Từ trên ghế tụt xuống, Tống Cảnh Trần giả bộ nghiêm túc bước lên phía trước, đưa ngón tay nhỏ xíu chỉ vào bức tranh "Nho và đông trùng hạ thảo" vừa được vẽ xong trên bàn của Lý Dật Sơn, nghiêm nghị nói:

“Lý bá bá vẽ nho rất đẹp, vì nhìn nó trông ngon ngọt thơm phức ạ.”

Lý Dật Sơn bật cười ha hả, nói: “Hóa ra tiểu hữu cho rằng vẽ ngon là vẽ đẹp?”

Tống Cảnh Trần gật đầu đầy lý lẽ: “Đúng ạ, vừa đẹp vừa ngon thì mới gọi là nho chứ!”

Nói xong, cậu bé nhìn Lý Dật Sơn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Lý bá bá có thể vẽ nho giống như thật, vậy bá bá cũng biết vẽ trẻ con đúng không? Bá bá vẽ cho Trần ca nhi một bức chân dung được không ạ?”

“Như vậy sau này khi Trần ca nhi lớn lên sẽ biết mình hồi nhỏ trông như thế nào.”

Đôi mắt to tròn như nho đen của cậu bé long lanh đầy ngây thơ, lông mi chớp chớp khiến ai cũng khó lòng từ chối được, huống chi cậu còn khen ngợi tài vẽ tranh của Lý Dật Sơn như thế. Lý Dật Sơn không thể từ chối, bảo Tống Cảnh Trần ngồi ngay ngắn trên ghế.

Lại nghe cậu bé nói: “Cháu muốn bá bá vẽ cả chùm nho đẹp nhất của bá bá vào nữa, hoặc là bá bá vẽ bức ‘Trẻ con ăn nho’ đi ạ.”

Tống Tam Lang thế nào cũng không ngờ con trai mình lại to gan chạy vào thư phòng của ông chủ Lý, càng không ngờ một lão tiên sinh lại có thể nói chuyện hợp ý với một thằng nhóc con như vậy.

Hỏi thăm mấy người hầu trong phủ Lý đều không thấy tung tích đứa bé, đến khi xác nhận với người gác cổng rằng cậu không ra khỏi phủ, Tống Tam Lang mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp thở hết hơi thì ánh mắt hắn đã nhìn thấy ao sen trong phủ Lý.

Nhìn những bông sen mọc sát mép nước, sắc mặt Tống Tam Lang lập tức biến đổi, gần như không kịp suy nghĩ, hắn lao thẳng xuống ao.

Ao sen nhà họ Lý không lớn nhưng cũng không nhỏ, Tống Tam Lang tìm một vòng quanh bờ vì nếu trẻ con muốn hái sen thì dễ rơi từ mép nước xuống.

Tìm hết một vòng không thấy, hắn lại nhanh chóng bơi ra giữa ao. Đến lúc này, hắn không dám nghĩ đến chuyện con trai mình còn sống hay không, trong đầu chỉ có một ý niệm mãnh liệt: Ngàn vạn lần đừng tìm thấy gì cả!

Nửa nén hương trôi qua, Tống Tam Lang xác định dưới nước không có gì, trên mặt nước cũng không có vật gì bất thường, cả người rã rời đến mức suýt không trèo lên bờ nổi.

— Không phải vì mệt, mà là vì sự thả lỏng sau khi trải qua căng thẳng cực độ.

Áo quần mùa hè vốn mỏng, người làm việc càng không mặc nhiều. Vừa lên bờ, Tống Tam Lang đã nhận ra có điều không ổn. Nhìn xuống người mình — sắc mặt hắn lập tức sa sầm.

Thứ quan trọng của đàn ông quá dễ lộ ra rồi!

Không nghĩ ngợi nhiều, hắn lại lùi xuống nước.

Quần áo ướt sũng dính sát vào người còn chẳng khác gì không mặc.

May mà đang giữa trưa, trời nắng chang chang, trong sân gần như không có ai.

Hắn ẩn mình trong đám hoa sen rậm rạp, chỉ để lộ phần ngực trên mặt nước. Tống Tam Lang vắt kiệt nước trong bộ quần áo của mình rồi phơi lên lá sen để phơi nắng.

May mắn là nắng trưa đủ gắt, chẳng mấy chốc quần áo đã gần khô. Xác định xung quanh không có ai, hắn bơi vào vùng nước cạn, ngắt vài lá sen lớn, dùng cỏ nước buộc quanh eo.

