3 giờ rưỡi sáng, Tạ Viễn Tinh xoa xoa cái trán căng tức, chậm rãi bước về trường, ánh đèn đường kéo dài bóng cậu, cậu mệt mỏi thở dài một hơi.

Ký túc xá giờ này đã đóng cửa từ lâu, nhưng Tạ Viễn Tinh ở khu năm hai, có một con đường leo tường mà các anh chị khóa trên đã khám phá ra, cậu đã từng nghe nói về nó, bây giờ đã có thể dùng đến.

Việc quản lý ra vào ký túc xá năm hai không quá nghiêm ngặt, cho dù có bị bắt gặp khi leo tường vào muộn, chỉ cần nói vài lời ngon ngọt với dì quản lý ký túc xá là sẽ được nhắm mắt cho qua.

Tạ Viễn Tinh liên tục tập dượt trong đầu, chuẩn bị nếu bị dì bắt gặp thì sẽ giả vờ mình là sinh viên năm hai.

Cậu hơi lo lắng, không chỉ vì lần đầu vi phạm kỷ luật mà còn vì sợ bị dì quản lý ký túc xá bắt được.

Leo qua tường, lên thang máy, cho đến khi mở cửa phòng ký túc, tim cậu vẫn đập thình thịch.

Phòng ký túc rất yên tĩnh và tối om, Tạ Viễn Tinh dùng đèn điện thoại soi, rồi đặt lên bàn, quay người lấy quần áo đi tắm.

Người toàn mùi rượu và thuốc lá, cậu thực sự không thể ngủ với cái mùi này được.

Tắm xong cũng chẳng buồn sấy tóc, cậu ngã xuống giường ngủ luôn.

Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba, Tạ Viễn Tinh đếm từng ngày làm việc ở quán bar.

Cậu không chịu đựng nổi việc mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, dự định làm năm ngày rồi nghỉ.

Năm ngày, có thể kiếm được 750 tệ, đủ tiền cho cậu sống hai tháng.

Và hôm nay là ngày thứ tư.

Tối nay Tạ Viễn Tinh không có tiết học, được yêu cầu đến sớm dọn dẹp vệ sinh, ngay cả khi chưa đến tối, ánh sáng bên trong quán bar cũng rất yếu, một số khe hở rất khó để dọn dẹp rác. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Khi cậu đang quỳ gối dùng tay móc vỏ hạt dưa trong khe hở, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao.

Tạ Viễn Tinh ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Biên Dã đang nhíu mày nhìn mình.

Thẩm Biên Dã: "Không phải 10 giờ cậu mới đi làm sao? Sao 8 giờ đã đến đây rồi?"

Tạ Viễn Tinh hơi ngạc nhiên khi anh biết cậu đi làm lúc mấy giờ, nhưng cậu không hỏi, mà nói: "Bây giờ vẫn chưa đến giờ mở cửa, anh đến…"

Thẩm Biên Dã khịt mũi: "Tôi đến sớm như vậy không phải vì cậu."

"Tôi muốn đến lúc nào thì đến, liên quan gì đến cậu?"

"Tôi không về ký túc xá ba ngày, cũng có thấy cậu quan tâm đâu."

Anh nói liên tục, khiến Tạ Viễn Tinh im lặng nuốt nửa câu "anh đến sớm" vào bụng.

Tạ Viễn Tinh không giỏi giao tiếp, cũng không giỏi tranh luận, thấy Thẩm Biên Dã cố tình gây sự, cậu cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Ồ."

Cậu còn tưởng Thẩm Biên Dã ba ngày không về là để trốn tránh việc bồi thường cho mình, nhưng bây giờ xem ra hình như không phải vậy.

Nhưng cậu cũng không có tâm trạng suy đoán ý nghĩ của Thẩm Biên Dã, cậu rất bận, lại còn rất mệt.

Nói xong, Tạ Viễn Tinh tiếp tục cúi đầu làm việc của mình, hoàn toàn không để ý đến việc Thẩm Biên Dã vì một chữ của cậu mà sắc mặt lập tức sa sầm.

Thẩm Biên Dã vốn định đi, nhưng ánh mắt lại theo bản năng dõi theo động tác của Tạ Viễn Tinh, nhìn cậu dùng tay móc vỏ hạt dưa trong khe hở, đầu ngón tay dính đầy bụi bẩn, cố gắng rất nhiều lần mới lấy vỏ hạt dưa ra được.

Thôi được rồi, cắn Beta thì cắn Beta.

Không phải anh muốn cắn, chỉ là đưa tiền cho Tạ Viễn Tinh cũng cần có lý do chứ.

Còn tại sao nhất định phải đưa tiền cho Tạ Viễn Tinh.

Chỉ là anh thấy Tạ Viễn Tinh đáng thương thôi, lòng trắc ẩn của anh cần một nơi để trút ra.

Vì vậy anh dùng chân đá vào tay Tạ Viễn Tinh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Đừng làm cái công việc tồi tệ này nữa, hợp tác với tôi đi."

"Giúp tôi một việc, tôi cho cậu năm triệu, thế nào."

Tạ Viễn Tinh khựng lại, Thẩm Biên Dã cứ tưởng đối phương sẽ mừng rỡ, không ngờ giây tiếp theo lại nghe thấy Tạ Viễn Tinh dùng giọng điệu bình tĩnh, còn có chút chán ghét nói: "Anh cắn tôi một cái, không bồi thường tiền thì thôi cũng được, di chứng chưa khỏi thì đi chữa đi, tôi thực sự rất bận, đừng lấy tôi ra làm trò mua vui được không?"

"Tránh ra, anh đang chắn đường tôi làm việc đấy."

Thẩm Biên Dã: ???

Mẹ kiếp.

Thẩm Biên Dã tức đến bật cười, rồi dứt khoát ngồi xuống chỗ ngồi phía sau, anh muốn xem xem Tạ Viễn Tinh từ bỏ công việc năm triệu có thể làm được trò trống gì.

Còn nữa, anh mà còn thấy Tạ Viễn Tinh đáng thương nữa thì anh là chó.

Trong quán bar, tiếng nhạc DJ dồn dập, không khí sôi động, đám đông đang hò hét, sàn nhảy nhộn nhịp những điệu nhảy nóng bỏng.

Ở một góc hơi khuất, Tạ Viễn Tinh đang cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt.

Người đàn ông ăn mặc thời thượng với vẻ mặt ác ý thò tay vào ly rượu khuấy, vừa khuấy vừa nhìn chằm chằm Tạ Viễn Tinh nói: "Không phải thích ra oai sao?"

"Không phải thích anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

"Cậu uống hết ly rượu này, chuyện hôm nay coi như xong."

Trong lòng Tạ Viễn Tinh đang cân nhắc lợi hại, thật ra một ly rượu không có gì to tát, chỉ là đối phương thò tay vào khuấy, khá ghê tởm.

Không uống, gây chuyện, theo kinh nghiệm làm việc ở nhà hàng trước đây của cậu, nếu khách gây chuyện thì phần lớn vẫn sẽ trơ trẽn đổ lỗi lên cậu.

Tiền lương mấy ngày trước của cậu vẫn chưa được thanh toán, nếu không lấy được tiền…

Thức đêm cũng vô ích, tiền cũng không có, ban ngày lại có quá nhiều tiết học, tìm việc làm thêm khác cũng không thực tế.

Khoản vay trợ cấp học phí của nhà nước cũng chưa biết khi nào được duyệt, cậu cần phải có một ít tiền dự phòng.

Công việc này vốn chỉ là để ứng phó, nhịn lần này cũng không sao.

Hoặc để cô đồng nghiệp gây chuyện uống thay...

Tạ Viễn Tinh quay đầu nhìn cô gái đang trốn sau lưng mình với đôi mắt đẫm lệ, hôm nay cô ấy mới đến, cũng là làm thêm, chưa từng gặp tình cảnh như này nên đã bị dọa cho run chân.

Cô ấy nắm chặt áo Tạ Viễn Tinh, giọng nói hoảng sợ xen lẫn tiếng khóc: "Làm sao bây giờ, hay là tìm quản lý đi."

Tạ Viễn Tinh lắc đầu, ngày đầu tiên làm thêm, anh A giới thiệu cậu vào đã nói, nếu có khách mời cậu uống rượu, có thể uống thì uống, đừng gây chuyện.

La Thành Kiệt dùng một ngón tay quấy rượu trong ly, cầm ly rượu gõ cạch cạch xuống bàn: "Nếu cậu không uống thì để con nhỏ phía sau cậu uống, tôi cũng sẽ không để nó uống không."

Gã cười một cách đểu cáng: "Tôi nói rồi, tôi sẽ cho tiền boa."

Nói xong, đám người xung quanh gã bật cười, còn có người hùa theo: "Anh La của chúng tôi có tiền lắm, dỗ cho anh ấy vui, cho vài nghìn hay vài chục nghìn chỉ là chuyện nhỏ."

Quán bar mới khai trương sợ nhất là có người gây rối, quản lý đứng ở không xa thấy tình hình không ổn liền vội vàng chen vào, cười nói: "Hai nhân viên phục vụ này đều là làm thêm, vụng về lắm, nếu có gì làm không tốt thì mong các anh thứ lỗi."

Khuôn mặt quản lý nở nụ cười mười phần mười, giọng điệu cũng không chê vào đâu được: "Thế này đi, chi tiêu tối nay của các anh, chúng tôi sẽ giảm giá 20%, các anh thấy thế nào?"

Mắt La Thành Kiệt lộ vẻ ác ý: "Giảm giá, tôi thèm chắc."

Gã giơ tay chỉ vào Tạ Viễn Tinh: "Tôi muốn cậu ta uống ly rượu này."

Rõ ràng La Thành Kiệt đang cố ý.

Vốn dĩ ly rượu bình thường đó, cô gái kia không uống thì thôi.

Nhưng ai ngờ trong lúc hoảng loạn, cô ấy lại kéo một nhân viên phục vụ khác mà gã quen biết ra làm bia đỡ đạn.

Nói chính xác hơn, gã đã từng gặp Tạ Viễn Tinh, ở viện Khoa học và Kỹ thuật của Đại học A.

Gã không phải sinh viên trường đó, nhưng Omega mà gã đang theo đuổi thì có, nên đôi khi gã cũng hay đến viện Khoa học và Kỹ thuật của Đại học A.

Ba gã suốt ngày nói gã không thi đậu viện Khoa học và Kỹ thuật của Đại học A làm mất mặt gia đình, Omega mà gã đang theo đuổi gần đây cũng hay tỏ thái độ lạnh nhạt với gã, nên La Thành Kiệt đang rất khó chịu.

Gã đã quên mất mình gặp người này ở viện Khoa học và Kỹ thuật của Đại học A vào lúc nào, nhưng thi đậu một trong những trường đại học hàng đầu cả nước thì sao chứ.

Rời khỏi môi trường học đường, ra ngoài xã hội, chẳng phải cũng chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho gã sao.

Ai bảo cậu xui xẻo, lại đụng phải gã đúng lúc tâm trạng gã đang không tốt.

La Thành Kiệt rất thích cảm giác giẫm đạp những kẻ xuất chúng dưới chân, như thể những uất ức mà gã phải chịu đựng từ ba và Omega kia cũng theo đó mà tiêu tan.

Vì vậy, gã đẩy ly rượu đã bị tay gã khuấy đi khuấy lại về phía Tạ Viễn Tinh: "Chỉ một ly thôi, nếu cậu không uống, chính là không nể mặt tôi." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Gã cười đắc ý: "Nếu không gây chuyện lên, mọi người đều mất mặt."

Quản lý cũng nhìn về phía Tạ Viễn Tinh, hạ giọng nói: "Chỉ một ly rượu thôi, cậu cứ uống đi."

"Cậu cũng không muốn mấy ngày làm việc bị đổ sông đổ biển hết đúng không, yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu."

Tạ Viễn Tinh cúi đầu, đưa tay ra cầm ly rượu, ngay khoảnh khắc ngón tay cậu chạm vào ly rượu, không biết từ đâu xuất hiện một bàn tay đoạt lấy ly rượu trên bàn.

Giây tiếp theo, cả ly lẫn rượu bên trong đều bị úp ngược lên đầu La Thành Kiệt.

La Thành Kiệt bị đập choáng váng, tức giận vô cùng, cũng chẳng buồn lau rượu trên mặt, nheo mắt nhìn người đến: "Mẹ kiếp, mày là thằng nào?"

Người đến rất cao, gã phải ngẩng đầu lên mới nhìn rõ mặt.

Cho dù ánh đèn trong quán bar mờ ảo, cũng có thể nhìn ra ngũ quan và ánh mắt ưu tú của đối phương, điều này khiến La Thành Kiệt càng thêm khó chịu.

Thẩm Biên Dã nhìn xuống gã từ trên cao, giọng nói hơi lạnh lùng: "Muốn gây chuyện à?"

La Thành Kiệt chỉ tay vào Tạ Viễn Tinh: "Tao tìm nó gây chuyện thì liên quan gì đến mày, muốn ăn đòn hả?"

Thẩm Biên Dã nhìn ngón tay gã chỉ vào Tạ Viễn Tinh, sắc mặt sa sầm, kéo Tạ Viễn Tinh ra sau lưng mình, che chắn kỹ càng.

Anh quay đầu nhìn La Thành Kiệt: "Tôi chỉ nói một lần, cút."

Tạ Viễn Tinh nhìn bóng lưng anh, ánh mắt lóe lên, im lặng đứng sau anh.

Còn La Thành Kiệt thì sắc mặt thay đổi, nếu là bình thường gã đã sớm đấm cho một phát rồi, bọn họ đông người, không sợ bị thua thiệt, nhưng vừa rồi khi Thẩm Biên Dã kéo Tạ Tinh Viễn, gã đã thấy chiếc đồng hồ cơ trên tay đối phương.

Gã đã thèm muốn chiếc đồng hồ đó từ lâu, nhưng ngay cả ba gã cũng không đeo nổi chiếc đồng hồ đắt như vậy, huống chi là gã.

Tám triệu một chiếc, đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu, cho dù có người thích đeo hàng giả của các thương hiệu xa xỉ để làm màu, cũng sẽ không đeo phiên bản giới hạn dễ bị phát hiện như vậy.

Hơn nữa, đây là thành phố A, thành phố đất chật người đông, nếu thực sự có người mà gã không thể đắc tội xuất hiện ở quán bar nhỏ này cũng không phải là không thể.

La Thành Kiệt mặt mày âm trầm, nhìn chằm chằm Tạ Viễn Tinh, buông một câu: "Coi như cậu may mắn."

Nói xong, gã dẫn đám bạn bè ăn chơi trác táng phía sau lủi thủi bỏ đi.

Quản lý thấy không có chuyện gì nữa liền cảm ơn Thẩm Biên Dã, còn kéo cả Tạ Viễn Tinh và cô gái kia lại: "Nhanh lên, còn không mau đến cảm ơn vị khách này, ngây ra đó làm gì?"

Cô gái vội vàng cảm ơn, Tạ Viễn Tinh cũng nhỏ giọng nói theo: "Cảm ơn."

Thẩm Biên Dã nhướng mày: "Chỉ một câu cảm ơn? Hết rồi?"

Quản lý đứng bên cạnh cười nói: "Đương nhiên đương nhiên, ngoài cảm ơn còn có cái khác, thế này đi, chi tiêu hôm nay của ngài, chúng tôi sẽ giảm giá 30%, ngài thấy thế nào?"

"Không cần giảm giá." Thẩm Biên Dã không thèm nhìn quản lý lấy một cái, hơi ngẩng cằm, nói với Tạ Viễn Tinh: "Để cậu ta nói."

Quản lý ngẩn người, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Thẩm Biên Dã và Tạ Viễn Tinh, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc có phải anh đến giải vây hay không.

Tạ Viễn Tinh mím môi, nhất thời không biết ngoài cảm ơn ra còn nên nói gì nữa.

Nghĩ một lúc, cậu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không nên mắng anh bị bệnh."

Không ngờ người giải vây lại là Thẩm Biên Dã, cậu thực sự cảm thấy khá ngại ngùng, lúng túng đứng ở đây, muốn đi cũng không đi được.

Thẩm Biên Dã cười lạnh một tiếng: "Biết sai là tốt rồi."

Quản lý thấy hai người quen biết nhau, liền tìm cớ chuồn mất.

Cô gái đứng bên cạnh cảm thấy mình hơi thừa thãi, bèn kéo tay áo Tạ Viễn Tinh, nói cảm ơn cậu.

"Thật ngại quá, lúc nãy đã kéo cậu, cảm ơn, tôi đi làm việc đây, cậu và…" Cô ấy dừng lại, nhìn về phía Thẩm Biên Dã, khi Thẩm Biên Dã nhìn lại thì vội vàng dời mắt đi, mặt hơi đỏ: "Cậu và bạn cậu cứ nói chuyện đi."

Tạ Viễn Tinh ừ một tiếng, rút hai tờ giấy ăn trên bàn đưa cho cô ấy: "Ừm, lau mặt đi."

Cô gái gật đầu, cầm giấy chạy đi mất.

Thẩm Biên Dã khoanh tay đứng bên cạnh, cười lạnh liên tục: "Quen biết nhau lâu như vậy, nhưng giờ tôi mới phát hiện cậu cũng chu đáo phết đấy."

"Sao thế, thấy cô ta khóc cậu đau lòng à? Thích cô ta à?"

Chủ động đưa giấy cho người khác, đến lượt anh thì một cái áo cũng không chịu đắp cho.

Hừ.

Tạ Viễn Tinh hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Biên Dã một cái, lại quay đầu cụp mắt xuống, cậu cảm thấy cậu mắng Thẩm Biên Dã bị bệnh là không hề sai.

Chỉ là đối phương vừa mới đứng ra giúp cậu giải vây, bây giờ muốn mắng thêm một câu bị bệnh nữa thì hơi chột dạ, chỉ có thể nhịn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play