Ở bên kia, Lâm Ngọc Trân nhìn theo bóng dáng Lý Nhị Quý xa dần, tức giận dậm chân: “Này! Sao anh cứ thế mà đi? Công việc của em còn chưa sắp xếp xong kia mà!”
“Em còn nghĩ ông ta sẽ sắp xếp việc cho em sao?” Dịch Dương hừ lạnh: “Ông ta không lừa em bán đi là may lắm rồi, còn đòi ông ta sắp xếp việc làm? Là chưa bị đời vùi dập nên mới nghĩ ai ngoài kia cũng là người tốt đúng không?”
Lâm Ngọc Trân bị Dịch Dương nói cho mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng cô ấy vẫn cố chấp không chịu thua, lớn tiếng: “Ông ta đã nhận tiền rồi, nếu không phải anh nhảy vào phá đám thì có lẽ bây giờ em đã vào làm ở nhà máy thép rồi!”
Đến giờ, Lâm Ngọc Trân vẫn chưa nhận ra Lý Nhị Quý có lừa mình hay không, mà luôn nghĩ chính Dịch Dương không để cho mình yên.
Thấy cô ấy vẫn cố chấp, lại còn phản kháng, sắc mặt Dịch Dương đanh lại vì tức giận.
Lý Thính Vân đứng bên cạnh nhìn mà có chút bất đắc dĩ, kể từ khi ở cạnh Dịch Dương, cô dường như chưa từng thấy anh giận dữ như vậy.
Lâm Ngọc Trân còn đang tự giận mình vì bị anh họ làm cho bạn mình bỏ chạy, trông vẻ mặt bực bội của cô ấy, Dịch Dương hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế bản thân, không để bản thân tức giận chỉ vì chuyện này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT