Lý Thính Vân cất tiền vào túi, thực ra là để vào không gian riêng của mình, không đếm xỉa đến lời của Lâm Ngọc Trân.
Dù cô ấy kiếm tiền từ đâu, tình hình này không thể để cô ấy giữ tiền, nếu không, chắc chắn cô ấy sẽ lại đưa cho kẻ có ý đồ xấu. Thôi thì mang về trả cho cha mẹ cô ấy. Nếu cha mẹ cô ấy tự nguyện đưa tiền cho con gái, thì họ sẽ không can thiệp nữa. Còn nếu không phải, thì nhà cô ấy chắc đang lo đến chết vì mất số tiền lớn như vậy.
Dịch Dương lực tay mạnh, chỉ dùng ba phần sức lực đã khiến Lý Nhị Quý xây xẩm mặt mày, đứng không vững, từ mũi chảy ra hai vệt đỏ tươi.
“Mấy người… mấy người!” Lý Nhị Quý run rẩy, đưa tay lên chùi dưới mũi, nhìn thấy tay đầy máu thì lập tức nổi giận: “Các người dám đánh người giữa đường à? Còn có pháp luật không đây?”
Dịch Dương nhìn hắn lạnh lùng: “Ông lừa đảo người khác thì có pháp luật chắc? Nói thử xem, ông đã lừa bao nhiêu người rồi?”
Lý Nhị Quý sực tỉnh, theo phản xạ sờ túi quần, phát hiện ba trăm đồng vừa nhận đã biến mất.
“Lừa ai chứ? Tôi đâu có lừa ai! Những gì tôi nói đều là thật!” Ông ta cố cãi bướng, vì biết không có chứng cứ thì không thể bị buộc tội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT