Hàng ghế cuối cùng trong phòng học dạng ghế bậc thang rộng lớn, Tạ Viễn Tinh lén sử dụng điện thoại, nhưng không phải chơi mà là chỗ làm thêm cậu gửi kết bạn vào hôm qua đã trả lời cậu rồi.

Chỉ là vừa tốt nghiệp cấp ba không lâu nên cậu vẫn chưa quen lấy điện thoại ra sử dụng công khai ngay trên giảng đường, thế là khó tránh việc lúc trả lời tin nhắn cậu luôn ngước lên nhìn giảng viên trên bục giảng.

A: "Chiều nay đến phỏng vấn nhé, sáu giờ, có rảnh không?"

Tạ Viễn Tinh nhớ lại giờ họp lớp buổi chiều, không lo về giờ giấc nhưng mà... Cậu rũ mắt, đầu ngón tay gõ bàn phím gửi đi vài chữ: "Được ạ, tôi rảnh."

Vốn dĩ hôm nay cậu còn định hỏi cố vấn học tập về chuyện đơn xin chuyển ký túc xá của cậu có thể được duyệt không.

Nhưng cố vấn học tập của họ rất thích đến đúng giờ lúc họp hội, vừa đến là đi thẳng vào vấn đề luôn nên có đi sớm chờ cũng vô dụng, gửi tin nhắn qua Wechat đối phương cũng không phản hồi gì, bởi thế cậu chỉ có thể đến văn phòng hoặc đi hỏi trực tiếp sau khi buổi họp kết thúc.

Nhưng giờ xem ra, tạm thời không có thời gian để đi tìm cố vấn học tập, thậm chí họp được nửa buổi là cậu phải lén chuồn đi rồi.

Vết thương sau gáy vẫn không ngừng đau âm ỉ, qua chuyện đêm qua, giờ Tạ Viễn Tinh chẳng muốn gặp Thẩm Biên Dã chút nào, nhưng so với no bụng, cậu cũng chỉ có thể tạm nhẫn nhịn với tên bạn cùng phòng khó ưa.

Đây là tiết cuối của buổi sáng, tiếng chuông tan học mang sức ảnh hưởng cực mạnh vang lên, xua tan cảm xúc rối bời hỗn loạn trong tâm trí.

Tạ Viễn Tinh thong thả thu dọn tập sách, định chờ mọi người đi hết rồi mới ra ngoài. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Điện thoại cũ, hộp bút màu xám kiểu lỗi thời, vở bài tập trắng tinh, những người đi ngang cậu thỉnh thoảng còn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

Hầu hết đều vô hại, nhưng đôi khi vẫn có ánh nhìn có pha lẫn đôi chút khinh miệt.

Những chẳng ai nhìn ra được sự quẫn bách nơi cậu, Tạ Viễn Tinh làm như không thấy những ánh mắt đó, mái tóc đen tuyền rủ xuống che khuất mắt, tốc độ dọn dẹp của cậu vẫn từ tốn như thể đang thương lấy những món đồ ấy.

Tạ Viễn Tinh có rất ít đồ đạc nên cậu trân quý từng món một.

Lúc cậu đến căn tin, người xếp hàng trước cửa sổ các quầy đã thưa dần, Tạ Viễn Tinh không thèm ngó đến những chỗ còn lại mà thẳng tiến đi xếp hàng trước cửa sổ quầy cậu tâm đắc.

Thực đơn ở quầy này gần như là cố định, dù rất ít món nhưng lại rất rẻ, chỉ cần năm tệ là đã có thể mua được phần ăn gồm hai món mặn một món chay cân bằng dinh dưỡng rồi.

Mua cơm xong, cậu bèn tìm một chỗ trống ngồi xuống, xung quanh ồn ào nhộn nhịp, bên tai văng vẳng tiếng nói chuyện xôn xao.

Bên cạnh có người cười tươi kể về những câu chuyện thú vị xảy ra trong sáng nay, có người thảo luận về những drama xung quanh mình, còn Tạ Viễn Tinh thì cầm đũa, im lặng ngồi trong chốn đông đúc ấy.

