Dẫu giữa ngày hè nóng bức, Cơ Khác cũng ngại nóng, hắn vẫn không chút cẩu thả, trên người vận cẩm y màu xám. Ánh mắt hắn khi quay lại nhìn, trong trẻo mà sạch sẽ, tựa như làn tuyết tinh khiết nhất trên đỉnh Thiên Sơn.

Nghe hắn hỏi, Khương Ninh không chút do dự bước tới trước.

Theo quan sát hiện tại của nàng, vị Cửu Thiên Tuế này không có sở thích tùy tiện chém đầu. Chỉ cần không chạm vào điều cấm kỵ của hắn, mọi chuyện đều ổn.

Mà điều cấm kỵ của hắn, đại khái là thủ hạ không biết giữ quy củ.

Khương Ninh vụng về hành một lễ cung đình, giắt quả dưa leo sau thắt lưng.

“Hồi Đốc chủ, vừa nghe tiếng ồn ào, tiểu nhân ra xem thử.”

Ánh mắt nàng dừng trên vị phi tần ngồi trên cầu lúc này tóc tai rối loạn, toàn thân ướt sũng. Chỉ thoáng nhìn qua, nàng liền ngẩng đầu lên.

Như nàng dự đoán, Cơ Khác không làm khó gì, chỉ tùy ý gật đầu.

“Nếu không có việc thì về đi.”

Khương Ninh cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Nhưng vừa xoay người, đã bị ngăn lại…

“Khụ khụ, chờ chút.”

Giọng nói yếu ớt, thanh mảnh mà mềm mại, gợi lên hình ảnh mưa bụi triền miên ở Giang Nam.

Khương Ninh quay lại, nhìn vị phi tần đang ngồi, khom người hành lễ:

“Nương nương vạn an.”

Lúc này nàng mới thấy rõ dung mạo của phi tần nọ, trong lòng liền hiện lên bốn chữ: Nhược liễu phù phong.

Mắt hạnh mũi cao, khóe môi rũ xuống, vốn là tướng khổ. Nhưng đôi mày mảnh lại vẽ ra nét thương cảm, thoáng chốc trở nên đa tình. Trong đôi mắt đầy sầu bi ấy, ngay cả mưa bụi Giang Nam cũng nhuốm vị chua xót.

Ước không tới nửa đêm canh,

Nhàn gõ quân cờ, lạc hoa đèn.

Khương Ninh khựng lại, không hiểu nàng đột nhiên ngâm thơ để làm gì.

“Ngươi thoảng hương rất thơm, là mùi bổn cung từng quen.”

Khương Ninh cúi đầu ngửi, trên người không có gì đặc biệt. Nếu phải nói, chỉ là chút mùi bánh quy thoảng qua.

“Hồi nương nương, tiểu nhân vừa làm một mẻ điểm tâm, e đây là mùi của nó.”

Vị nương nương này nhận áo choàng từ cung nữ, phủ lên người, che miệng ho vài tiếng. Đôi mày liễu cong càng thêm yếu ớt.

“Khụ, mang một chút đến cho bổn cung.”

Khương Ninh ngước lên nhìn Cơ Khác. Nhận được cái gật đầu ngầm, nàng mới xoay người chạy về bếp.

Chu Thục Phi nhìn bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ, rồi chống tay cung nữ đứng dậy. Xa xa nhìn về Chiết Nguyệt Điện, thân hình mảnh mai trong gió trông càng gầy yếu.

Cơ Khác lặng lẽ quan sát thần sắc nàng ấy, rồi nhìn về cửa hông. Khương Ninh bưng ra một khay bánh vàng óng chạy tới.

Tay nàng rất vững, dù chạy vội, bánh quy trên khay vẫn ngay ngắn, sẵn sàng cho người chọn.

Đôi mắt sáng ngời nhìn Chu Thục Phi, nàng mỉm cười nâng khay cao hơn chút:

“Nương nương, đây là điểm tâm tiểu nhân nướng, bánh quy phủ quả khô.”

Bánh quy xếp thành hai hàng đều tắp, mỗi chiếc đều vàng rực gần giống nhau, điểm xuyết quả khô tím đen của nho, hồng phấn của đào khô, trắng nõn của hạnh nhân. Chúngthoạt trông như châu báu khảm trên sa mạc vàng.

Không chỉ vẻ ngoài, mùi hương cũng rất mê hoặc.

Bánh quy được nướng đủ tỏa hương ngọt ngào dịu nhẹ, không ngấy, khiến người nghe mà muốn khám phá.

Hương thơm này quen thuộc, nhưng ngọt ngào hơn những gì nàng từng ngửi cùng người kia. Không biết nếm vào sẽ thế nào.

Chu Thục Phi lau tay, vén tóc ướt ra sau tai. Ngón tay nhợt nhạt cầm một chiếc, đưa lên miệng.

Mấy chiếc này là mấy cái bánh Khương Ninh đã chọn kỹ, đáy không bị cháy, giòn tan, cũng được nướng tốt nhất.

Bánh quy giòn rụm vào miệng, chỉ cần nhai nhẹ đã tan ra, hương ngọt đậm đà tràn ngập khoang miệng. Trong vị ngọt xốp giòn ấy, xen lẫn chua ngọt mềm dai của nho khô, thanh mát của đào khô, giòn thơm của hạnh nhân, phong phú đủ tầng vị.

Hương vị này vượt xa điểm tâm nàng từng ăn cùng người kia. Đáng tiếc, người yêu mỹ thực như hắn lại không còn cơ hội nếm.

Chu Thục Phi lặng lẽ ăn hết chiếc bánh, mắtoáng ngấn lệ. Những giọt nước mắt to tròn lăn dài, trông nàng ấy càng thêm sầu thảm, càng mong manh.

Khương Ninh trợn mắt, kinh ngạc suýt thì làm rơi khay.

Nàng đoán nương nương sẽ thích món ngọt này, nhưng không ngờ nàng lại ăn đến rơi lệ. Lớn thế này, nàng còn hưa từng thấy cảnh ấy.

Mà người xung quanh lại tỏ vẻ quen thuộc, cúi đầu không phản ứng gì lớn, khiến nàng có phần như kẻ quái dị ở đây.

Mười năm sinh tử cách đôi đường, không nghĩ, lại khó quên.

Ăn xong một chiếc, Chu Thục Phi lại ngâm thơ, đôi mắt đỏ hoe cầm thêm một chiếc, vừa nhai vừa nghẹn ngào. Nhìn sao cũng thấy đáng thương.

Nàng đâu có bỏ mù tạt vào đâu? Chuyện gì mà thương tâm đến vậy?

Khương Ninh liếc sang Cơ Khác, muốn xin chỉ thị. Nhưng thấy đôi mắt đen trầm tĩnh của hắn nhìn đâu đó bất động, như ngẩn ngơ, có vẻ cũng không lạ gì cảnh này.

Không dám nhìn thêm, nàng vội thu mắt, lòng thầm than.

Người trong hoàng cung này đúng là kẻ sau kỳ quái hơn kẻ trước.

“Ngươi tên gì? Trước đây bổn cung chưa từng gặp ngươi trong cung.”

Chu Thục Phi ăn xong, như thiếu nữ khóc đến đứt hơi, khụt khịt hỏi, không có chút khí thế.

“Bẩm Thục Phi nương nương, nàng tên Khương Ninh, là ngự trù tiểu nhân hôm nay tìm đến trị bệnh kén ăn,” Cơ Khác khẽ cúi người đáp. Dù hành lễ đầy đủ, giọng trong trẻo, Chu Thục Phi vẫn lùi một bước, tránh lễ của hắn.

“Đã nói rồi, ngươi không cần phải bái bổn cung…”

Chu Thục Phi sai người đỡ dậy, nhìn Khương Ninh thật sâu. Góc váy bị nàng nắm nhăn nhúm, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn rời đi cùng cung nữ.

Bên hồ sen rộng lớn chỉ còn Khương Ninh và đoàn người Cơ Khác. Thấy hắn định đi, nàng theo bản năng hỏi:

“Đại nhân, ngài có muốn ăn chút bánh quy không?”

Lời này khiến đám nội thị phía sau run lên, thầm than nàng như nghé con không sợ hổ. Từ trước tới nay chưa từng có ai dám giữ Cửu Thiên Tuế lại.

Cơ Khác khựng bước, cúi mắt nhìn nàng. Dưới ánh mắt càng thêm chột dạ của Khương Ninh, hắn nhập ngừng gật đầu:

“Đi xem thử.”

Chiết Nguyệt Điện ở ngay đối diện, đi tới nơi mất chưa đầy một phút. Trong một phút ấy, Khương Ninh vô số lần muốn tự tát mình.

Hàng ngon đã chọn hết cho nương nương rồi, giờ mời Cơ Khác đi, để hắn ăn cháy hay không giòn đây?

Không phải là tự đập bát cơm của mình sao?

Nhưng chuyện đã lỡ rồi, chưa kịp hối hận, đoàn người đã đến cửa bếp nhỏ từ lối hông.

Chiết Nguyệt Điện tuy không vàng son lộng lẫy, nhưng trang hoàng tinh tế. Ngay cả nơi nấu ăn cũng trồng một cây sơn trà cao lớn, dưới tán cây đặt bộ bàn ghế mây.

Lá rộng che nắng, bóng cây mát rượi đầu hạ, xua tan cái nóng, xa xa tiếng ve kêu không ngớt.

“Vào hạ rồi, sai người bắt hết ve quanh đây thả đi, kẻo làm phiền lòng người,” Cơ Khác lạnh nhạt nói. Giọng trong trẻo còn mát hơn bóng cây, nhưng hắn dường như không nhận ra điều đó.

Khương Ninh đặt khay xuống, nhìn cổ áo giao nhau dưới cổ hắn, bất giác muốn lau mồ hôi thay hắn.

Trước đó cách xa không để ý, giờ gần mới thấy rõ. Quần áo hắn không phải xám thuần, trên nền xám nhạt thêu bạch hạc bằng chỉ trắng tinh tế, không nhìn kỹ không thấy. Hơn nữa, hắn còn mặc đến ba lớp.

Khó trách vừa nãy dưới bóng cây, vai hắn thoáng thả lỏng. Quả nhiên là nóng. Người thường ai chịu nổi mùa hè mặc ba lớp trường bào chứ?

“Đại nhân, ngài nếm thử chứ?”

Cơ Khác ngồi trên ghế mây, nhìn mấy chiếc bánh quy trên bàn. Dù không ham ăn uống, đã hứa đến đây, hắn đương nhiên không thể thất lễ.

Ban đầu chỉ định nếm một miếng cho mới lạ, nhưng khi đầu lưỡi chạm đến vị ngọt đậm đà và chút cháy giòn tan, hắn vẫn ăn hết cả chiếc.

Sở thích trong đời hắn không nhiều, thích ngọt là một. Nhưng mấy năm nay, hắn dần mất hứng ăn, nên ăn cũng ít.

“Tạm được,” Cơ Khác gật đầu nhận xét. “Gói phần còn lại.”

Chắc không phải cho hắn, mà mang cho tiểu Thái tử.

Đám người nhanh chóng gói ghém, hắn chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Bóng cây lay động rơi trên mi hắn, lúc ẩn lúc hiện, khiến cả người không rõ thần sắc. Dù gần thế này, hắn vẫn như ngồi giữa mây trời.

Cảm thấy cái nóng trên người giảm bớt, Cơ Khác đứng dậy, chỉnh nếp áo, môi mỏng khẽ mở, ánh mắt rơi trên người nàng:

“Hôm nay ngươi may mắn gặp Chu Thục Phi. Nếu là người khác… Nhớ thu lại lòng hiếu kỳ, lần sau đừng tái phạm.”

“Đa tạ đại nhân nhắc nhở.”

Cơ Khác khẽ gật rồi dẫn người rời Chiết Nguyệt Điện.

Khương Ninh ở lại bếp, ăn qua loa hai cái chiếc bánh quy, lấy sổ ra trầm tư, nghĩ cách trị bệnh kén ăn cho Cơ Khác.

Bút lơ lửng trên giấy hồi lâu, đến khi nhỏ xuống một giọt mực đậm, nàng mới giật mình tỉnh lại.

Bệnh kén ăn không hẳn là bệnh thể chất, đa phần là do tâm lý. Cơ Khác chán ăn, hoặc vì áp lực quá lớn, hoặc vì có khúc mắc trong lòng.

Gỡ khúc mắc thì phải từ từ. Trước tiên, nàng cần giúp hắn điều dưỡng cơ thể, cho hắn ăn nhiều hơn, cân bằng dinh dưỡng.

Trong hoàng cung rộng lớn này, chút gió lay cỏ động về Cơ Khác sẽ truyền khắp nơi trong một canh giờ.

Theo thân phận, Cơ Khác dù là xưởng đốc, cũng chỉ là hoạn quan. Nhưng giờ hắn phụ tá Thái tử nắm quyền ổn định triều đình. Mọi việc lớn nhỏ đều qua tay hắn phê duyệt, ngay cả chi phí ăn mặc trong cung, hắn cũng tự mình xem xét.

Nói hắn là người thực sự nắm quyền, Thái tử chỉ là con rối, cũng không quá.

Hậu cung phi tần sợ thủ đoạn của hắn, đa phần đều nén giận. Nhưng ngày thường gặp hắn, không ai nhịn được xụ mặt.

Mấy năm nay, Cơ Khác sức khỏe kém, ngày càng gầy hơn, không ít kẻ thầm mong hắn mắc bệnh nan y mà chết, để giang sơn về tay Thái tử.

Giờ đột nhiên xuất hiện một tiểu ngự trù, nghe nói làm hắn ăn không ít, ngọn lửa liền chuyển sang Khương Ninh.

Đặc biệt là vị lớn nhất trong cung.

“Vào hạ rồi, lô băng giải nhiệt này phân cho mấy cung kia. Còn lại tự chia đi,” Trịnh Hoàng hậu nói.

Trâm phượng trên đầu nàng gắn hồng châu, leng keng va chạm theo cử động.

Trịnh Hoàng hậu lật quyển sổ trong tay, bút chu sa điểm từng nét đỏ.

Nàng là chủ nhân hậu cung, nhiều việc phân phối Nội Vụ Phủ không quyết được, phải qua tay nàng.

Nàng tháo trâm phượng đang lắc lư, đặt sang bên, xoa cổ tay mỏi nhừ, nhắm mắt tựa ghế nghỉ ngơi, hỏi chuyện hôm nay:

“Hôm nay Cơ Khác rốt cuộc ăn bao nhiêu, tra được chưa?”

Lan Thảo cô cô, người hầu hạ nàng nhiều năm tiến lên xoa vai, thở dài:

“Nương nương, ngài cũng biết, hắn ở thủy tạ dạy Thái tử, ít ai vào được. Hơn nữa, đám thuộc hạ của hắn như bị khâu miệng, cạy thế nào cũng không ra.”

Trịnh Hoàng hậu cười lạnh, lòng càng bực bội, như có gì đè nặng ngực, không lên nổi xuống không xong, phiền muộn khôn tả:

“Hắn dạy dỗ Thái tử? Rõ là lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai biết ngày nào thiên hạ này đổi họ.”

Lan Thảo cúi sát nàng, nhưng bị Trịnh Hoàng hậu đẩy ra:

“Nóng, có gì đứng xa mà nói. Bổn cung đang bực chỉ muốn đánh người.”

Lan Thảo biết ý, nhẹ nhàng xoa vai nàng, rót một chén trà hoa nhài giải nhiệt.

“Khương Ninh này vốn tên Khương Thi Vũ, gia cảnh sạch sẽ, chưa bị Cơ Khác dạy dỗ. Không bằng chúng ta tìm nàng?”

“Được.”

Trịnh Hoàng hậu thổi trà, thần sắc dịu đi, nhưng nhìn đống công vụ, mặt lại trầm xuống, thở dài, cầm bút tiếp tục phê.

“Chờ bổn cung rảnh, nàng là người đầu tiên ta tìm.”

Lúc này, Khương Ninh còn chưa hay, trong cung sắp có một đám người kỳ quái ùa tới tìm nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play