"... Thẩm Biên Dã?"
Trực giác xuất hiện mỗi khi cận kề nguy hiểm như ở động vật khiến Tạ Viễn Tinh không dám quay người lại, chỉ băn khoăn thắc mắc gọi Thẩm Biên Dã một tiếng.
Trạng thái của Thẩm Biên Dã rất lạ và bất thường, thế nên cậu đã gọi rất khẽ, chỉ sợ làm người phía sau giật mình, nếu phân tích kỹ hơn thì còn có thể nhận ra sự bất an nho nhỏ trong giọng điệu bình tĩnh ấy.
Người đằng sau không lên tiếng, phòng ngủ im ắng và tối tăm, trong bóng tối, một bàn tay chợt gác lên hõm eo của Tạ Viễn Tinh.
Tạ Viễn Tinh không kịp đề phòng bị ôm eo, cơ thể vô thức run lên, sau đó vì không chịu nổi bầu không khí lạ lùng này nữa nên cậu đã giãy giụa mạnh mẽ, hòng thoát khỏi bàn tay đang muốn kéo cậu đi tới giường kia của Thẩm Biên Dã.
Cậu vẫn chưa dám quay đầu lại, cũng không dám quay hẳn người lại chất vấn anh, với chênh lệch chiều cao tự nhiên của hai người, cậu không tiện hành động.
Nhưng dù cậu không quay đầu, thì cũng có người giúp cậu làm điều đó.
Tạ Viễn Tinh chỉ thấy sau lưng truyền đến một sức mạnh, bỗng chốc cả người cậu mất thăng bằng bị kéo quay phắt ra sau.
Và cũng là người sau lưng giúp cậu giữ thăng bằng sau khi anh quay cậu lại.
Eo bị bàn tay to bóp lấy, từng ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng dán sát vào eo cậu qua lớp áo mỏng.
Mỗi một tấc da thịt đều bị đụng chạm, so với ôm thì thế này lại giống như một kiểu đo đạc, hoặc một kiểu giam cầm.
Lãnh địa cá nhân bị xâm phạm quá đáng, tựa như bắt lấy đôi cánh của chú chim, bóp chặt đầu của rắn, trong động tác còn lặng lẽ ẩn chứa chút cợt nhã khó diễn tả thành lời, Tạ Viễn Tinh cảm thấy cậu đang bị trói buộc với một tư thế bị người ta đùa bỡn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Cậu cắn chặt răng, cuối cùng giọng nói cũng toát lên sự căm phẫn: "Thẩm Biên Dã, anh nổi điên cái gì đấy?"
Và rồi Thẩm Biên Dã cũng chịu lên tiếng, giọng anh còn hơi khàn, khẽ than thở: "Tinh Tinh gầy quá đi mất."
"Sao lại nuôi bản thân gầy vậy, đáng thương quá."
Cái tên này đang nói gì đấy trời?
Anh đang... gọi cậu lung tung gì cơ?
Vì quá đỗi khó tin nên đầu tiên Tạ Viễn Tinh đã sững sờ, sau đó cơn phẫn nộ dữ dội xộc lên não, nắm đấm vẫn luôn siết chặt tự nhủ bản thân phải kiên nhẫn của cậu chợt vung về phía Thẩm Biên Dã: "Mẹ nó, ai cho phép anh gọi tôi như vậy hả!?"
Còn gọi với giọng điệu như thế, cái giọng điệu đó, ôi chết tiệt.
Lồng ngực của Tạ Viễn Tinh phập phồng dữ dội, bàn tay rút về vẫn còn run khe khẽ, cậu nhìn Thẩm Biên Dã quay mặt đi không rõ đang có biểu cảm gì mới từ từ nhận ra bản thân kích động rồi.
Cậu không có ý muốn gây gổ.
Siết chặt ngón tay, Tạ Viễn Tinh nén lại lửa giận trong lòng, nói: "Xin lỗi, tôi không nên đánh anh."
Tuy là xin lỗi, nhưng giọng điệu vẫn rất cứng rắn: "Nếu anh giận thì có thể đánh lại, nhưng lần sau đừng gọi tôi là Tinh Tinh."
Tâm trí của Thẩm Biên Dã đã chẳng còn tỉnh táo, kỹ mẫn cảm đột ngột bộc phát khiến toàn thân anh như đang rơi vào trạng thái chỉ hành động theo bản năng.
Anh lè lưỡi liếm phần má đã đỏ ửng, cơn đau nhói ập đến nhưng Thẩm Biên Dã lại mỉm cười.
"Đánh lại?"
"Đúng là phải đánh lại."
Anh đến gần Tạ Viễn Tinh, cậu đứng yên tại chỗ, nhắm mắt chờ đợi cơn đau kéo đến.
Thế nhưng ngay sau đó, cơ thể cậu rời khỏi mặt đất, cả người được ôm eo bế lên, cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Thẩm Biên Dã vác đến trước một chiếc bàn, để cậu nằm sấp nửa người lên trên đó.
Tạ Viễn Tinh mở bừng mắt: "Anh làm gì đấy?!"
Cậu giơ tay chống lên mặt bàn muốn quay người lại nhưng cánh tay Thẩm Biên Dã đang đặt sau thắt lưng lại ghì chặt cậu xuống.
Dù Tạ Viễn Tinh có liều mạng muốn chống người lên cũng không xi nhê gì.
Cậu biết Thẩm Biên Dã có sở thích tập gym, thỉnh thoảng anh còn để trần nửa thân trên đi lại trong phòng ngủ, cậu cũng từng thấy hai cánh tay săn chắc với bắp tay đồ sộ với đường cơ bắp mượt mà.
Nhưng mãi đến lúc này, cậu mới hiểu rõ được sức mạnh ẩn sâu bên trong nó.
Tạ Viễn Tinh vùng vẫy đến đỏ mặt, gò má vốn trắng bệch nay phớt hồng, huyệt thái dương co giật vì tức giận.
"Thẩm..."
Bốp —
Một âm thanh giòn giã vang rõ ngắt lời Tạ Viễn Tinh, cậu sững người, sau đó mắt dần trợn to đến cùng cực, đồng tử co rút mạnh.
Bị đánh rồi...
Bị đánh mông rồi...
Thẩm Biên Dã vỗ mông cậu như đang xoa nắn, giọng nói bỡn cợt: "Không thích tôi gọi cậu là Tinh Tinh, vậy gọi cậu là bé cưng được không nào?"
"Mẹ nó anh điên hả!?"
Tạ Viễn Tinh giãy giụa điên cuồng, không chống tay lên được bèn dùng chân đạp ra sau muốn đá Thẩm Biên Dã, gần như cả tay lẫn chân đều muốn thoát khỏi cảnh ngộ khó xử này.
Cậu giãy giụa ghê quá nên Thẩm Biên Dã không bắt kịp, nhưng Tạ Viễn Tinh cũng không làm được quá nhiều mà chỉ có thể quay người lại thôi.
Cơ thể to cao của Thẩm Biên Dã chặn trước bàn, cánh tay săn chắc chống hai bên tạo ra không gian kín ngột ngạt giữa cậu và chiếc bàn, giam giữ Tạ Viễn Tinh ở bên trong.
Đôi mắt của Tạ Viễn Tinh rực lửa, vì vừa nãy vùng vẫy và tức giận quá nhiều nên hiện tại gương mặt trắng bệch của cậu đã hơi ửng đỏ.
Cậu vừa túm chặt cổ áo của Thẩm Biên Dã, vừa căm phẫn nhìn vào đôi mắt anh: "Anh nhìn cho rõ tôi là ai? Nổi điên thì cũng nên có giới hạn chứ."
Trạng thái kỳ lạ của Thẩm Biên Dã cho cậu biết lúc này anh đang không được tỉnh táo.
Nhưng cậu vẫn ngây thơ cảm thấy có lẽ Thẩm Biên Dã vẫn còn sót lại một ít lý trí.
Thẩm Biên Dã không phản kháng, để mặc cho Tạ Viễn Tinh nắm cổ áo anh kéo gần lại, nhìn chằm chằm vào chấm đỏ bên dưới mắt cậu, cậu hỏi một lần anh đáp một nẻo: "Nốt ruồi ở đây của bé cưng, đỏ lên rồi."
Đúng là đáng yêu, rất đáng yêu, thật sự đáng yêu.
Thậm chí anh còn tiến sát lại, khẽ há môi ra như... Muốn liếm.
