Trong phòng yên ắng, Tạ Viễn Tinh hơi cúi đầu, nhìn cổ tay bị Thẩm Biên Dã nắm chặt, dù không thích tiếp xúc cơ thể với người khác nhưng cậu cũng không giỏi tranh cãi với ai.

Rõ ràng cậu đang muốn đối phương bớt căng thẳng, thế nhưng mắt cậu lại cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Biên Dã.

Việc nhìn thẳng vào mắt người khác khiến Tạ Viễn Tinh cảm thấy không được tự nhiên.

Chỗ cổ tay bị nắm trở nên nóng ran, như thể có một nguồn nhiệt đang bùng cháy dữ dội tại đó.

Tay của Thẩm Biên Dã rất lớn, dễ dàng khóa chặt cậu, hơi ấm từ đối phương không ngừng truyền sang cậu khiến Tạ Viễn Tinh nóng đến mức không nhịn được mà giãy giụa.

Không thoát ra được.

Cảm giác bực dọc như những viên đá nhỏ rơi xuống và nghẹn lại ở tim, giọng Tạ Viễn Tinh cao hơn một chút, theo bản năng cũng ngẩng đầu lên nhìn người kia.

"Được rồi, tôi sẽ không xài cục xà phòng này nữa, anh mau thả tôi ra…"

Khi Tạ Viễn Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu vô tình chạm phải ánh nhìn của Thẩm Biên Dạ, trong khoảnh khắc đó, cậu hoảng sợ đến mức giọng nói yếu dần rồi tắt lịm.

Đôi mắt của Thẩm Biên Dã đen thăm thẳm, lúc này đang nhìn Tạ Viễn Tinh với vẻ trầm ngâm, ánh mắt anh dõi theo mọi chuyển động trên khuôn mặt cậu, trong đôi mắt sâu hun hút kia ẩn chứa một thứ cảm xúc mà Tạ Viễn Tinh không tài nào hiểu được.

Tạ Viễn Tinh bị nhìn đến mức không thoải mái, thậm chí còn muốn đưa tay lên chạm thử vào mặt mình.

Cậu nắm chặt tay, dùng móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay, cố kìm nén cái cảm xúc kỳ lạ này.

"Anh... anh sao vậy?"

Khi toàn thân cảm thấy gượng gạo không thoải mái, dường như độ nhạy cảm với mọi thứ xung quanh cũng tăng lên, lúc này Tạ Viễn Tinh mới giật mình nhận ra, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Biên Dã cao quá mức bình thường. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Chỉ mới nắm tay thôi mà cũng đủ khiến cậu cảm thấy nóng hừng hực, Tạ Viễn Tinh không dám nghĩ nhiệt độ cơ thể Thẩm Biên Dã đã tăng lên đến bao nhiêu rồi.

Vậy nên ánh mắt Thẩm Biên Dã khó coi như vậy là do bị sốt nên thấy khó chịu sao?

Dù có ghét bỏ người bạn cùng phòng này đến đâu, Tạ Viễn Tinh vẫn tốt bụng hỏi một câu: "Có phải anh bị sốt rồi không, bây giờ ký túc xá vẫn chưa đóng cửa, anh đến phòng y tế xem sao đi."

Thấy Thẩm Biên Dã không nói gì, Tạ Viễn Tinh chần chừ một chút rồi đưa tay ra định sờ vào trán Thẩm Biên Dã.

Nhưng cậu lại do dự thêm một lát rồi lại rụt tay về.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, tay cũng chỉ nhấc lên một chút, thế nhưng ánh mắt Thẩm Biên Dã lại dõi theo không rời.

Khoan đã... chạm vào rồi.

Tạ Viễn Tinh kinh ngạc mở to mắt, nhìn Thẩm Biên Dã nắm hờ lấy tay cậu rồi kéo lên áp vào trán mình.

Dưới lòng bàn tay là cái trán nóng hầm hập của Thẩm Biên Dã, còn mu bàn tay thì bị bao trùm bởi hơi nóng bỏng rát từ lòng bàn tay anh.

