Tưởng rằng những lời của dì Châu sẽ khiến Kiều xa lánh tôi, không ngờ mấy ngày sau, anh lại gọi điện nói rằng muốn lấy lại chiếc vòng tay kết bằng hạt đậu đỏ. Tôi cố tình giả vờ không hiểu: “Muốn lấy gì cơ?” Anh cũng giả ngốc: “Muốn lấy hạt đậu đỏ tương tư.”
Chúng tôi cứ vòng vo mãi quanh mấy hạt đậu tương tư, nói tới nói lui, khiến cho Tần Bùi Chiếu ngoài cửa tưởng rằng tôi thèm ăn đậu đỏ, bèn hầm hẳn một nồi cháo đậu đỏ ý dĩ để giúp tôi thanh nhiệt giải độc. Bà ấy nói: “Dù con không có nhan sắc, cũng phải trị sạch đám mụn trên mặt đi, làm cho gọn gàng chút.”
Tôi không phải mỹ nhân, nhưng cũng chẳng đến mức xấu xí. Nghe quá nhiều lời đánh giá của Tần Bùi Chiếu, tôi suýt tin rằng mình trông thực sự khó coi.
Năm mới bắt đầu, các gia đình cũng bắt đầu đi thăm hỏi lẫn nhau. Tôi cầm cốc ra phòng khách lấy nước uống, vừa bước ra đã sững người.
Trên ghế sô pha là hai người ít khi qua lại với nhà tôi. Trong phòng, bầu không khí không mấy sôi nổi, bố tôi—lão Đỗ—cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, không ngừng hỏi han ân cần, dường như chỉ muốn dâng hết những thứ tốt nhất trong nhà cho họ. Ngay cả Tần Bùi Chiếu cũng hiếm khi cười gượng như vậy.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế trông gầy gò đen đúa, bàn chân vẫn đi một đôi giày vải xanh quân đội dính đầy bụi đất, hai chân bắt chéo, khẽ nhúc nhích, làm rơi xuống nền nhà một ít bụi bẩn.
Ngồi cạnh ông ta là một người phụ nữ gò má cao, ấn đường hẹp, môi mỏng, mặc một chiếc áo vest lỗi thời màu đất. Chỉ là chiếc áo ấy rộng quá cỡ, khoác lên người trông lỏng lẻo, không vừa vặn, làm tăng thêm vẻ quê mùa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play