Sau đó, hắn mặc áo trước, lên bờ rồi nhanh chóng mặc nốt quần nhờ sự che chắn của lá sen. Cirad x TYT

Đời này, không, phải nói là cả hai đời Tống Tam Lang chưa từng mặc quần áo mà hồi hộp như thế này. Mặc xong, mồ hôi rịn đầy trên trán.

Tống Tam Lang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng kẻ gây họa: Tống Cảnh Trần, chờ ăn đòn đi!

Lúc này, "kẻ gây họa" Tống Cảnh Trần đang thảnh thơi ăn nho trong thư phòng mát rượi của Lý lão gia, nơi có đặt tủ làm lạnh. Đôi chân nhỏ vắt vẻo, ngón chân nhịp nhàng như đang tận hưởng một điệu nhạc vui vẻ, trông vô cùng ung dung.

Lý Dật Sơn bị dáng vẻ hồn nhiên ngây ngô của cậu bé chọc cười, cảm hứng vẽ tranh dâng trào, nét bút phóng khoáng đầy sức sống, bắt được chính nét tươi sáng rạng rỡ và chân thật của trẻ thơ.

Nhiều năm sau, lão tiên sinh sẽ đấm ngực dậm chân hối hận vì khi ấy chỉ vẽ duy nhất một bức tranh và còn tặng cho Trần ca nhi.

Chân dung của công tử Cảnh Trần đâu phải là thứ tùy tiện tặng được?

Đó lại còn là chân dung thời thơ ấu, đúng là vô giá, xứng đáng làm bảo vật truyền đời!

Nho tuy ngon nhưng không phải của mình. Tống Cảnh Trần ăn sáu bảy quả liền ngừng lại.

Cha từng nói: “Dù thích đến đâu, nếu không phải của mình thì không được tùy tiện chiếm lấy; dù là của mình cũng phải biết tiết chế. Thích một thứ quá mức sẽ dễ mất đi nó.”

Cậu thấy cha nói rất đúng. Trước đây cậu từng rất thích ăn kẹo hồ lô, có lần lén ăn rất nhiều, kết quả miệng bị phồng rộp, họng cũng đau. Từ đó về sau cậu không còn thích kẹo hồ lô nữa.

“Lý bá bá, cảm ơn nho của bá bá, cháu phải về rồi, cha cháu không tìm thấy cháu sẽ lo lắng.”

Lý Dật Sơn nói: “Trần ca nhi ở lại dùng bữa với bá bá đi, bá bá sẽ bảo người gọi cha cháu đến.”

Tống Cảnh Trần vội xua tay, bắt chước giọng điệu của anh trai Tống Cảnh Duệ: “Lòng tốt của bá bá cháu xin ghi nhận, bá bá đã vẽ chân dung cho cháu, cháu đã cảm kích vô cùng, sao có thể dùng tiếp cơm của bá bá?”

“Cha cháu từng dạy: Không có công thì không nhận lộc. Trần ca nhi không thể mặt dày như vậy.”

Bản năng mách bảo cậu rằng những người đọc sách như Lý Dật Sơn thích nghe những lời này. Thực tế cậu không hề ngại ăn cơm, chỉ là sợ bị cha đánh mà thôi.

Lý Dật Sơn thấy cậu nhỏ tuổi nhưng nói năng đúng mực, tiến thoái hợp lý, không khỏi vuốt râu cười bảo: “Xem ra cha mẹ cháu sinh được một đứa con ngoan.”

Tống Cảnh Trần đáp ngay: “Vì cha mẹ cháu là người tốt nhất, nên mới sinh ra một Trần ca nhi giỏi giang thế này ạ.”

“Hay lắm!” Lý Dật Sơn vỗ tay khen ngợi, cười hỏi: “Trần ca nhi đã từng học chữ chưa?”

Vừa nghe đến hai chữ "học chữ", bộ não nhỏ của Tống Cảnh Trần lập tức cảnh giác, chớp chớp mắt nói: “Cháu còn nhỏ lắm, mới ba tuổi thôi. Cha cháu bảo cháu đang trong giai đoạn phát triển, mấy năm nữa mới cho học chữ.” ( truyện trên app t.y.t )

“Ồ— thì ra là vậy.”

Lý Dật Sơn nói: “Bá bá thấy thân hình của Trần ca nhi, cứ tưởng cháu đã bắt đầu học chữ rồi, nên mới định giới thiệu cho cháu một vị lão tiên sinh rất uyên bác. Nhưng xem ra phải đợi cháu lớn thêm chút nữa.”

Lý Dật Sơn thực sự có lòng yêu mến nhân tài. Thứ nhất, ông từng có vài lần gặp gỡ ông nội của Trần ca nhi là Tống Ngọc Lang và rất khâm phục phẩm hạnh của ông ấy. Đây cũng là lý do ông giao phó bộ nội thất quý giá này cho Tống Tam Lang dù người này không nổi danh gì nhiều.

Không ngờ tay nghề của Tống Tam Lang lại vượt xa dự tính, quả thực là một niềm vui bất ngờ.

Thứ hai, ông thực sự quý mến đứa trẻ trước mắt. Cậu bé vô cùng thông minh, hầu như không cần mở miệng đã lấy được chùm nho mình muốn ăn. Nhưng khi đã có được, cậu lại không tham lam, chỉ nếm thử vài trái rồi thôi.

Chỉ với sự kiềm chế này cũng đủ cho thấy cậu không phải một đứa trẻ bình thường, huống chi cậu mới chỉ ba tuổi.

Một viên ngọc thô như thế nếu giao cho vị lão tiên sinh yêu mến nhân tài kia chắc chắn sẽ có nhiều điều tốt đẹp xảy ra.

Chỉ tiếc rằng khi biết cậu mới ba tuổi, ông đành tạm thời từ bỏ ý định.

Nghe lời Lý Dật Sơn, ánh mắt của Tống Cảnh Trần sáng lên. Nếu anh trai cậu chưa chắc đã bái được Trần đại nho làm thầy, tại sao không để anh có thêm một lựa chọn?

Có đường lui rồi, anh trai sẽ không còn căng thẳng và sợ hãi như bây giờ nữa. Ban đêm, anh vẫn thường nằm mơ thấy mình đọc sách, lo lắng rằng nếu biểu hiện không tốt sẽ khiến Trần đại nho không nhận mình, khiến cả nhà thất vọng, làm lãng phí chiếc vòng tay mà tổ mẫu đã gửi cho Lý phu nhân.

Nghĩ vậy, Tống Cảnh Trần nghiêm chỉnh cúi người thật sâu trước mặt Lý Dật Sơn, giọng non nớt nhưng trịnh trọng nói: “Trần ca nhi cảm tạ ân tình đề bạt của Lý bá bá.”

Chữ “đề bạt” là từ cậu học được khi nghe kể chuyện và cảm thấy dùng ở đây rất hợp lý.

Quả nhiên, thấy Lý bá bá tỏ ra khen ngợi, cậu bé liền chuyển giọng: “Lý bá bá, cử hiền không tránh người thân, Trần ca nhi có thể tiến cử anh trai mình với ngài không?”

“Cử hiền không tránh người thân” cũng là một thành ngữ cậu học được khi nghe kể chuyện.

Lý Dật Sơn không khỏi tò mò: “Trần ca nhi nói mình chưa từng học chữ, nhưng lão phu thấy lời nói của cháu rất nhiều từ ngữ đặc sắc, là vì sao?”

Tống Cảnh Trần nghiêm túc đáp: “Lý bá bá không biết đó thôi, tuy Trần ca nhi chưa học chữ, nhưng ca ca đã giảng cho cháu rất nhiều đạo lý trong sách vở. Nghe nhiều thì cháu nhớ thôi.”

“Ca ca cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Có sư phụ nào chưa?” Lý Dật Sơn thấy vẻ mặt cậu bé tràn đầy sự kính ngưỡng đối với anh trai, liền cảm thấy hứng thú.

Tống Cảnh Trần đáp: “Thưa Lý bá bá, ca ca cháu năm nay sáu tuổi, tên là Tống Cảnh Duệ, chưa có thầy dạy, nhưng huynh ấy rất thông minh. Lên ba đã thuộc Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, bây giờ sáu tuổi đã bắt đầu đọc Luận Ngữ, ngay cả Trang tử huynh ấy cũng thuộc lòng.”

Nói xong, cậu sợ đối phương không tin liền thêm: “Huynh ấy không chỉ tự thuộc mà còn dạy cháu thuộc nữa. Cháu có thể đọc cho Lý bá bá nghe.”