Tay Tạ Viễn Tinh bị kẹp ở giữa, không tài nào rút ra được.

Thẩm Biên Dã thấy Tạ Viễn Tinh còn muốn giãy giụa thì lửa giận trong lòng như bị nhiệt độ cơ thể đốt lên, lại xen lẫn chút cảm xúc tủi thân khó tả, rồi như bị ma xui quỷ khiến, anh bất giác đè chặt tay cậu, không cho cậu rút khỏi trán mình.

"Cậu sờ thử đi."

Không những giữ chặt tay Tạ Viễn Tinh mà còn tiến lại gần, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

Giọng Thẩm Biên Dã khàn khàn: "Sờ thử xem có phải bị sốt không."

Anh vừa nói vừa để Tạ Viễn Tinh chạm vào thử, tay còn lại thì lại nới lỏng cổ tay cậu ra, chuyển sang nghịch mái tóc ướt đẫm đang rủ trước trán của cậu.

Mái tóc nửa khô nửa ướt bị anh vén lên, khuôn mặt hơi xanh xao, nhợt nhạt kia không còn gì che chắn, cứ thế mà lộ ra trước mắt.

Tạ Viễn Tinh như bị lột sạch sành sanh rồi kéo ra chỗ sáng, ánh mắt không còn nơi nào để trốn tránh, trong phút chốc cảm thấy hoảng loạn.

"Ở đây của cậu có một nốt ruồi." Giọng điệu Thẩm Biên Dã có hơi kỳ lạ, vừa nói vừa đưa tay chạm vào: "Nhỏ xíu…"

Giọng anh càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ đến mức gần như thì thầm, ánh mắt chăm chú dán chặt vào nốt ruồi lệ ngày càng gần, tập trung đến mức... mê mẩn.

"Thẩm Biên Dã!"

Tạ Viễn Tinh bất ngờ lùi lại một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo ra: "Anh làm gì vậy?"

Thẩm Biên Dã tỏ vẻ vô tội nhìn cậu: "Sao thế?"

"Sao cậu lại lùi lại."

Tạ Viễn Tinh trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, sao người này còn dám thản nhiên hỏi cậu sao thế nữa vậy, rõ ràng vừa rồi nếu cậu không lùi kịp thì đã bị Thẩm Biên Dã hôn lên mặt rồi.

Người nên hỏi sao thế phải là cậu mới đúng đấy?

Lồng ngực cậu thoáng chốc phập phồng kịch liệt rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.

Tạ Viễn Tinh không thể nghĩ ra lời nào quá nặng nề để đáp trả, cũng không có ý định ở lại tham gia vào mấy trò hề vô vị của cậu thiếu gia sáng nắng chiều mưa kia, vậy nên chỉ quay đầu đi, lạnh nhạt nói một câu "Thôi bỏ đi", rồi đi về phía giường của mình.

Không ai biết Thẩm Biên Dã đang suy tính chuyện gì nhưng lần này anh không còn chặn cậu lại nữa.

Tạ Viễn Tinh vừa mới mới tắm xong đã bị Thẩm Biên Dã kéo lại nên bây giờ tóc vẫn còn hơi ướt.

Tuy đang là mùa hè, để tóc ướt cũng không quá lạnh nhưng cậu muốn lên giường nằm nên vẫn lấy máy sấy tóc ra.

Tiếng ù ù của máy sấy tóc vang lên, thế chỗ cho sự yên tĩnh vốn có của căn phòng.

Tạ Viễn Tinh chỉ sấy vội mấy cái cho khô tóc rồi rút ngay dây điện, sau đó trèo thẳng lên giường, chẳng màng đến việc cất máy sấy tóc vào tủ.

Cậu nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía trong phòng lẫn Thẩm Biên Dã, sau đó kéo chăn lên cao trùm kín, cứ như thể làm vậy sẽ giúp cậu giảm thiểu tối đa sự hiện diện của mình trong căn phòng này.

