đời không bị sai sử.
Đó là chút kỳ vọng còn sót lại của nàng.
Nàng không mơ tưởng gì đến nam nữ bình đẳng, càng không kỳ vọng gì vào chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp lạc hậu này, chỉ muốn rời xa mảnh đất bốn phương này và gã cha ham tiền như đỉa hút máu, làm một người dân bình thường.
Nghĩ đến kiếp trước ở thế đạo khác, Tô Mộ không khỏi thấy bất đắc dĩ trong lòng. Dù vừa sinh ra đã bị đem cho người khác nuôi, sống lang bạt như dân lưu lạc, không có một mái nhà lâu dài,nhưng ở đó ít ra vẫn còn dáng vẻ con người.
Giờ đây nàng chỉ là một con gia súc, mỗi tháng vất vả kiếm được chút tiền tiêu đều bị ép nộp lên, nếu không sẽ bị đánh.
Cả đời không thể rời khỏi Cố trạch nơi Thường Châu, bởi giấy bán thân còn nằm trong tay chủ nhân. Muốn ra khỏi Thường Châu cần giấy dẫn đường, mà lộ dẫn này lại phải dùng giấy bán thân để xin.
Nàng không dám trốn đi, cũng không đủ can đảm, vì nô lệ bỏ trốn sẽ bị đánh chết. Nàng không có quyền làm chủ vận mệnh của mình, chỉ có thể mặc cho gia chủ sắp đặt hôn sự, bởi đó là quy củ của chế độ này.
Thế đạo ăn thịt người khốn kiếp này!
Tô Mộ cảm thấy mình chưa phát điên đã là tốt lắm rồi, bởi nàng ít ra đã nhìn thấy tia sáng hy vọng, bò lên giường chủ tử.
Không ai có thể ngăn nàng leo lên giường, chỉ có làm cái này mới có cơ hội nâng cao lợi thế, từ đó tìm được cơ hội rời khỏi Thường Châu. Chỉ cần thoát khỏi gã cha nghiện rượu kia, nàng sẽ cố gắng hết sức, tìm cách lấy lại giấy bán thân, ắt sẽ có đường thoát thân sau này.
Tô Mộ oán hận xoa bóp bắp chân đau nhức, như thể Cố Thanh Huyền là một chiếc bánh thơm ngon, hận không thể lập tức nhào tới cắn y hai miếng.
Tới chiều muộn, Thẩm Chính Khôn mới rời đi, hôm nay thắng lợi trở về, không chỉ được tặng một cây mai mà còn có bản cầm phổ của “Thương Hải Long Ngâm”.
Cố Thanh Huyền quả thật đã khiến y mở rộng tầm mắt, cũng chẳng trách sao y lại được thánh nhân coi trọng.
Một lang quân tài hoa như vậy, đúng là hậu sinh khả úy. Nếu lần này làm tốt việc ở Thường Châu, tiền đồ sau này không cần bàn cãi nữa.
Tiễn Thẩm Chính Khôn xong, Cố Thanh Huyền mang cây đàn năm dây về Tây Viên, đặt trong thư phòng. Y vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Chu bà tử mang đến một tấm thiệp mời, nói là đường huynh từ chi nhánh tông tộc gửi tới, mời mở tiệc chiêu đãi.
Tổ phụ Cố Hiền có đông huynh đệ tỷ muội, người ra làm quan, kẻ làm buôn bán. Dòng chính của họ ở kinh thành có gia nghiệp hưng thịnh như mặt trời giữa trưa, là chỗ dựa của cả tông tộc.
Nay nghe tin Cố Thanh Huyền về tổ trạch, tông thân muốn mở tiệc chiêu đãi cũng là lẽ thường tình.
Lần này gửi thiệp mời là đường huynh của cửu thúc, nhà y kinh doanh vải vóc, ở Thường Châu cũng thuộc hàng phú thương có tiếng.
Cố Thanh Huyền vốn không hứng thú, nhưng đã đến đây, lại là người cùng tông tộc, rốt cuộc cũng không thể thiếu giao tiếp.
Vậy là vài ngày sau, y sai Trương Hòa chuẩn bị lễ vật, đến Vịnh Xuân uyển trước.
Trương Hòa tuổi tác tương đương với Trịnh thị, trước đây đã có lúc cùng đến Thường Châu hầu hạ tiểu chủ nhân. Trịnh thị lo việc trong phủ, còn Trương Hòa xử lý sự vụ bên ngoài.
Sáng ngày đến Vịnh Xuân uyển, trời đổ cơn mưa. Cố Thanh Huyền mặc một bộ y phục giao lĩnh màu ngà được may thủ công tinh xảo, khoác thêm áo ngoài tuyết thanh, đầu đội ngọc quan, eo thắt đai ngọc đeo thêm ngọc bội vân văn hình con dơi, cả người toát lên vẻ đoan trang quý khí phong lưu.
Hứa Chư cầm ô đi theo sau y. Khi chủ tớ đi qua hành lang dài, vừa hay gặp Chu bà tử cũng đi ngang qua.
Lúc ấy, Tô Mộ đang che ô cho bà. Chu bà tử có thân hình to lớn mũm mĩm, một mình liền chiếm trọn chiếc ô giấy, khiến nửa vai Tô Mộ ướt sũng, tóc cũng bị hơi nước làm ẩm, cả người ướt át trông khá chật vật.
Thấy chủ tớ hai người, Chu bà tử vội tiến lên chào hỏi.
Tô Mộ thu ô theo vào hành lang dài, nhanh nhẹn hành lễ với đôi chủ tớ.
Bộ áo ngắn xanh nhạt trên người nàng bị nước mưa thấm ướt, dính chặt vào gò vai gầy, váy loang lổ vết nước, đôi giày thêu cũng bẩn thỉu dính đầy bùn đất.
Mái tóc búi trên đầu bị hơi ẩm làm ướt, có vài giọt nước nhỏ còn đọng trên sợi tóc nhỏ xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh giá làm cho trắng bệch, cánh môi nhợt nhạt, các khớp ngón tay cầm ô lộ rõ đường gân xanh, trông đáng thương đến lạ khiến người ta sinh lòng trắc ẩn.
Quả nhiên, Hứa Chư vốn có ấn tượng tốt với nàng, nhịn không được mà nói: “Đợt rét tháng ba này thật ghê gớm, Tô tiểu nương tử dầm mưa lạnh thế này, coi chừng đừng để nhiễm lạnh.”
Hắn bất ngờ lên tiếng khiến Tô Mộ ngạc nhiên.
Chu bà tử vội đáp: “Ngoài kia mưa lớn, lang quân ra ngoài có mang đủ y phục không?” Rồi lại tiếp, “Thường Châu mỗi năm vào lúc này đều mưa dầm mấy ngày liền, rất dễ nhiễm lạnh.”
Cố Thanh Huyền không để ý đến bà, chỉ thoáng liếc Tô Mộ một cái.
Nữ lang ấy khẽ cúi đầu, lộ vẻ cẩn thận rũ mi, trên mái tóc lòa xòa có vài sợi mềm mại còn đọng nước nhỏ, cổ trắng như sứ, làn eo thon một tay có thể ôm trọn, dáng người gầy gò như không chịu nổi một cơn gió.
Dường như nhận ra ánh mắt của y, nàng cắn môi, không tự nhiên mà co chân giấu đôi giày thêu bẩn dưới váy, thần thái hèn mọn, trông yếu đuối mà kiều mị.
Mưa ngoài kia càng lúc càng lớn, giọt nước từ mái ngói rơi xuống như chuỗi ngọc, bắn lên vô số bọt nước li ti.
Cố Thanh Huyền không đứng lâu mà lập tức rời đi. Hứa Chư vội bước theo, không quên quay đầu dặn Tô Mộ uống canh gừng để đuổi lạnh.
Đợi chủ tớ đi rồi, Chu bà tử kinh ngạc hỏi: “Ngươi từ bao giờ đã thân quen với Hứa tiểu lang quân thế?”
Tô Mộ thu lại thần sắc yếu đuối đáp: “Lần trước lang quân mở tiệc chiêu đãi, còn thừa nhiều thức ăn, Chu ma ma để lại chút cho Hứa tiểu lang quân. Nô tỳ gặp hắn ở nhà bếp lại trò chuyện vài câu, lúc đó Tương Mai cũng có mặt, chắc hắn từ đó liền biết đến nô tỳ đôi chút.”
Thấy Chu bà tử không hỏi thêm, Tô Mộ khẽ thở phào.
Bên kia, Hứa Chư cầm ô theo sau Cố Thanh Huyền, nhịn không được càu nhàu: “Chu ma ma thân hình tráng kiện thế kia, e một chiếc ô không che nổi, cô nha đầu kia nhỏ bé như thế, làm sao với tới bà ấy được.”
Cố Thanh Huyền đi phía trước, nghe hắn lẩm bẩm chê bai sau lưng thì khẽ nhíu mày: “Ngươi từ bao giờ lắm lời thế?”
Hứa Chư cười hì hì, trêu: “Chu ma ma ở Thường Châu ngày tháng qua rõ là dễ chịu, thân mập mạp kia chắc chắn không dễ gì nuôi được. Mới nãy đứng cạnh bà ấy, cô nha đầu gầy như cây tre vậy, ai ngờ lại là nha hoàn nhị đẳng, còn không bằng đám bà tử thô sử dưới kia.”
Cố Thanh Huyền không đáp, chỉ nghe tiếng mưa tí tách, trong đầu bất giác hiện lên cảnh vừa thấy.
Cổ trắng sứ tinh tế, vòng eo thon thon một tay ôm trọn, dáng vẻ cắn môi đáng thương có chút giống Hoa Lan, nhưng lại sâu đậm hơn vài phần thần thái mềm mại khiến người ta động lòng, thật sự khiến người khác không khỏi xao xuyến.
Cố Thanh Huyền xưa nay không phải kẻ háo sắc, nhưng hình ảnh yếu ớt như chú thỏ trắng nhỏ bé ấy lại dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ trong lòng nam nhân.
Nhất là với một người cao ngạo và tự tin như y.
Chủ tớ ra đến cổng phủ, xe ngựa đã đợi sẵn ngoài kia.
Trương Hòa bung ô, nhanh nhẹn đặt ghế nhỏ, đỡ Cố Thanh Huyền lên xe. Lễ vật đã được đặt trên xe, chỗ ngồi lót đệm mềm, còn có thêm tấm thảm lông cừu, nếu lạnh thì có thể đắp để giữ ấm.
Đợi xe ngựa rời đi, trong phủ Tô Mộ cũng đã làm xong việc, chậm rãi trở về phòng.
Hứa Chư dặn nàng uống canh gừng đuổi lạnh, nhưng nàng không để tâm, ngược lại còn liều mình tạt thêm một gáo nước lạnh lên người dưới mái hiên.
Hắt xì một cái, Tô Mộ lạnh đến run rẩy, nàng muốn sinh bệnh để thu hút sự chú ý của Hứa Chư, dùng hắn làm cầu nối tạo thêm ấn tượng trước mặt Cố Thanh Huyền.
Dù nơi đây y thuật lạc hậu, không cẩn thận là có thể mất mạng vì phong hàn, nàng vẫn phải đánh cược một phen.
Chỉ cần bò được lên giường nam nhân kia, nàng sẵn sàng không từ thủ đoạn.
Thân thể nhiễm lạnh, tối đó Tô Mộ quả nhiên mắc bệnh, đầu thì đau nhức, cổ họng bỏng rát, tinh thần cũng không tốt.
Sáng hôm sau, Tương Mai ở phòng bên thấy nàng bị bệnh, bèn xin nghỉ thay nàng.
Lẽ ra, với một nha hoàn nhị đẳng như nàng, mỗi tháng có tiền tiêu, trong phủ lại lo ăn ở, đáng ra có thể để dành chút bạc mời đại phu. Nhưng Tô Mộ khác người khác, bởi nàng có một gã cha như con đỉa tham lam.
Nàng muốn để lộ hoàn cảnh khốn khó của mình cho Hứa Chư biết, từ đó thu hút sự chú ý của Tây Viên.
Mấy ngày liền mưa dầm dề, Tô Mộ nhẫn tâm kéo dài bệnh tình. Chỉ cần không sốt cao, ho khan hay đau đầu nàng vẫn có thể chịu đựng.
Mấy ngày trôi qua không thấy bóng dáng nàng, ban đầu Hứa Chư không để ý, nhưng sau đó Trần bà tử và Đông Hương nhắc đến hoàn cảnh của nàng, hắn liền sinh ra vài phần thương cảm.
Hứa Chư từ Bảo Bình môn đi tới, nghe hai người thì thầm to nhỏ, thì tò mò hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Hai người vội hành lễ với hắn.
Trần bà tử là bà tử thô sử ở Tây Viên, lại ở gần phòng Tô Mộ, bèn kể lại tình cảnh của nàng.
Hứa Chư kinh ngạc: “Bệnh mấy ngày thế này mà chưa mời đại phu xem qua sao?”
Trần bà tử “ôi” một tiếng, nói: “Cô nha đầu đó cũng thật không dễ dàng gì, mẹ mất sớm, xui xẻo làm sao có một gã cha không ra gì, nghiện rượu như mạng.”
Rồi lập tức kể hết tình hình nhà Tô gia một lượt.
Trong thư phòng, Cố Thanh Huyền nghe tiếng ồn bên ngoài, nhíu mày mở cửa sổ, nhìn ra thì nghe Hứa Chư nói: “Không ai quản thì không được, phong hàn mà sơ suất là chết người đấy. Ta thấy nàng còn trẻ, nếu bệnh chết trong phủ thì thật là xui xẻo.”
Trần bà tử nghe vậy không lên tiếng, Đông Hương cũng im lặng.
Cố Thanh Huyền chịu không nổi ồn ào bèn gọi: “Hứa Chư.”
Hứa Chư đáp lời, vội đuổi hai người đi, rồi nhanh chóng vào thư phòng chờ sai bảo.
Cố Thanh Huyền cầm sổ sách thu chi muối mà Thẩm Chính Khôn đưa tới, ngồi trước bàn, chậm rãi hỏi: “Ai đang ồn ào ngoài kia vậy?”
Hứa Chư đáp: “Là hai nô tỳ.” Ngừng một lát, hắn nói tiếp, “Chu ma ma cũng không quản chuyện này, hôm đó Tô tiểu nương tử che ô cho bà ấy bị phong hàn kéo dài đến nay chưa khỏi. Nếu mạng lớn mà lành thì còn tốt, nếu vận khí kém mà chết vì bệnh, đó mới là xui xẻo thật.”
Cố Thanh Huyền nhướn mày, nhàn nhạt nói: “Nô tỳ trong phủ mỗi tháng đều có tiền tiêu, dù không mời nổi đại phu, mua vài thang thuốc chắc cũng được chứ.”
Hứa Chư: “Lang quân không biết rồi, vừa nãy hai nô tỳ kia nhắc đến hoàn cảnh của Tô Mộ, tiểu nô nghe mà chỉ biết lắc đầu.”
Hắn lập tức kể chi tiết tình cảnh nhà Tô Mộ, cuối cùng tổng kết một câu: “Chẳng trách cô nha đầu đó gầy như cây tre, thì ra do bị bóc lột đến thế.”
Cố Thanh Huyền không đáp.
Chúng sinh đều khổ, y không phải Phật Đà, cũng không có lòng Bồ Tát lo chuyện bao đồng. Mỗi người đều có số mệnh của mình, y quản được lần này, nhưng không thể quản mãi lần sau.
Nhưng cô tỳ nữ kia rốt cuộc cũng không dễ dàng, lại là gia nô ở tổ trạch. Y đã đến đây, không đến nỗi để một mạng người bỏ phí như vậy.
Thấy y trầm mặc xem sổ sách, Hứa Chư dò hỏi: “Lang quân, tiểu nô đi nói với Chu ma ma một câu, có được không?”
Cố Thanh Huyền không để ý.
Hứa Chư xem đó như sự đồng ý ngầm bèn lặng lẽ lui ra.
Cố Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ma xui quỷ khiến nhớ lại cảnh hôm ấy, vẫn là cần cổ trắng sứ tinh tế, vòng eo thon thon yểu điệu như nhành liễu, dáng vẻ cắn môi rũ mi, yếu ớt lại dễ bắt nạt.
Dáng vẻ ấy quả thật giống Hoa Lan, nhưng không có sự kiêu ngạo của nàng, mà toát lên một vẻ khiến người ta sinh lòng thương xót.
Hầu kết khẽ động, y không tự chủ nuốt nước miếng, ấn tượng về chiếc cổ trắng ngần ấy lặng lẽ khắc sâu trong lòng.