Điện thoại rung lên hai cái, Tạ Viễn Tinh khựng lại, lấy điện thoại trong túi ra mở tin nhắn lên đọc.

Tạ Trác Vũ: "Giả chết hả? Cũng đã mua máy chơi game hơn hai nghìn tệ cho tao rồi, còn hai trăm tệ mua đĩa game thì tiếc à?"

Tạ Trác Vũ: "Mày nên biết rõ là nhà nào đang nuôi mày, sao lại có kẻ vô ơn như mày chứ."

"Cho chó ăn nó còn biết vẫy đuôi với chủ nhà, còn mày thì sao?"

"Thế này nhé, mày lột sạch mông lắc cho tao xem hai cái, tao cũng có thể không đòi mày số tiền này, thế nào?"

Cậu lặng im đọc những lời lẽ ngày càng tởm lợm ấy, chụp ảnh màn hình lưu lại từng cái, để vào một thư viện ảnh có tên là bằng chứng.

Còn tiền nó đòi để mua đĩa, giờ tất cả số tiền cậu có được chỉ vỏn vẹn chưa tới hai trăm tệ, Tạ Viễn Tinh không muốn trả lời và cũng sẽ không trả lời.

Tạ Trác Vũ: "Lên đại học rồi thì mày bắt đầu giả chết đấy hả?"

Tạ Trác Vũ: "Đang thấy mình thi đậu rồi? Mọc cánh cứng rồi?"

Tạ Viễn Tinh lạnh lùng đọc tin nhắn, rồi thò tay chặn tin nhắn.

Đối với những kẻ khiến cậu ghê tởm từ tận đáy lòng này, cậu không muốn nói với nó dù chỉ một câu.

Nhưng cậu vẫn luôn giữ lại thông tin liên lạc của Tạ Trác Vũ ở đó, để đến lúc thích hợp mới có thể báo thù.

Cậu đã chịu đựng cuộc sống ăn nhờ ở đậu rất nhiều năm rồi, nên không cần nóng vội nhất thời.

Cơm canh đã hơi nguội, ăn vào khô khốc, bất chợt Tạ Viễn Tinh lại nhớ tới bánh su kem trong tủ kính trưng bày, có lẽ cậu có thể mua một cái để ăn mừng sau buổi phỏng vấn chiều nay.

Một lát sau, cậu để khay cơm rỗng về chỗ nhận khay, lúc quay người rời khỏi căn tin lại đổi ý.

Thôi không mua nữa, đắt quá.

Tạ Viễn Tinh không thích chốn đông người nên trưa và chiều luôn về phòng ngủ, nhưng giờ thì...

Không biết Thẩm Biên Dã có ở ký túc xá không, tuy bình thường anh sẽ không về vào buổi trưa nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ.

Vì tránh cái ngoại lệ đó nên cậu đứng băn khoăn ở lối rẽ một lát, cuối cùng vẫn chọn đến thư viện.

Cậu mải mê làm mấy bài toán đại số tuyến tính làm người ta hoa mắt ở thư viện, sau đó đến lớp học tiết buổi chiều theo thời khóa biểu, đến giờ họp lớp thì lại ngồi trong góc cho đủ sỉ số.

Họp được nửa buổi, Tạ Viễn Tinh lén chuồn ra ngoài.

Theo địa chỉ chỗ làm thêm gửi cho, cậu đi ra khỏi cổng trường, chỗ đó rất gần trường học, đây cũng là nguyên nhân Tạ Viễn Tinh thấy mình có thể kiên trì một khoảng thời gian.

Lương tháng một trăm năm mươi tệ, bỏ thời gian đi lại, mỗi ngày cậu chỉ có thể ngủ bốn tiếng, còn địa chỉ làm việc ở quán bar, chuyện này đã không nằm trong phạm vi Tạ Viễn Tinh suy xét.

Cậu mong mình có thể đậu lần phỏng vấn này.

Lúc vào quán bar, Tạ Viễn Tinh hơi hồi hộp, cậu chưa từng đến nơi như thế này nên khó tránh khỏi lúc vào sẽ thấy hơi luống cuống không biết làm gì.

Giờ vẫn còn sớm, còn lâu lắm mới đến giờ quán bar mở cửa nên trong quán chẳng có ai, chỉ có một người trông giống nhân viên quán đang lau chùi quầy bar.

Tạ Viễn Tinh xoắn xuýt ngón tay, bắt chuyện với người đó: "Chào anh, cho em hỏi phỏng vấn làm bán thời gian phải tìm ai ạ?"

Người đó ngước lên, quan sát đánh giá Tạ Viễn Tinh từ trên xuống dưới: "Hình tượng này của cậu."

Tạ Viễn Tinh bối rối hơn, trong ánh mắt đánh giá sản phẩm của anh ấy, cậu thấy mình không chốn dung thân, vô thức khẽ cúi đầu xuống để tránh phải nhìn trực diện.

Đột nhiên trán mát lạnh, tóc được vén lên, Tạ Viễn Tinh cũng ngẩng đầu lên theo, hơi hoang mang.

"Vén tóc lên cũng thanh tú lắm, mặt mày sáng sủa sạch sẽ, che lại làm gì chứ, chiều cao cũng ổn." Người đó ngập ngừng, hỏi: "Cậu là một Beta?"

Tạ Viễn Tinh gật đầu, không biết nên nói gì, chỉ gấp gáp đáp lại một tiếng: "Vâng."

Người đó lại nói: "Cũng phải, Omega sẽ xinh đẹp hơn chút, nhưng Beta cũng được, chỉ có điều phải làm việc cực nhọc hơn nhiều, nếu cậu chịu làm thì tối nay có thể đi làm luôn."

"Công việc cũng rất đơn giản, quét dọn vệ sinh, bưng rượu, lúc thiếu người thì cởi đồng phục ra làm bên team khuấy động bầu không khí, nhưng hiện tại không cần cậu làm bên đó, giờ bên đây không đủ nhân lực."

"Cậu đi theo tôi, tôi nói rõ quy trình làm việc cho cậu hiểu, với cả giới thiệu đồ đạc nằm ở đâu, à phải rồi, cậu có thể gọi tôi là anh A, còn cậu, cậu tên gì, để tôi ghi lại."

Chín giờ tối, có khách lần lượt đến quán bar, nhân viên phục vụ còn lại trong quán cũng đã vào vị trí làm việc từ lâu, tuy đây là lần đầu Tạ Viễn Tinh làm việc này nhưng lúc trước cậu từng chạy bàn ở nhà hàng không ít lần, theo cậu thấy thì hai việc cũng gần giống nhau, vì vậy thích nghi cũng nhanh.

Kể từ lúc bắt đầu làm việc, thời gian trôi qua vô cùng chớp nhoáng.

Nhưng thời gian ở một nơi khác lại như bị kéo dài vô tận.

Màn hình điện thoại trên bàn đang bật sáng, sau khi nhấp nháy thì 21 giờ 59 phút đã chuyển thành 22 giờ.

Đúng lúc này có một cuộc gọi đến, tiếng chuông vui tươi mặc định của điện thoại trở thành bản nhạc sục sôi đánh dấu sự thay đổi thời gian.

Thẩm Biên Dã xụ mặt cầm điện thoại lên, không chờ đầu dây bên kia lên tiếng anh đã lạnh lùng nói trước: "Có rắm thì thả mau."

"Đệt, hôm nay đại thiếu gia nổi giận ghê vậy à? Ai ghẹo gì bạn."

Người gọi đến là Châu Siêu, bạn nối khố của anh, dĩ nhiên cũng không sợ gì Thẩm Biên Dã: "Gần trường các cậu mới mở một quán bar, sao, đi chơi tí không?"

Anh ta thoáng bật cười: "Tuy hình thức đạt quy định nhưng cũng chỉ thế thôi, cũng chỉ có thể chơi đồ chay, nhưng ăn thịt nhiều rồi thỉnh thoảng cũng nên nếm đồ chay không phải sao?"

Thẩm Biên Dã cười khẩy: "Cút, cậu tự chơi đi đừng có lôi tôi theo."

Châu Siêu: "Biết rồi biết rồi, đại thiếu gia thủ thân như ngọc, cậu nói coi cậu có đến không, nằm gần trường các cậu đấy, đã lâu không gặp rồi, tụ họp chút đi."

Thẩm Biên Dã nghiêng đầu nhìn phòng ngủ hiu hắt, sắc mặt sa sầm, quay đầu nói với đầu dây bên kia rằng: "Đến, nhưng cậu đừng dẫn theo đám bạn trai bạn gái kia của cậu."

Châu Siêu mừng rỡ: "Được, cậu nhanh cái chân lên đấy."

Xong anh ta cúp máy, vẫy tay với nhân viên ở gần mình: "Cho tôi xem menu rượu."

Quán bar mới mở luôn thích đặt mấy cái tên mới lạ, anh ta lười nghiên cứu, số rượu ở quán này anh ta không vừa ý cái nào, nếu không phải nằm gần trường của Thẩm Biên Dã thì anh ta đã không chọn nó rồi.

Thế là anh ta gọi bừa vài loại rồi dặn dò: "Mang món công thức pha chế đặc biệt của quán các cậu lên trước, mấy cái còn lại lát nữa bạn tôi đến rồi mang lên sau."

Tạ Viễn Tinh gật đầu ghi lại, quay người đi tới quầy bar, cậu vốn thanh tú mảnh khảnh, mặc đồng phục áo ghi lê càng làm tôn lên vòng eo gầy, quần tây bó sát lộ ra bờ mông cong, như thể có một chiếc đuôi thỏ vô hình đang lòi ra ở giữa, thu hút ánh nhìn của người khác.

Châu Siêu hứng thú ngắm nhìn, vóc dáng cũng được, có vẻ là một Beta.

Lúc Thẩm Biên Dã lần theo địa chỉ tìm đến quán, Châu Siêu gác một chân lên bàn giơ tay thật cao vẫy chào anh, tiếng nhạc quán bar đinh tai nhức óc, làm thế này sẽ tìm người nhanh hơn là rà soát từng chỗ ngồi.

Nhưng hiện tại Thẩm Biên Dã đang không được vui, nên nhìn cái gì cũng thấy hơi chướng mắt.

Sau khi đi tới nhìn thấy chiếc bàn trống, anh bèn quái gở lên tiếng: "Nhà cậu phá sản hả? Một ly rượu cũng không mời nổi?"

Châu Siêu cũng không giận, nói: "Bậy bậy bậy, đừng mắng tôi, không phải tôi muốn chờ cậu đến mới bưng lên sau, để nước đá không bị tan."

Anh ta giơ tay lên muốn gọi nhân viên đến, nhưng thật ra Tạ Viễn Tinh đã chú ý đến bên này ngay khi Thẩm Biên Dã vừa ngồi xuống rồi.

Hóa đơn của bàn đó là do Tạ Viễn Tinh gọi thì nên là cậu phụ trách, hơn nữa đây là ngày đầu tiên cậu đi làm, muốn nhờ vả người khác cũng khó mở miệng.

Bởi vậy cậu chỉ đành kìm chế lại cơn buồn phiền đi qua đó: "Chào anh, giờ lên rượu được chưa ạ?"

Thẩm Biên Dã nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên, bắt gặp người mình chờ cả ngày ở phòng ngủ giờ lại xuất hiện ở nơi có chết anh cũng không ngờ đến này.

Thế là anh vừa giật mình kinh ngạc vừa xen lẫn tức tối thốt lên: "Sao cậu lại ở đây?"

Tạ Viễn Tinh cúi đầu nhìn bản thân, xác nhận đồng phục vẫn đang còn trên người: "Tôi làm phục vụ ở đây, không rõ ràng sao?"

Cậu quay người muốn đi lấy rượu, nhưng tay bị ai đó nắm lại.

Cảnh tượng này đã xuất hiện lặp lại rất nhiều lần vào hôm qua, hậu quả của việc không vùng vẫy thoát ra ngay lập tức vẫn còn tồn tại với dạng cơn đau nằm trên gáy cậu.

Và rồi cơ thể Tạ Viễn Tinh vô thức run lên, lùi mạnh ra sau với biên độ lớn, lạnh lùng nhìn Thẩm Biên Dã: "Cảm phiền không quấy rầy tôi làm việc."

"Làm việc?" Thẩm Biên Dã tức cười: "Cậu có biết làm ở quán bar thì phải làm đến mấy giờ không, thời khóa biểu năm nhất dày lắm nhỉ, cậu không đi học hay là không cần mạng nữa?"

"Cậu có thể kiếm được mấy đồng ở đây?"

"Xin nghỉ việc ngay đi."

Tạ Viễn Tinh im lặng một lát, rất chân thành hỏi ngược lại anh: "Anh vẫn chưa đi khám bệnh sao?"

Thẩm Biên Dã không là gì của cậu nên cậu không có nghĩa vụ nghe theo lệnh của anh, ai đã lắp não cho Thẩm Biên Dã khiến anh thấy rằng cậu sẽ nghe lời anh mà xin nghỉ việc vậy.

Mặt mày Thẩm Biên Dã sa sầm hơn, nói với giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: "Cậu đi xin nghỉ việc, có chuyện của ngày hôm qua, tôi sẽ không bỏ mặc cậu."

"Nếu cậu hết tiền, tôi có thể cho cậu."

Anh ngập ngừng một lát: "Nhưng cậu đừng tưởng có chuyện hôm qua thì có thể dựa dẫm vào tôi, sức kiên nhẫn của tôi có hạn."

Tạ Viễn Tinh: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không muốn dựa dẫm vào anh, anh muốn cho tiền thì cho, tôi sẽ không xin nghỉ việc."

Tự dưng cậu bị cắn một cái, Thẩm Biên Dã muốn cho tiền, cậu không cao thượng đến mức đi từ chối, nhưng cũng không muốn lấy cớ này dựa dẫm vào ai.

Thẩm Biên Dã nhíu mày nhìn cậu, đôi mắt sắc bén ngang ngạnh không nén nổi cơn giận, một lát sau lại thay đổi sắc mặt, liên tục cười khẩy: "Tạ Viễn Tinh, cậu đừng được nước làm tới."

Đồ ngu.

Tạ Viễn Tinh thầm mắng một câu rồi quay người bỏ đi, cậu còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh ở đây đôi co với một thằng ngu.

Khắp quán bar toàn là người với người, tiếng cãi nhau vừa nãy đã thu hút sự chú ý của một số người, đây không phải là địa điểm lý tưởng để nói chuyện, giờ cũng không phải thời cơ thích hợp nên Thẩm Biên Dã không cản cậu lại, chỉ là lúc ngồi xuống sắc mặt anh cực kỳ u ám.

Cầm rượu lên bực tức nốc một ngụm, như sực nhớ ra điều gì đó, anh lại móc điện thoại ra lướt vài ứng dụng, một lát sau nhìn chằm chằm vào điện thoại cười khẩy.

Thẩm Biên Dã: "Mẹ nó, đã một tháng rồi mà cậu ta vẫn không muốn kết bạn với mình."

Giờ anh muốn chuyển tiền cho cậu cũng không tìm được cách chuyển.

Chết tiệt.

Châu Siêu ở bên cạnh thầm tặc lưỡi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh ta thấy dáng vẻ bị tấn công mất hết khả năng phản đòn này của Thẩm Biên Dã, nếu không phải sợ anh nổi giận, thậm chí anh ta còn định lấy máy ra chụp lại cơ.

Hiếm thấy, quá hiếm thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play