Bụng đói đến mức quặn lên, đau âm ỉ, Tạ Viễn Tinh đưa tay xoa xoa, sau đó lấy điện thoại ra lướt xem.

Không phải xem giao diện đặt đồ ăn, mà là xem nhóm làm thêm mà cậu vừa tham gia.

Trong nhóm toàn là mấy việc như đi dạy thêm hoặc chạy mấy việc lặt vặt, tìm đi tìm lại thì chỉ có mỗi công việc giao đồ ăn trong trường là có vẻ ổn định và làm được lâu dài mà thôi.

Mặc dù Tạ Viễn Tinh muốn làm, tuy nhiên thời gian lại không cho phép.

Tạ Viễn Tinh đã xem đi xem lại thời khóa biểu năm nhất đến mức thuộc lòng từng giờ, từng tiết rồi, lịch học của cậu kín mít như bưng, từ sáng đến tối không có chút thời gian trống, thế nhưng, các nơi tuyển nhân viên giao đồ ăn trong trường lại đều đưa ra yêu cầu không được có tiết cuối buổi sáng.

Vốn dĩ học kỳ đầu tiên của năm nhất không phải là thời điểm thích hợp để làm thêm, tuy nhiên Tạ Viễn Tinh không còn cách nào khác.

Tất cả số tiền trên người cậu cộng lại cũng chưa đến hai trăm tệ, dù trong thẻ ăn vẫn còn ba trăm tệ đủ để cậu cầm cự qua tháng này, thế nhưng còn tháng sau, tiền sinh hoạt của cậu từ đâu ra thì vẫn là một điều không ai biết.

Chẳng lẽ bữa nào cũng phải hít không khí mà sống à.

Tạ Viễn Tinh lặng lẽ thở dài một hơi, trong lòng chẳng còn tia hy vọng nào nhưng vẫn cố lướt xuống xem những tin nhắn trong nhóm, đến khi không còn gì để xem nữa thì một tin nhắn mới bất ngờ nhảy ra, thay thế khoảng trống vô vọng vừa bao trùm lấy cậu.

"Tuyển nhân viên phục vụ, thời gian từ mười giờ tối đến ba giờ sáng, lương ngày 150, có thể làm bán thời gian, ai có nhu cầu thì nhắn riêng."

Từ mười giờ tối đến ba giờ sáng, Tạ Viễn Tinh tính nhẩm thời gian, cậu do dự một chút rồi vẫn quyết định bấm vào ảnh đại diện của người đó, gửi yêu cầu kết bạn.

Tuy làm việc này thì mỗi ngày có khi chỉ ngủ được bốn tiếng nhưng cậu chỉ muốn kiếm chút tiền trang trải qua giai đoạn này thôi, chắc cơ thể vẫn chịu được.

Tạ Viễn Tinh cứ quẹt tới quẹt lui trên Wechat và ứng dụng tìm việc, thỉnh thoảng lại chuyển về xem có gì mới không.

Không thấy đối phương trả lời, chỉ thấy cố vấn học tập gửi một tin nhắn thông báo ngày mai có buổi họp lớp trong nhóm lớp.

Không giống như những người khác, Tạ Viễn Tinh chỉ âm thầm xem tin nhắn mà không trả lời, cậu vốn đã quen với việc giữ im lặng, làm một người không ai để ý trong nhóm lớp, vậy nên, sau khi nhớ giờ họp, cậu lập tức để điện thoại sang một bên.

Nằm trên giường, Tạ Viễn Tinh cố ru mình vào giấc ngủ, thế nhưng ánh đèn sáng trưng cứ chiếu thẳng vào khiến cậu thấy khó chịu, tuy vậy, thay vì mở miệng hỏi Thẩm Biên Dã có thể tắt đèn không thì cậu chỉ nhíu mày rồi vùi sâu mặt vào trong chăn.

Trường của họ có quy định giờ tắt đèn chung, do đó dì quản lý ký túc xá ở tầng một sẽ tắt đèn vào đúng mười một giờ.

Tuy nhiên lại không cúp điện, thế nên hầu hết sinh viên đều có thể chấp nhận quy định này.

Quy định này đối với Tạ Viễn Tinh mà nói thì chỉ có một lợi ích duy nhất, đó là cậu không phải thương lượng về giờ tắt đèn với một người có thói quen thức đêm như Thẩm Biên Dã.

Những dòng suy nghĩ trong đầu Tạ Viễn Tinh vừa hỗn loạn, lại vừa dồn dập kéo đến ——

Nghĩ đến tiền sinh hoạt vẫn chưa đâu vào đâu, nghĩ đến việc làm thêm, nghĩ đến việc ngày mai sau khi họp lớp xong có thể hỏi cố vấn học tập xem đơn xin đổi phòng của cậu có được duyệt không.

Nghĩ đến chiếc bánh su kem tròn ủm ú na ú nần được đặt trong tủ kính mà cậu nhìn thấy khi đi ngang qua tiệm bánh mì lúc trưa.

Dần dần, những suy nghĩ lộn xộn trước đó đều biến mất, chỉ còn lại mỗi chiếc bánh su kem tròn ủm đó.

Chiếc bánh su kem nhân khoai môn màu vàng được đội một chiếc mũ kem màu vàng chanh, trông không giống với những chiếc bánh su kem khác, mà lại còn to hơn chút.

Tạ Viễn Tinh bắt đầu tưởng tượng về hương vị của nó.

Chắc là rất ngọt, cắn một miếng sẽ có rất nhiều vụn bánh rơi ra.

Nhưng chiếc bánh su kem kia đã được bày bán ở đó rất lâu mà mãi vẫn không có ai mua, vậy nên chắc là nó cũng không ngon lắm.

Tạ Viễn Tinh ấn ấn vào cái bụng phẳng lì, dán cho chiếc bánh su kem trong đầu một cái mác không ngon rồi đuổi nó ra khỏi tâm trí.

Điện thoại rung lên vài tiếng, Tạ Viễn Tinh sững người trong giây lát, sau đó vội mò lấy điện thoại từ dưới gối ra, nhanh chóng nhập mật khẩu mở khóa màn hình.

Không phải là tin nhắn trả lời của bên chỗ làm thêm kia.

Tạ Trác Vũ: "Ê, chuyển cho tao hai trăm tệ coi, tao muốn mua băng trò chơi."

Tạ Trác Vũ: "Nhanh lên, nếu không thì tao sẽ mách mẹ đấy."

Biểu cảm trên mặt Tạ Viễn Tinh trở nên lạnh đi, mang theo chút chán ghét, sau khi bật chế độ im lặng cho điện thoại rồi thì ném sang một bên.

Người phụ nữ đó cũng có phải mẹ cậu đâu, Tạ Trác Vũ cũng chẳng phải em trai cậu, cậu đã rời khỏi cái nơi đó rồi thì hà cớ gì phải tiếp tục chu cấp tiền cho Tạ Trác Vũ nữa chứ, việc không chặn Tạ Trác Vũ cũng chỉ vì nó vẫn còn chút giá trị lợi dụng mà thôi.

Cậu xoay người nằm ngửa trên giường, mắt dán chặt vào bóng đèn sợi đốt trên trần nhà đến ngẩn người, ánh sáng chói lóa của nó khiến cậu hoa cả mắt, rồi đột nhiên, trong một khoảnh khắc, ánh sáng ấy tắt phụt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mười một giờ rồi, đã đến giờ tắt đèn ký túc xá.

À, đến giờ ngủ rồi.

Tạ Viễn Tinh có hơi thẫn thờ nghĩ rồi từ từ khép đôi mắt khô khốc của mình.

Trong bóng tối, khi đôi mắt không còn nhìn thấy gì thì các giác quan khác dần trở nên nhạy bén hơn, lúc này mùi hương vốn dĩ vẫn luôn ở đó nhưng bị cậu cố tình lờ đi bỗng trở nên nồng nặc hơn, xâm chiếm cả khoang mũi.

Sau khi ngọn lửa tàn bạo cắn xé và nuốt chửng mọi thứ, chỉ còn lại những đống tro tàn và giữa những thanh gỗ cháy sém kia, vẫn còn thấy những đốm lửa li ti tí tách.

Dư âm của ngọn lửa dữ dội đó mang theo một hơi thở đầy đáng sợ, cứ như chỉ cần có một chút vật gì đó dễ bắt lửa thôi, thì ngọn lửa đấy sẽ lại bùng lên, nuốt chửng cả căn phòng ngay trong nháy mắt.

Cả ngày hôm nay, sự bực bội của Tạ Viễn Tinh cứ thế mà tích tụ từng chút một, cuối cùng bị những tin nhắn đáng ghét vừa rồi làm cho bùng nổ.

Hơi thở nguy hiểm và đầy xâm lược đó khơi dậy sự bất an, khi sự bực bội bất an lên đến một giới hạn nào đó thì sẽ khiến con người ta không còn giữ được bình tĩnh.

Cậu bật dậy, tìm kiếm vị trí của Thẩm Biên Dã trong căn phòng tối đen.

Vừa mở miệng, giọng điệu lại vô thức trở nên mềm mỏng hơn, khí thế tự nhiên yếu đi vài phần: "Thẩm Biên Dã, anh có thể thu lại pheromone của mình không?"

Không một ai trả lời.

Tạ Viễn Tinh nghi ngờ nên thò đầu ra và phát hiện Thẩm Biên Dã vẫn ngồi bất động như tượng trên ghế, không hề động đậy, dường như vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Trong không gian tối om tĩnh mịch, một bóng người cao lớn ngồi im lặng giữa phòng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cảnh tượng này nếu xuất hiện trong bất cứ câu chuyện ma nào ở trường học thì chắc hẳn sẽ không khiến ai cảm thấy bất ngờ.

Tạ Viễn Tinh nuốt nước bọt, nhỏ giọng gọi: "Thẩm Biên Dã?"

Tim đập thình thịch, cậu do dự một chút rồi vén chăn xuống giường, đi về phía Thẩm Biên Dã.

"Anh bị sao vậy, có chỗ nào khó chịu à?"

"Pheromone của tôi làm sao?" Thẩm Biên Dã lên tiếng, thế nhưng thay vì trả lời, anh lại hỏi ngược lại câu hỏi trước đó của Tạ Viễn Tinh.

Tạ Viễn Tinh nói: "Nồng quá, mũi hơi khó chịu."

Trạng thái của đối phương rõ ràng có gì đó không bình thường, Tạ Viễn Tinh không muốn rước rắc rối vào thân nên giọng nói của cậu trở nên nhỏ nhẹ và yếu ớt hơn hẳn.

Vừa dứt lời, mùi pheromone như tro tàn trong phòng lập tức nhạt đi trong chớp mắt.

Thấy vậy, Tạ Viễn Tinh cũng không đi về phía Thẩm Biên Dã nữa.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một bước chân, cậu quay người lại trước khi đến gần: "Cảm ơn, ngủ sớm đi."

Thẩm Biên Dã: "Khó ngửi lắm sao?"

Tạ Viễn Tinh suy nghĩ một lát rồi thành thật nói: "Cũng tạm, chỉ là tôi không thích thôi."

Giây tiếp theo, cổ tay cậu bị ai đó nắm chặt.

Trong bóng tối, lồng ngực nóng bỏng áp sát vào lưng cậu.

Giọng nói của Thẩm Biên Dã vang lên từ trên đỉnh đầu, giọng điệu vô cùng kỳ lạ, khàn khàn và khó nghe một cách bất thường: "Không, cậu phải thích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play