“Đốc Chủ, người đã tới rồi.”

Khương Ninh không còn như trước ngẩng đầu nhìn thẳng, thay vào đó cúi mắt nhìn xuống đất, tay cung kính bưng khay gỗ đỏ.

Sàn thủy tạ được đánh sáp bóng loáng, sạch sẽ như mới, phản chiếu rõ ràng bóng người.

Nàng thấy trong bóng phản chiếu, người kia đặt tấu chương xuống, khẽ ho vài tiếng. Giọng nói thanh lạnh mang chút khàn khàn vang lên:

“Không cần cúi đầu mãi, dâng đồ lên đây.”

Quả nhiên, người chán ăn thường có thân thể không khỏe mạnh.

Phúc công công nhận khay từ tay nàng, bước lên đặt xuống bàn công văn.

Trong lúc nàng làm món ăn, tấu chương trên bàn đã xử lý hơn nửa. Tiểu Thái tử, trước đó bị tấu chương che khuất đỉnh đầu, giờ cũng lộ ra khuôn mặt. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã thoáng hiện nét tuấn tú. Ánh mắt vẫn mang vẻ trẻ con, dù ngồi ngay ngắn, hắn vẫn liên tục liếc về khay gỗ.

Cơ Khác thì trầm tĩnh nhìn nàng.

Tóc nàng rối bù, thái dương còn dính máu, váy áo giản đơn lem luốc bùn đất, vài chỗ còn rách thành mảnh vải vụn. Cả người chỉ hiện rõ hai chữ - chật vật.

Điểm đáng khen duy nhất là đôi mắt nàng, sáng ngời rực rỡ, ánh lên ý cười, khiến người nhìn cảm thấy đời không có gì khó khăn, toát lên vài phần đáng yêu.

Dẫu vậy, Cơ Khác không hề trông mong nhiều vào món ăn trong khay.

“Mở ra đi.”

Nắp khay mở, hương trà nhàn nhạt bay ra, xen chút ngọt thanh của đào, xua tan phần nào cái nóng ngày hè khô khốc.

Cơ Khác cúi mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên bốn viên bánh tròn mềm mại, khựng lại một chút.

Trông cũng có vài phần đáng yêu.

Tiểu Thái tử ngửi thấy hương thơm, ngồi càng không yên, mông vừa nhích lên đã bị ánh mắt Cơ Khác liếc tới ghim chặt ngồi xuống lại.

Cơ Khác ngẩng mắt nhìn nàng. Ánh mắt ấy không hề có chút khinh miệt, nhưng lại khiến người ta muốn khuất phục.

“Món này gọi là gì?”

“Dạ, món này gọi là Ô Long Mật Đào Tuyết Mị Nương.”

Cơ Khác thoáng cảm thấy không hợp lý. Viên bánh đáng yêu thế này, sao gọi là “mị”? Nhưng đặt tên thế nào là quyền của đầu bếp, người ngoài không tiện nói nhiều.

Khương Ninh nào biết suy nghĩ trong lòng hắn. Thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, nàng cũng hơi căng thẳng.

Khi bước vào thủy tạ, nàng đã quan sát kỹ. Hương trà tràn ngập, bộ dụng cụ pha trà đầy đủ cho thấy hắn là người thích trà. Cách đó không xa còn có bình nước mơ chua, nhưng hộp gấm bên cạnh lại đầy đường khối, chứng tỏ hắn ưa ngọt. Nguyên liệu trong bếp hầu như không có món mặn, nghĩa là ngày thường hắn ăn chay. Phê tấu chương không ở thư phòng mà ở thủy tạ, chắc là hắn ngại nóng.

Quan sát được nhiều manh mối thế này, nàng mới chắc chắn hắn sẽ thích món ngọt này. Nếu hắn không ăn, thì không phải nàng đã phí công sao?

Đang nghĩ cách khuyên nhủ khách hàng, nàng thấy Cơ Khác vươn tay cầm một viên Tuyết Mị Nương, khẽ bóp vài cái rồi cắn một miếng, thoáng ngạc nhiên.

Tuyết Mị Nương mềm mại, mát lạnh, mượt mà đáng yêu. Nhưng khi cắn xuống, không như dự đoán mà vỡ ngay, ngược lại bị lớp vỏ dẻo mềm kéo lại, thấm đẫm hương trà.

Vỏ bánh lạnh buốt, trước tiên xua tan cái nóng mùa hè. Hương trà trong vỏ hòa với vị ngọt nhàn nhạt, mềm dai đàn hồi. Bên trong là lớp nhân chua ngọt dày đặc, mang theo mùi sữa nồng đậm.

Hắn vốn không thích vị chua, nhưng cái chua ấy lại được mật đào ngọt thanh trung hòa, quyện với trà và hương mềm trong vỏ, hóa thành vị ngọt dịu nhẹ.

Một miếng nuốt xuống, hương trà, mùi sữa, và hương đào cùng nhau hòa quyện, mềm mại, đậm đà, mọng nước, lại mang chút mát lạnh tránh nóng. Quả là món ngon hiếm có, phải nói là rất hợp khẩu vị của hắn.

Cơ Khác vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nhưng cảm giác lại có chút khác biệt. Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn ăn hết viên đầu tiên, rồi vươn tay lấy viên thứ hai.

Đám thái giám vốn bình thản quanh đó nhìn nhau, mặt như treo dấu hỏi. Ngay cả Khương Ninh cũng ngây ra.

Nàng tưởng hắn chỉ ăn vài miếng, ai ngờ lại ăn cả viên.

Tiểu Thái tử bên cạnh cũng ngẩn ngơ nhìn hắn, hồi thần rồi vươn tay cầm một viên, cắn một miếng. Nhai xong, mắt lập tức tròn xoe nhìn Khương Ninh:

“Ngươi ở lại đi! Dù Cơ Khác không cần ngươi, Ngự Thiện Phòng của cô cũng nhất định giữ lại một chỗ cho ngươi!”

Khương Ninh không dám đáp. Với quan hệ của hai người này, ai làm chủ cho nàng chắc cũng không có gì khác biệt.

Tiểu Thái tử quay sang Cơ Khác, sốt ruột hỏi:

“Cơ Khác, ngươi thấy sao? Ngon không?”

Cơ Khác vừa xử lý xong viên thứ hai, đang nhẹ nhàng lau tay, ngẩng mắt nhìn nàng. Mặt không có nhiều biểu cảm, khẽ gật đầu:

“… Tạm được.”

Phúc công công đứng cạnh nhịn không được liếc khay chỉ còn một viên bánh. “Tạm được” cái gì? Rõ ràng rất vừa ý! Đã bao lâu rồi chưa thấy Đốc chủ ăn nhiều thế này?

“Nghe nói Thiên Hương Tửu Lầu từ sớm đã sa sút, không ngờ còn có hậu bối như ngươi.”

Trước khi Khương Ninh vào cung, tin nàng gỡ hoàng bảng đã truyền đến, kèm theo cả thân phận của nàng.

“Cơ đại nhân quá khen. Thiên Hương Tửu Lầu của họ không xứng với ta.”

Giọng Khương Ninh không chút kiêu ngạo, thần sắc bình thản, như chỉ đang kể một sự thật.

Cơ Khác hơi kinh ngạc, nhưng nhớ đến chuyện nàng chạy cả nửa thành để trốn hôn, điều này cũng không quá bất ngờ.

“Thủ nghệ của ngươi quả thực hơn họ rất nhiều, cách nghĩ làm món ăn cũng mới lạ.”

Tiểu Thái tử cầm viên cuối cùng, má phồng lên, mắt đảo qua lại giữa hai người.

Cơ Khác đặt khăn tay sang bên, bắt đầu nói yêu cầu:

“Ta thường ở Chiết Nguyệt Điện trong cung, ít ra ngoài, nên ngươi cũng không cần thiết phải rời cung. Nhưng mỗi tháng vào ngày nghỉ hưu mộc, ngươi cứ nghỉ theo lệ thường. Ngày thường có việc gì cũng có thể xin nghỉ với ta. Tiền lương theo tiêu chuẩn ngự trù trong cung. Thế nào?”

Nghe nào giống mệnh lệnh từ trên cao, mà như lời mời làm việc nàng từng nhận trước đây. Vị chủ nhân này không chỉ đẹp trai, điều kiện đưa ra cũng hậu hĩnh.

Trong cung bao ăn bao ở, không cần tiêu xài gì, lại còn có nghỉ phép ổn định mỗi tháng, ông chủ tính tình ôn hòa không ép thành tích. Quan trọng nhất là nàng có cơ hội đóng dấu mở khóa nguyên liệu.

Khương Ninh không ngốc. Lúc nấu ăn vừa nãy, nàng đã nảy ra một ý tưởng. Nếu tìm được cơ hội mở khóa nguyên liệu và dụng cụ trên hệ thống, sau này ra ngoài mở tửu lầu, nguyên liệu lấy từ hệ thống sẽ giúp nàng tiết kiệm được một khoản lớn.

Đây quả là lựa chọn một vốn bốn lời!

“Đa tạ đại nhân!”

Cơ Khác gật đầu, sai người dọn khay, cầm một tấu chương đưa cho tiểu Thái tử còn đang nhai, nhưng lời nói thì hướng về Khương Ninh:

“Tối nay ngươi không cần làm cơm, an tâm thu dọn đồ đạc, mai hãy bắt đầu.”

“Dạ.”

Trước khi rời đi, Khương Ninh quay người hành lễ:

“Đại nhân, dạ dày đột nhiên ăn nhiều đồ mềm thế này nên uống thêm nước, kẻo dạ dày không chịu nổi.”

Cơ Khác khựng lại, đôi mắt đen nhìn nàng, rồi gật đầu, quay sang tiếp tục dạy tiểu Thái tử phê tấu chương.

– –

Chiết Nguyệt Điện của Cơ Khác ở gần tẩm điện của tiểu Thái tử. Nơi này khác hẳn phong cách nàng thấy dọc đường tới đây.

Nếu các cung điện khác tráng lệ huy hoàng, thì tẩm điện hắn như ngọc thụ chi lan, hoa cỏ thơm ngát.

Cơ Khác ở mọi mặt đều không giống thái giám, mà như một công tử thế gia thanh nhã như ngọc. Khương Ninh còn thầm nghi ngờ, tính tình thế này dọa được ai chứ?

A Đào, cung nữ dẫn đường trước đó, cũng thuộc Chiết Nguyệt Điện. Sau khi đưa nàng về đây, nàng ta trao lại cho nàng một thẻ bài, dặn dò vài việc rồi vội rời đi.

Khương Ninh không thể ngồi không cả buổi chiều. Rửa mặt đơn giản, thay cung trang xong, nàng đi thẳng đến phòng bếp nhỏ của Chiết Nguyệt Điện.

Tiểu Thái tử còn nhỏ nên đương nhiên thích ăn ngon. Biết đâu chuyện con dấu có thể bắt đầu từ hắn. Trước tiên, làm ít bánh ngọt xây dựng quan hệ đã.

Nguyên liệu hệ thống chỉ có bột mì, tinh bột, nàng còn có thể làm bánh quy, dùng đồ ngọt “oanh tạc” dạ dày hắn.

Phòng bếp nhỏ Chiết Nguyệt Điện vẫn chủ yếu là rau quả, nhưng bất ngờ là nàng tìm thấy một túi quả khô nhỏ. Dù chưa phơi kỹ, thêm vào bánh quy lại rất hợp!

Khương Ninh lại kéo ra từ hệ thống bột mì, mỡ vàng, đường cát. Thêm trứng gà có sẵn trong bếp, nàng bắt đầu nhóm lửa.

Nơi này không có lò nướng, lò chắc ở Ngự Thiện Phòng. Muốn nướng bánh quy giòn tan với quả khô, kiểm soát lửa rất quan trọng.

Không thể dùng lửa lớn, không được để hơi nước quá nhiều, còn phải lật mặt thường xuyên kẻo cháy.

Khương Ninh chưa từng nướng bằng củi, lần này coi như thử nghiệm trước tích lũy kinh nghiệm.

Nhiệt độ trong bếp tăng cao. Khi mỡ vàng tan gần hết, nàng thêm đường cát, lại cầm dụng cụ đánh trứng quấy đều tay.

