Dịch Dương đã nói rõ ràng như vậy, nhưng Lâm Ngọc Trân vẫn khăng khăng nghĩ là họ không muốn cho cô ấy mượn.
Lý Thính Vân đành phải đổi cách khác, khéo léo nói với cô ấy rằng trong nhà không còn tiền.
Không biết Lâm Ngọc Trân có tin không, nhưng dù cô ấy không tin, Lý Thính Vân cũng sẽ không cho cô ấy mượn tiền. Cô chưa từng thấy ai cố chấp đâm đầu vào chỗ bị lừa như vậy. Dù là em họ của Dịch Dương, cô cũng không thể nhìn cô ấy bị người ta lừa gạt.
Nghe xong lời của Lý Thính Vân, Lâm Ngọc Trân sững lại một chút, sau đó phản ứng, nước mắt rơi lã chã.
Cô ấy chỉ tay vào Dịch Dương, trách móc: “Anh họ, em lớn lên cùng anh từ nhỏ, vậy mà chút tình nghĩa này anh cũng không nể. Giờ em cần anh giúp, anh lại không chịu giúp.”
Dịch Dương há miệng, định nói gì đó, thì thấy Lâm Ngọc Trân không muốn nghe, che mặt chạy ra ngoài.
“Ngọc Trân!” Triệu Hữu Tài gọi một tiếng, nhưng Lâm Ngọc Trân không quay đầu lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT