Lý Thính Vân chẳng buồn động đậy, mặc kệ cô ấy lục tìm. Dù gì số tiền cũng đã được cất vào không gian riêng, ngoài cô ra, không ai lấy được.
Lý Thính Vân không để tâm, nhưng Dịch Dương lại không thể để yên cho Lâm Ngọc Trân hành xử như vậy. Anh bước đến, túm chặt cổ tay cô ấy, quát: “Cô làm gì vậy? Anh đã nói sẽ đem tiền về cho người nhà cô, để trên người cô thì anh và chị dâu cô không yên tâm. Nếu còn làm loạn nữa, tin anh dạy dỗ cô không?”
Lâm Ngọc Trân hoảng sợ rụt người lại.
Trước khi Dịch Dương vào quân ngũ, khi còn nhỏ anh vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng Lâm Ngọc Trân còn nhỏ hơn anh, lại nhát gan hay khóc, mỗi lần đều bị anh dọa bằng câu nói này, nhưng chưa bao giờ anh thực sự ra tay.
Lần này anh thực sự làm cô ấy sợ, Lâm Ngọc Trân chỉ đành buông tay, tỏ vẻ không cam lòng.
Nhìn bóng lưng một nam một nữ phía trước, cô ấy không nhịn được mà lẩm bẩm: “Lo chuyện bao đồng!” Rồi hậm hực quay người rời đi.
Dần dần, trời đã về trưa, người trên phố cũng đông dần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT