Trong thời đại này, tình trạng buôn người rất phổ biến, Lý Thính Vân nhíu mày: “Lỡ như hắn ta nhìn thấy em có ba trăm đồng, liền bắt cóc rồi đòi tiền chuộc thì sao?”
Dịch Dương đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Chuyện này không đáng tin đâu, em đừng nghĩ đến nữa.”
Lâm Ngọc Trân thấy mọi người đều không ủng hộ, tức giận giậm chân, nói: “Em thấy chuyện này rất tốt mà, là do mọi người nghĩ xấu về người khác quá thôi! Em đã nói rồi, đó là bạn em, cô ấy sẽ không lừa em đâu.”
Lý Thính Vân và Dịch Dương liếc nhau, đều thấy bất đắc dĩ.
Lời của người đó sơ hở đầy rẫy, rõ ràng là lừa đảo, nhưng Lâm Ngọc Trân vì quá tin tưởng bạn mà không muốn thừa nhận điều này.
Thấy Dịch Dương và Lý Thính Vân không nói gì, chắc cũng nghĩ giống mình, Triệu Hữu Tài khuyên nhủ: “Ngọc Trân, kiếm tiền không thể vội vàng. Chúng ta có tay có chân, sớm muộn gì cũng sẽ khá lên thôi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Bây giờ nhà mình không quá khó khăn, muốn kiếm tiền, sau này còn nhiều cơ hội, đừng để người khác lừa.”
Thấy mọi người không tin, Lâm Ngọc Trân liền nổi giận, không dám lớn tiếng với anh họ và chị dâu, đành tức tối nói với Triệu Hữu Tài: “Lừa gì mà lừa? Anh không tin vào mắt nhìn người của em sao? Bạn em không phải loại người như thế, sao mọi người không chịu tin chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT