Trời cao mây nhạt trên không trải dài vạn dặm.
Hứa Kính Khanh được truyền triệu vào cung, sau được một tiểu thái giám dẫn đến Ngưng Đình. Nơi đây vốn là một vọng đài bỏ hoang trong cung, sau được cải tạo lại. Bởi vậy, tầm nhìn rộng rãi thoáng đãng, từ phía đông bắc nhìn qua có thể thấy toàn cảnh bốn phía Chính Sự Đường. Ngày trước, Hiếu Nghi Hoàng hậu thường thích đứng nơi này chờ tiên đế xử lý chính vụ. Lúc này, khi Hứa Kính Khanh trông thấy bóng dáng mảnh mai thẳng tắp kia, trong thoáng chốc ông ta ngẩn người. Quá giống, ngay cả độ cong nơi cổ khi nàng quay đầu cũng không chút sai lệch, đến mức khiến người ta khó lòng bực bội.
Trình Mộ Ninh đưa thức ăn cho cá cho thị nữ, mỉm cười nói: “Cậu đến rồi.”
“Công chúa kim an.” Hứa Kính Khanh khẽ hành lễ với nàng: “Chẳng hay công chúa truyền thần vào cung vì việc gì?”
Trên thềm đá đã bày sẵn trà cụ và bàn cờ. Trình Mộ Ninh nói: “Ta hồi kinh đã lâu, muốn cùng cậu ôn chuyện cũ. Hôm nay chỉ có hai người cậu cháu chúng ta, cậu không cần câu nệ, mời ngồi.”
Hứa Kính Khanh liếc nhìn mặt bàn, nhưng không động chân bước tới.
Trình Mộ Ninh cười nhẹ, ngồi xuống pha trà. Dòng nước từ miệng ấm chảy vào chén, tạo thành một đường nghiêng mềm mại, hương trà lan tỏa bốn phía. Nàng đẩy chén qua: “Ngày trước cậu thường đánh cờ với phụ hoàng. Khi ấy ta còn nhỏ, đứng bên xem ván cờ, nhưng cũng chỉ hiểu được chút bề ngoài. Không biết hôm nay ta có vinh hạnh được cậu chỉ giáo đôi ba chiêu không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play