Tạ Viễn Tinh bận túi bụi trong quán bar, cậu không quen với sự ồn ào của quán bar, nhưng lại thích ứng được với môi trường mờ ảo.

Sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào mắt cậu khi nói chuyện, sẽ không có ai nhìn cậu, cậu chỉ im lặng bưng khay đi tới đi lui, trở thành một tấm phông nền đen.

Cậu cố tình lờ đi một chỗ nào đó, tất nhiên cũng không nhận thấy ánh mắt liên tục nhìn về phía mình từ nơi ấy.

Châu Siêu cầm ly rượu tặc lưỡi ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt của người nào đó rồi trêu chọc: "Vòng eo này đúng là đẹp thật, không biết cảm giác sờ vào thế nào nhỉ."

Thẩm Biên Dã nốc cạn ly rượu, kỳ mẫn cảm vẫn chưa hoàn toàn qua đi, rượu kích thích não bộ, lời nói của Châu Siêu gợi lên liên tưởng, anh không cần tốn nhiều sức là có thể dễ dàng nhớ lại cảm giác khi nắm lấy vòng eo kia.

Vừa nhỏ vừa mềm.

Chỉ là cách một lớp vải, không chạm được vào da thịt, bây giờ nghĩ lại liền cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Chết tiệt.

Thẩm Biên Dã gần như không thành tiếng chửi thề một câu, lại rót cho mình một ly rượu nữa uống cạn, anh uống rất nhanh và mạnh, muốn bản thân bình tĩnh lại.

Rượu lạnh men theo cổ họng trôi xuống, dường như muốn dập tắt ngọn lửa ở bụng dưới, nhưng anh lại quên mất đây không phải là nước, rượu gặp lửa, chỉ khiến ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn.

Châu Siêu thấy Thẩm Biên Dã không để ý đến mình thì cảm thấy mất hứng, bực bội nói: "Sao không nói gì hết vậy."

Thẩm Biên Dã liếc xéo anh ta một cái, phát ra một tiếng cười ngắn ngủi, mang theo chút khinh miệt: "Nói gì?"

"Gầy như gà con thì có cảm giác gì chứ, ôm cũng thấy vướng tay."

Miệng nói khinh thường, nhưng tay đặt hờ hững trên cánh tay lại nổi gân xanh, ngón cái ấn vào vết kim tiêm thuốc ức chế, lực mạnh như muốn ấn miếng thịt đó vào tận xương.

Châu Siêu: "Tôi thấy cũng được mà, Omega bây giờ quá đỏng đảnh, loại này thì có hành hạ thế nào cũng không sao, mà hai người có quan hệ gì vậy?"

Thẩm Biên Dã nhíu mày gần như không thể nhận ra, sắc mặt có chút khó coi: "Bạn cùng phòng." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Châu Siêu quen ăn nói kiểu đó rồi, anh không cần phải cảnh cáo thằng bạn nối khố vì một người bạn cùng phòng mà anh không coi trọng.

Nghĩ như vậy, anh liền nuốt những lời đó xuống, nhìn ly rượu gần như còn nguyên trước mặt Châu Siêu, không hiểu sao lại thấy khó chịu, anh hơi nhướng mày: "Gọi tôi ra uống rượu cho đã, còn cậu thì ở đây dưỡng dạ dày à?"

Nói rồi anh lại lấy một cái ly khác, bất kể các loại rượu trước mặt có cùng loại hay không, cứ thế đổ chung vào một ly rồi đẩy cho Châu Siêu.

Châu Siêu nhìn mà há hốc mồm: "Đệt, có cần vậy không."

Anh ta bưng lên uống một ngụm, bị cay đến nhe răng trợn mắt, vừa uống vừa nói: "Tôi thấy hình như bạn cùng phòng của cậu khá thiếu tiền, tôi vung tiền theo đuổi cậu ta chắc là có thể chơi đùa một chút nhỉ?"

Thẩm Biên Dã: "Cậu thích cậu ta?"

Châu Siêu cười nói: "Chơi đùa thôi, chỉ cần cậu ta có thể khiến cậu khó chịu, tôi đã thấy hứng thú rồi."

"Nếu cậu không có ý kiến, tôi sẽ đi thử."

Thẩm Biên Dã lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Cậu chơi bời thế nào tôi không quản được, nhưng nếu vì tôi mà đi trêu chọc người ta thì đúng là vô đạo đức, tôi không đánh cậu thì có lỗi với cái loại hèn hạ như cậu lắm."

Nói rồi, anh lại hơi mất tự nhiên sờ mũi, ho khan một tiếng như muốn che giấu.

Sau đó mới nói: "Đừng giả vờ nữa, nếu cậu nói cậu không ngửi thấy mùi pheromone của tôi trên người cậu ta, tối nay tôi sẽ ném cậu đến trước mặt bác sĩ để bác sĩ kiểm tra khứu giác cho cậu."

Một ngày trôi qua, mùi hương còn sót lại trên người Tạ Viễn Tinh tuy đã nhạt đi rất nhiều, nhưng dù sao trên gáy cậu cũng còn vết cắn của Thẩm Biên Dã, khi cúi xuống đặt rượu, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương rất nhạt.

Trong quán bar mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa, đủ loại mùi hương, mùi hương thoang thoảng bám trên cơ thể người khác thường sẽ không ai để ý.

Nhưng những người quen thuộc với Thẩm Biên Dã đều có thể biết đây là mùi pheromone của ai.

Châu Siêu cười gượng gạo, vẫn không nhịn được tò mò: "Kể tôi nghe đi, tôi tò mò lắm rồi."

Lần đầu tiên người phục vụ đến cúi người đặt rượu, anh ta chưa chú ý, nhưng khi Thẩm Biên Dã đến, phát hiện hai người quen biết nhau, anh ta đột nhiên phản ứng lại, mùi hương trên cơ thể người phục vụ kia là pheromone của Thẩm Biên Dã.

Thẩm Biên Dã thản nhiên nói: "Không có gì để kể."

Ánh mắt anh dừng lại ở nơi không xa, Tạ Viễn Tinh đang cúi người dùng tay quét vỏ hạt dưa trên bàn, chiếc áo vest bó sát như muốn bẻ gãy vòng eo nhỏ gầy kia.

Khi Tạ Viễn Tinh xách thùng rác đứng dậy, Thẩm Biên Dã vô thức dời mắt đi, cầm ly rượu lên như muốn che giấu.

Trong tầm mắt của Tạ Viễn Tinh, trên cổ tay của bàn tay cầm ly rượu có các khớp xương rõ ràng đó, là chiếc đồng hồ cơ đắt tiền đến mức kinh ngạc của Thẩm Biên Dã.

Không biết lời Thẩm Biên Dã nói muốn bồi thường tiền cho cậu có tính không.

Nếu có thể bồi thường một nghìn thì tốt rồi.

Năm trăm cũng được.

Nếu bị chó cắn, tiêm phòng dại cũng mất năm trăm tệ.

Tạ Viễn Tinh xách thùng rác đi vào hậu trường, vừa đi vừa lơ đãng nghĩ.

Trong khu ngồi của quán bar, Thẩm Biên Dã nhìn bóng dáng Tạ Viễn Tinh biến mất ở lối vào hậu trường, lại cúi đầu nốc cạn một ly rượu.

Châu Siêu thấy buồn cười: "Cần thiết phải khó chịu vậy sao?"

"Cậu nói là bạn cùng phòng thôi mà? Đừng nói với tôi là cậu thích cậu ta đấy nhé."

Thẩm Biên Dã cười khẩy: "Tôi chỉ có vấn đề về pheromone, chứ không phải có vấn đề về đầu óc."

Châu Siêu sửng sốt, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo lại, anh ta tiến lại gần Thẩm Biên Dã, hạ giọng nói với vẻ khó tin: "Vì pheromone của cậu xuất hiện vấn đề, nên cậu đã coi cậu ta là Omega mà cắn?!"

Anh ta chỉ ngửi thấy mùi pheromone của Thẩm Biên Dã trên người Tạ Viễn Tinh, không nhìn thấy vết cắn, chỉ nghĩ là lúc nào đó dính vào.

Bây giờ nghe Thẩm Biên Dã nhắc đến vấn đề pheromone, anh ta mới đột nhiên hiểu ra.

Thẩm Biên Dã không phủ nhận.

"Mẹ kiếp!!"

Châu Siêu đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt vừa kích động vừa vui mừng lại có chút kinh ngạc.

Ánh mắt của những người xung quanh lập tức bị hành động của anh ta thu hút, Thẩm Biên Dã đứng dậy, vỗ vai anh ta: "Ra ngoài nói chuyện đi."

Một giờ sáng, hai người tìm một vỉa hè vắng vẻ, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cứ thế ngồi xổm xuống đất. ( truyện trên app t.y.t )

Bên cạnh còn có vài lon bia mua từ cửa hàng tiện lợi.

Châu Siêu: "Chúng ta không thể tìm một nơi cao cấp hơn để nói chuyện được à."

"Cậu, con trai của người giàu nhất thành phố A, người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm, Alpha đỉnh cấp, nhà tôi tuy không nói là giàu nhất, nhưng cũng là có máu mặt, cứ thế xách bia ngồi chồm hổm bên đường thế này có ổn không vậy?"

Anh ta cúi đầu nhìn: "Mẹ nó, cậu còn mua bia dứa hai tệ một lon, đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả."

Thẩm Biên Dã chậc một tiếng: "Có uống là được, bày vẽ làm gì cho tốn kém."

Châu Siêu há hốc mồm, một lúc lâu mới chửi thề một câu, cũng mở lon bia dứa ra.

Im lặng một lúc, Thẩm Biên Dã mở miệng: "Kỳ mẫn cảm lần này dễ chịu hơn trước, thuốc ức chế cũng có tác dụng với tôi rồi."

Lần này đến lượt Châu Siêu tu ừng ực lon bia, nồng độ bia dứa không cao, nhưng anh ta lại cảm thấy đầu óc choáng váng: "Thật sao?"

"Anh Thẩm, cậu nói thật sao?"

"Vì người bạn cùng phòng của cậu?"

Ánh đèn đường chiếu xuống tạo thành bóng trên lon bia, giọng Thẩm Biên Dã rất nhẹ lại rất xa: "Hình như vậy, không chắc lắm."

Châu Siêu ngồi không yên, đi tới đi lui: "Vậy còn chờ gì nữa, nói chuyện với cậu ta đi, để cậu ta phối hợp với cậu, đưa cậu ta đi khám bác sĩ."

"Không phải, cậu không hề lo chút nào luôn sao?"

Anh ta đột nhiên lại ngồi xổm xuống, nghiến răng nói: "Vì chứng rối loạn pheromone của cậu không chữa khỏi được, mấy người phụ nữ bên ngoài của ba cậu đều đang thử thụ tinh trong ống nghiệm, cậu cũng nên lo lắng một chút đi chứ."

"Nếu cậu chữa khỏi rồi, kết quả ba cậu lại sinh cho cậu một đứa em trai riêng, còn phải tranh giành tài sản với nó, thế thì khó chịu lắm."

Thẩm Biên Dã cười mỉa mai, sau đó thản nhiên nói: "Yên tâm đi, ông ta không sinh được đâu."

Châu Siêu khựng lại, nhạy bén nhận ra điều gì đó nên không nói nữa, hai người đàn ông cứ thế ngồi xổm dưới ánh đèn đường, mỗi người nghĩ đến chuyện của mình, một lúc lâu đều không ai lên tiếng.

Một lúc sau, Châu Siêu nói: "Tôi bảo này, chúng ta vẫn nên tìm một quán bar nào đó ngồi đi, chân tôi tê cứng rồi, cậu không tê sao?"

Thẩm Biên Dã im lặng một chút, rồi chậm rãi nói: "Hơi hơi."

… 

Từ quán bar chuyển sang vỉa hè rồi đến câu lạc bộ, Thẩm Biên Dã ở đâu cũng uống không ít, ánh đèn trong phòng bao mờ ảo, chiếu qua chiếu lại những chai rượu đã cạn.

Châu Siêu bất lực nhìn anh: "Còn uống nữa à, cậu đã uống bao nhiêu rồi."

"Người bạn cùng phòng kia giúp chứng rối loạn pheromone của cậu thuyên giảm không phải là chuyện tốt sao, cậu đừng uống nữa, nói xem cậu nghĩ thế nào, tôi đang lo muốn chết rồi đây, sao cậu còn uống được hay vậy."

Thẩm Biên Dã hơi say, nghe vậy hừ một tiếng: "Hoàng đế không vội thái giám vội*."

(*) Ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh đã gấp gáp lo lắng.

Châu Siêu cạn lời, từ chối ly rượu Thẩm Biên Dã đưa tới: "Bây giờ tôi uống hết nổi rồi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nếu bây giờ mà còn sớm, anh ta đã muốn kéo Thẩm Biên Dã đi kiểm tra ngay lập tức.

Đều là anh em lớn lên cùng nhau, bình thường không nói, nhưng trên thực tế từ khi biết Thẩm Biên Dã bị rối loạn pheromone, chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng anh ta.

Thẩm Biên Dã nghe Châu Siêu hỏi, lại cúi đầu uống cạn một ly, anh hơi say, không giữ được lời, đầu óc choáng váng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, coi người ta là Omega mà cắn."

Châu Siêu đã đoán được, nhưng vẫn kinh ngạc: "Cậu ta là Beta mà, sao lại có thể coi là Omega mà cắn được."

Thẩm Biên Dã cầm ly rượu, nghiêng đầu nhìn anh ta, tiến lại gần hơn một chút, thần bí nói: "Cậu không thấy cậu ta rất thơm sao?"

"Mùi sữa, thơm thơm."

Câu nói cuối cùng anh thốt ra, vậy mà lại có vài phần ngốc nghếch.

Châu Siêu nhìn hàng chai rượu trên bàn, lại nhớ về những thứ anh đã uống ở quán bar, hợp lý mà cho rằng người này đã say thật rồi: "Sau đó thì sao? Cắn xong rồi thì sao nữa?"

"Sau đó tôi ngất đi."

Thẩm Biên Dã đưa tay lấy chai rượu, lại rót cho mình đầy một ly lớn, uống một ngụm rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ Viễn Tinh vậy mà lại bỏ tôi ở đó."

"Để tôi nằm úp sấp trên bàn ngủ cả đêm!"

Nói rồi lại không nhịn được uống thêm một ngụm rượu, uất ức và tức giận: "Cậu ta thậm chí còn không thèm đắp cho tôi cái áo."

"Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, vai rất đau nhức, trong ký túc xá không còn một ai, cậu hiểu cảm giác đó không?"

"Mẹ nó, cứ như bị cậu ta chơi xong rồi bỏ chạy ấy."

Anh quay đầu nhìn Châu Siêu, chất vấn: "Cậu hiểu cảm giác đó không?"

Châu Siêu nghe mà chết lặng, thầm nghĩ anh ta không hiểu, hơn nữa nếu Thẩm Biên Dã không say, đầu óc còn tỉnh táo, thì chẳng phải anh mới là người cắn trước sao?

Sao lại thành người bị chơi rồi.

Thẩm Biên Dã hiển nhiên cũng không cần câu trả lời của anh ta, tự nói: "Thôi bỏ đi, dù sao cũng là tôi cắn người ta, tôi nghĩ chờ cậu ta về sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu ta."

"Kết quả tôi đợi ở ký túc xá cả ngày." Anh đập bàn một cái, tức giận nói: "Mẹ nó, tôi đợi cả ngày trời, Tạ Viễn Tinh cũng không về."

"Bố đây mong cậu ta về, vậy mà cậu ta đi đâu cũng không thèm nói với tôi một tiếng?!"

"Tôi sốt ruột thì sao? Tôi sốt ruột thì có ích gì, người ta căn bản không để ý đến tôi."

Châu Siêu: "..."

Anh ta xoa xoa mi tâm, có chút nghi ngờ bản thân cũng say rồi, anh ta đã uống ly rượu hỗn hợp kia, say cũng hợp lý, nếu không tại sao anh ta lại nghe ra được sự oán trách trong lời nói của Thẩm Biên Dã.

"Tôi bảo này, chuyện này cậu cứ nói chuyện rõ ràng với cậu ta, cậu bỏ tiền, cậu ta bỏ công, phối hợp với cậu điều trị, thế không phải là được rồi sao."

Thẩm Biên Dã hừ một tiếng: "Mấy bác sĩ đó căn bản không nói ra được phương pháp điều trị nào đáng tin cậy, tôi là nhờ cắn cậu ta một cái mới thuyên giảm, phương pháp điều trị mà bác sĩ đưa ra cùng lắm cũng chỉ là tiếp tục cắn thôi."

Nghĩ đến việc phải tiếp tục cắn Tạ Viễn Tinh, anh có chút bực bội, lớn tiếng nói: "Không chữa được thì thôi, dựa vào đâu mà tôi phải đi cắn một Beta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play