“Được, bá bá rửa tai lắng nghe đây.”

Tống Cảnh Trần lập tức mở miệng:

“Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi Khôn. Khôn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng...”

Cậu bé đọc trôi chảy, nhưng đang đọc giữa chừng bỗng nhớ ra một vấn đề quan trọng — không thể đọc hết!

Nếu bị vị bá bá này chú ý rồi kể lại với cha mẹ, mẹ với cái tính tình kia chắc chắn sẽ trở thành phiên bản thứ hai của nhị bá mẫu. Đến lúc đó làm gì còn ngày tháng yên bình nữa?

Lý Dật Sơn nghe giọng cậu bé trong trẻo, dù còn mang chút âm điệu ngọng nghịu của trẻ nhỏ nhưng không hề có lỗi sai hay ngắt quãng nào, rõ ràng là đã thuộc lòng như nằm lòng. Ông đang nghe rất hứng khởi thì thấy cậu bé bỗng ấp úng không đọc tiếp được, cậu gãi đầu ngại ngùng: “Lý bá bá, đoạn sau cháu không nhớ được, nhưng ca ca cháu nhớ ạ.”

Tống Cảnh Trần luôn không quên quảng bá anh trai mình.

Dù vậy, Lý Dật Sơn cũng cảm thấy cậu bé vô cùng thông minh. Hiển nhiên, người anh trai mà cậu nhắc đến chắc chắn còn xuất sắc hơn. Ông lập tức sai người gọi Tống Tam Lang đến.

Bên này, Tống Tam Lang đang lo lắng không tìm thấy con trai, nghe nói con đang ở nhà Lý lão gia liền tưởng thằng nhóc gây họa, vội vàng theo gia nhân nhà họ Lý đến thư phòng.

Sau khi hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, Tống Tam Lang nhất thời không biết nên đánh hay khen con trai mình.

Tuy con có ý tốt, nhưng Tống Tam Lang phải giải thích rõ ràng với Lý Dật Sơn. Làm người không thể bắt cá hai tay.

Nếu đã quyết định bái Trần đại nho làm thầy, giả như không thành lại quay sang chọn thầy mà Lý lão gia giới thiệu, chẳng phải sẽ phụ lòng tốt của người ta sao?

Hơn nữa, với địa vị của Lý lão gia, người mà ông ấy giới thiệu chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Làm sao người ta có thể chấp nhận học trò bị Trần đại nho từ chối?

Không ngờ sau khi nghe xong, Lý Dật Sơn lại cười lớn: “Quả là trùng hợp, Nam Trần Bắc Tiêu, ta định giới thiệu chính là kẻ thù không đội trời chung của Trần đại nho — Tiêu Diễn Tông.”

“Thì ra là Bắc Tiêu?” Tống Tam Lang nghiêm nghị cúi người thật sâu: “Tiên sinh có lòng, Tam Lang xin thay mặt nhà họ Tống cảm tạ.”

Lý Dật Sơn cười nói: “Không sao, cứ để ca ca cháu bái vị cố chấp kia đi. Còn cậu nhóc này, ta thay mặt Tiêu lão tiên sinh đặt trước rồi, không được cho nó bái ai khác!”

Tống Tam Lang: “…”

Tống Cảnh Trần: “…”

Tống Tam Lang: “Lại thêm một người bị thằng nhóc nhà mình chuốc bùa mê. Chỉ có trời mới biết thằng con lớn nhà mình thông minh thế nào, vậy mà chẳng chịu mở mày mở mặt ở con đường đọc sách. Mình nên nói thật hay là… không nói thật đây...”

Tống Cảnh Trần: “A a a — chỉ vì tham ăn mấy trái nho mà tai họa giáng xuống đầu ta rồi!”

Cậu bé thầm thề: Không bao giờ thích ăn nho nữa!

Rời khỏi phủ họ Lý, trong lòng Tống Tam Lang vẫn còn vài phần không thể tin nổi. Bà cụ vì muốn giành lấy cơ hội bái kiến danh sư cho Tống Cảnh Duệ mà phải vất vả lo liệu, đi lại khắp nơi để tìm người nhờ cậy. Vậy mà đến lượt con trai hắn, chỉ vì ăn mấy quả nho của người ta, đối phương đã chủ động tranh nhau giới thiệu danh sư đại nho?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play