Tạ Viễn Tinh co rút đồng tử, đẩy mạnh anh ra: "Thẩm Biên Dã, có phải anh nóng tới mức đầu óc mụ mị rồi không?!"
"Anh nhìn cho rõ xem tôi là ai?"
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười thoáng qua, dường như còn xen lẫn với trêu chọc và khiêu khích.
Tạ Viễn Tinh bị nắm chặt cằm, Thẩm Biên Dã rất mạnh nên làm cậu đau, muốn tránh cũng tránh không thoát, còn bị sức mạnh đó ép nghiêng đầu lần lượt qua hai bên.
Thẩm Biên Dã ngắm nhìn gương mặt cậu, ngón tay cái của anh đỡ cằm Tạ Viễn Tinh lên vuốt ve: "Chà, đương nhiên tôi biết cậu là ai."
Tạ Viễn Tinh giơ tay ra vỗ một cái muốn đánh cho Thẩm Biên Dã buông tay ra: "Anh biết thì tốt, buông ra."
"Bé Omega giả làm Beta cố tình quyến rũ tôi."
Giọng của hai người gần như vang lên cùng lúc, thái dương Tạ Viễn Tinh co giật, lại cố gắng kìm chế nhưng vẫn không thể kìm được phải thốt ra hai từ với Thẩm Biên Dã: "Đồ ngu ngốc."
Cậu quay mặt đi, giơ tay lên vén tóc con sau gáy, để lộ ra chiếc gáy trắng nõn sạch sẽ: "Tôi mặc kệ anh đang sốt hay đang tới kỳ mẫn cảm chó tha gì, anh nhìn rõ cho tôi, tôi là Beta."
"Có bệnh thì đi chữa, đừng nổi điên ở đây."
Trạng thái của Thẩm Biên Dã bất thường lộ rõ nên Tạ Viễn Tinh có ngốc cách mấy cũng biết anh không phải bị sốt, thế nên khả năng cao nhất là kỳ mẫn cảm của anh đến rồi.
Nói xong cậu muốn thả tay xuống, nhưng lại có một bàn tay thò ra từ phía sau cọ lên mu bàn tay cậu, cưỡng ép đan vào kẽ tay rồi nắm chặt lấy bàn tay cậu không cho cơ hội khước từ nào.
Hơi thở nóng rực phả lên gáy Tạ Viễn Tinh như thể sắp thiêu đốt làn da ở đó, cậu nhạy bén nhận thấy nguy hiểm bèn nghiêm giọng nói: "Thẩm Biên Dã anh... Shh!"
Tất cả những lời muốn nói chợt nghẹn lại trong cổ họng, Tạ Viễn Tinh lập tức ngửa đầu, môi khẽ há bật ra tiếng hít vào đau đớn.
Thẩm Biên Dã ghìm lại tất cả đòn giãy giụa của người dưới thân anh, si mê vùi đầu vào chiếc gáy nõn nà ấy, hết nhe răng nanh gặm cắn nghiền nát rồi lại không hề nương tay cắn rách phần thịt đó.
Giọng nói ậm ờ không rõ hòa quyện trong từng hơi thở nóng bỏng: "Bé cưng, pheromone của cậu có vị sữa bò sao, thật ngọt."
Tạ Viễn Tinh không hề thấy ngọt, cậu không phải Omega, trong gáy không có tuyến thể nên khi bị cắn cậu chỉ thấy đau.
Hình như đã chảy máu rồi, vì cảm giác rất đau, đau đến mức cậu phải hít thở không ngừng mong nó dịu lại, nhưng ngặt nỗi kẻ đầu sỏ vẫn đang mải mê khen cậu ngọt, khen cậu thơm, nói pheromone của rất dễ ngửi, Tạ Viễn Tinh cực kỳ giận dữ nhưng bị anh ghìm lại không thể nhúc nhích, bỗng chốc há miệng muốn mắng, cũng chẳng màn bản thân đã mắng những gì.
"Thơm cái bố nhà anh ấy! Đệt mẹ nó."
"Mẹ nó ngay cả Omega hay Beta mà anh cũng không phân biệt được, chết tiệt."
"Thẩm Biên Dã anh... Ưm..."
Thẩm Biên Dã nâng một tay lên lần theo cảm giác bịt miệng Tạ Viễn Tinh lại, giọng nói dịu dàng hoàn toàn trái ngược với động tác cưỡng ép của anh: "Suỵt, không được chửi bậy nào."
"Cậu còn chửi bậy một lần nữa, tôi sẽ nhét ngón tay vào miệng cậu."
Ngón tay thô kệch của anh vuốt ve rồi ấn lên bờ môi mềm mại ấy, như thể đang tìm lối vào.
"Được không nào, cậu muốn thử không, vui lắm đấy."
Tạ Viễn Tinh nghiến răng, lửa giận trong mắt sắp cháy lan ra ngoài, cuối cùng vẫn uất ức im miệng.
Biến thái quá, cậu chọc không nổi.
Thấy cậu im lặng, Thẩm Biên Dã bèn tập trung một lòng làm "việc" của mình, răng môi nghiền lên gáy trắng nõn ấy, đầu lưỡi mút lấy giọt máu trào ra, mùi rỉ sắt lan khắp khoang miệng không thể giúp Thẩm Biên Dã bình tĩnh lại mà còn làm anh chợt thấy hưng phấn hơn.
Anh liên tục liếm qua những vết cắn do chính anh để lại, sau đó lại không kìm được nhe răng ra mài, ma sát, người dưới thân khẽ run rẩy, Thẩm Biên Dã nắm hờ lấy chiếc cổ thon dài của cậu, cảm nhận yết hầu đang chuyển động dưới lòng bàn tay mình.
Thẩm Biên Dã vừa dùng răng cọ xát vết thương trên gáy Tạ Viễn Tinh vừa xót xa thì thầm: "Bé cưng run rẩy đáng thương quá."
Khóe mắt Tạ Viễn Tinh đỏ hoe, khi Thẩm Biên Dã có dấu hiệu sắp cắn thêm lần nữa, cuối cùng cậu không khỏi thốt ra lời van nài: "Đừng cắn cổ tôi... Đừng cắn nữa, đau lắm, Thẩm Biên Dã, xin anh."
"... Thật sự rất đau."
Giọng của cậu run lên, tiếng nức nở không rõ mấy mà chỉ thấp thoáng trong giọng nói run rẩy.
Thẩm Biên Dã khựng người, anh quay người cậu lại, phủ ngón tay lên khóe mắt, trầm giọng hỏi nhỏ: "Khóc rồi sao, sao bé cưng lại đáng thương thế này."
Tạ Viễn Tinh bực dọc quay mặt đi: "Không khóc, anh cắn đã chưa, thả tôi ra."
Cậu nói cũng đúng, quả thật cậu không hề rơi bất kỳ giọt nước mắt nào, nương nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Thẩm Biên Dã thấy rõ gương mặt cậu không hề có vết nước, chỉ có khóe mắt hơi đỏ lên.
Còn một chỗ cũng đỏ, chỗ thu hút Thẩm Biên Dã ngay từ ban đầu, Tạ Viễn Tinh quay mặt đi vừa hay có thể để Thẩm Biên Dã nhìn rõ nơi đó hơn.
Đó là một nốt ruồi lệ bé nhỏ, nếu anh liếm lên nó thì liệu có thể liếm ra nước mắt không đây?
Thẩm Biên Dã rất tò mò, mắt nhìn đăm đăm vào nơi ấy, từ từ đến gần từng chút một, anh vô thức thở nhẹ hơn vì sợ có sự cố gì làm Tạ Viễn Tinh hoảng sợ.
Để anh liếm chút rồi mút một cái, anh chỉ nếm thử thôi, một chút là xong rồi.
Cậu đã từ chối anh hai lần, có lẽ lần này cũng nên... Cho anh liếm rồi nhỉ?
Anh còn chẳng thèm nghĩ xem tại sao Tạ Viễn Tinh lại phải để anh liếm nốt ruồi lệ trên mặt, không nghĩ thử xem hành động này cợt nhả đến nhường nào, cơn sốt của kỳ mẫn cảm làm anh mất tỉnh táo, đầu óc nóng ran, thế giới như phủ một màn sương mù, chỉ có nốt ruồi ấy đang hấp dẫn anh, hiện rõ ngay trước mắt anh.
Không hề báo trước, trước khi nếm được nốt ruồi lệ ấy, Thẩm Biên Dã ngất xỉu.
Giây phút trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, đáy lòng anh dâng lên nỗi tiếc nuối vô ngần.
Chậc, lại không nếm được rồi.