“Đáng thương cho đôi tay ta.”

Tay nàng trước kia luyện tập thành thạo, đánh trứng không chút e ngại, nhưng tay Khương Thi Vũ quá mảnh mai, đánh vài cái lại phải nghỉ. Đợi mỡ vàng nhạt màu và nở ra, nàng lại thêm ít trứng.

Trộn đều trứng với mỡ vàng hơi xốp, bây giờ mới đến bước rườm rà, rây bột mì.

Muốn bột hòa đều với mỡ vàng xốp, rây một lần không đủ, ít nhất phải ba lần, mỗi lần xoa bột vào. Lặp lại ba lượt, Khương Ninh hoàn toàn ‘buông bỏ’ hai tay.

Nàng đặt hồ bột đã xoa sang bên, đổ túi quả khô vào, tiếp tục sự nghiệp nhào nặn.

“Nhất định phải lấy được hoàng ấn, mở khóa máy đánh trứng chạy điện!”

Sau này mở tiệm, khách đông, nhào tay đến bao giờ?

Khương Ninh vung cánh tay mỏi nhừ, tạo khối bột thành hình chữ nhật, treo xuống giếng, quay lại bếp xem cách kiểm soát lửa.

Nàng lót nhiều lớp giấy dầu trong nồi, dưới bệ bếp không thêm nhiều củi, duy trì nhiệt độ ổn định, rồi lấy khối bột từ giếng lên.

Đã thành hình, nhưng hơi ướt, càng cần cẩn thận nướng chậm bằng lửa nhỏ.

Khương Ninh hít sâu, cắt bánh quy thành lát, xếp lên giấy dầu, tỉ mỉ điều chỉnh cửa gió và nhiệt độ.

Giấy dầu có chất lượng tốt, dù mép hơi cong, cũng không bị vỡ giòn. Bánh quy trên giấy từ từ nở dưới đáy, phát ra tiếng nứt nhỏ.

Hồ bột vốn dính chặt trở nên xốp thưa, màu vàng đậm chuyển thành vàng nhạt mềm mại. Hương bánh quy ngọt ngào lan tỏa trong bếp, không khác gì nướng bằng lò.

“Thành công! Thành công!”

Miệng lẩm bẩm, sắc mặt mừng rỡ, nhưng Khương Ninh không dám động mạnh, cẩn thận kéo cửa gió, chăm chú theo dõi lửa và bánh.

Giờ đáy và viền bánh đã xốp đúng kiểu bánh quy thường thấy, chỉ cần giữ nhiệt, nướng chín bên trong, không để đáy cháy là thành công.

Lò nướng tỏa nhiệt đều, không cần lo chuyện này, nhưng đây là bệ bếp, nhiệt từ dưới lên, hơi cao một chút là đáy cháy ngay.

Đã đến giai đoạn cuối, tuyệt đối không thể sơ suất…

“A!! Nương nương!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến Khương Ninh đang tập trung giật mình, tay run, kéo mạnh cửa gió.

Ngọn lửa bị đè nén bùng lên như muốn thiêu sạch chảo sắt.

“Chết tiệt!”

Khương Ninh vội lấy từng chiếc bánh quy ra bàn, nhưng nhiều cái đáy đã cháy đen, vài chiếc bên trong thì chưa chín, ăn không giòn.

Dù vẫn thơm, nhưng bị cháy và thiếu giòn khá nhiều, mẻ bánh này coi như đã thất bại quá nửa, khiến nàng buồn bực cực kỳ.

Khương Ninh rời bếp, mở cửa hông Chiết Nguyệt Điện, muốn xem kẻ nào làm tổn thương trái tim một đầu bếp nhỏ.

Vừa mở cửa, nàng thấy đám người vây quanh hồ sen đối diện. Một phi tần ướt sũng ngồi trên cầu, mặt xúc động không thôi. Trước mặt nàng ta là nam tử áo xám cao gầy.

Người ấy nghe tiếng động thì quay lại. Đôi mắt trầm tối quét qua quả dưa leo trong tay Khương Ninh, môi mỏng khẽ mở:

“Có việc?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play