Võ Đức hầu đã nhiều ngày khổ sở không chịu nổi. Khương Lan Vân tuy không giống Bùi Thiệu, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại tinh thông cách làm mài mòn tâm trí người khác. Hắn mỗi ngày đều sai người thẩm vấn ba bốn lần, mỗi lần kéo dài hai ba canh giờ. Giữa chừng nghỉ ngơi chưa được một nén hương đã lại tiếp tục. Võ Đức hầu mấy ngày liền không được chợp mắt, ý thức dần hỗn loạn, dễ dàng trông thấy người đã suy kiệt một nửa. Hơn nữa, thời tiết đang dần nóng lên, vết thương ở mắt phải do Bùi Thiệu chọc mù bắt đầu bị thối rữa, đau đớn khôn xiết. Hắn bỗng chốc suy sụp hoàn toàn.
Nghe tiếng hắn khóc lóc thảm thiết không ngừng, Triệu Tông Chính thở dài: “Hầu gia giữ gìn thân thể chút đi. Hứa tướng chưa chắc đã cứu ta, nhưng chắc chắn không bỏ mặc ngươi. Ngươi nhịn thêm chút là được.”
“Ta nhịn cái con mẹ nó!” Võ Đức hầu hít mạnh một hơi, như bị nước bọt sặc, ho khan dữ dội hai tiếng, khóc lóc nói: “Hắn muốn tới thì đã tới từ lâu rồi! Hứa, Hứa Kính Khanh, cái đồ hai mặt ấy, hắn định độc chiếm …”
Lời chưa dứt, “Loảng xoảng” một tiếng vang lên, là âm thanh xích sắt được tháo ra. Võ Đức hầu theo bản năng co rúm lại.
Hai ngục tốt nhẹ nhàng như đã quen việc, kéo hắn lên: “Đi thôi, hầu gia.”
“Chờ đã, từ từ!” Võ Đức hầu vội giãy giụa, van xin thảm hại: “Mới nghỉ được bao lâu đâu, xin thương xót ta! Ta thật sự không chịu nổi nữa, đừng lôi ta đi, đừng lôi ta!”
Ngục tốt mắt điếc tai ngơ, kéo hắn một đường đi thẳng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play