Khi gương mặt của Tần Diệp xuất hiện trên màn hình, bình luận bỗng dừng lại trong một giây.
Một lúc sau mới có người lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ:
‘ Người này hình như có khuôn mặt của Tần Diệp [kinh hãi.jpg]’
‘ Má ơi, tôi không nhìn nhầm chứ! Là Tần Diệp đúng không? Là Tần ảnh đế đúng không? Là Tần tổng tài đúng không? Là ánh trăng sáng sớm rời khỏi giới của tôi đúng không! ’
‘ Nghe danh mà đến, kinh ngạc luôn, vậy mà thật sự là bất ngờ lớn! ’
‘ Tôi còn bảo sao nhân vật quan trọng nào mà Tôn lão cẩu phải đặc biệt mua một hot search, tài khoản chính thức của “làm người” còn úp mở mãi về khách mời thứ sáu, kêu gọi mọi người mau đến xem. Tôi vốn không tin, giờ thì tâm phục khẩu phục. ’
‘ Tôi quỳ luôn tại chỗ! Tôn lão cẩu... à không, đạo diễn Tôn đỉnh quá! Mời được cả Tần Diệp luôn!!! ’
‘ Đây có phải là show thực tế đầu tiên Tần Diệp tham gia từ lúc debut tới giờ không? ’
‘ Lầu trên nói sai rồi, không chỉ từ lúc debut đâu, mà là cả sau khi rút khỏi giới nữa kìa. ’
‘ Im lặng đi… không nói tôi cũng quên Tần Diệp đã rút khỏi giới rồi huhuhu. ’
‘ Không phải chứ, Tần Diệp đã từng nói giải nghệ đâu? Chỉ nói là “tạm thời” chưa định nhận phim thôi mà? ’
‘ Tạm thời… mà hơn ba năm rồi đó, sắp bốn năm luôn. “Tạm thời” này dài thật đấy. ’
Tần Diệp, một truyền kỳ trong giới giải trí.
Hai mươi hai tuổi vào nghề, nhờ vài tấm ảnh mà được khen ngợi nhan sắc thần thánh, nổi tiếng khắp mạng.
Trong 4 năm, chỉ đóng 3 bộ phim điện ảnh, đã ôm trọn cả 3 giải thưởng ảnh đế danh giá. Có thể nói là xưa nay chưa từng có ai, mà sau này chắc cũng chẳng ai làm được.
Lúc đó, tất cả mọi người đều bàn tán: Tần Diệp chính là sao Tử Vi trong truyền thuyết của giới giải trí đây mà.
Ai ngờ sau khi nhận giải ảnh đế, Tần Diệp thuận miệng nói muốn rút lui khỏi giới.
Cả hiện trường xôn xao, fan thì chết lặng. Dưới bài đăng của anh trên weibo là một trận náo loạn, có cả người trẻ bồng bột dọa bỏ học, thậm chí tự tử để ngăn cản.
Tần Diệp bất đắc dĩ phải lên weibo thanh minh rằng chỉ là "tạm thời" chưa định nhận vai diễn.
Sau đó, liền hoàn toàn biến mất khỏi vòng xoáy ồn ào của giới giải trí.
Lần tiếp theo cư dân mạng thấy tên anh, lại là trên bìa tạp chí tài chính.
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ thì ra Tần Diệp là con trai độc nhất của chủ tịch Tập đoàn Tần thị, giờ đã về tiếp quản sản nghiệp gia đình!
Sau đó, chỉ trong hơn ba năm.
Cư dân mạng lại nhìn thấy tên Tần Diệp ở một nơi không ngờ tới.
——Tài sản cá nhân của Tần Diệp vinh dự lọt vào top mười Forbes.
Tên anh đứng cạnh một loạt các ông trùm nổi tiếng toàn cầu.
Trong khi Tần Diệp năm nay mới chỉ 29 tuổi.
Có lẽ là nhờ sự cộng hưởng giữa nhân khí trong giới giải trí và thân phận tỷ phú, Tần Diệp năm ngoái còn lọt vào bảng xếp hạng 100 gương mặt nam đẹp trai nhất thế giới.
Với đủ loại hào quang trên người, từ lâu đã không ai dám coi anh là một ngôi sao giới giải trí bình thường nữa.
Ấy vậy mà hôm nay, mọi người lại thấy Tần Diệp xuất hiện trên livestream của chương trình Bạn Là Người Như Thế Nào!
Tôn Tân Bình cười híp mắt nhìn những bình luận nổ tung trên màn hình, ông ta lúc thì xem bình luận, lúc thì lướt hotsearch.
Tiểu Lý ở bên cạnh liên tục cập nhật:: “Đạo diễn, lượng người xem tăng thêm 1 triệu rồi!”
“Tăng lên 3 triệu rồi!”
“5 triệu!”
“10 triệu rồi!”
Số liệu vẫn đang tăng lên, sức hút của Tần Diệp quả thực cao đến đáng sợ.
Tôn Tân Bình vừa vuốt chòm râu tưởng tượng, vừa tấm tắc:
“Không hổ danh là át chủ bài thứ hai của tôi.”
“Có Tần Diệp, mùa này không nổi cũng khó.”
Nếu như lưu lượng truy cập mà Hà Nhĩ Vọng mang lại trước đó còn khiến ông ta có chút kinh ngạc thì lưu lượng truy cập lớn hơn mà Tần Diệp mang lại, lại hoàn toàn không bất ngờ.
Dù sao khi Tần Diệp còn ở trong giới giải trí, dùng ngôn ngữ bây giờ mà nói chính là ảnh đế đỉnh lưu có thực lực. Điều quan trọng hơn là anh rời đi ngay lúc đang trên đỉnh cao, trở thành ánh trăng sáng trong lòng biết bao người.
Giờ lại là tổng tài tập đoàn, thu hút vô số cư dân mạng vốn chẳng quan tâm giới giải trí nhưng lại cực kỳ tò mò về đời tư giới thượng lưu.
Lại còn là lần đầu tiên tham gia show thực tế.
Tần Diệp không phải là thần tiên hạ phàm, mà là người mà ai cũng phải ngước nhìn.
Với từng ấy yếu tố hấp dẫn, Bạn Là Người Như Thế Nào nhất định sẽ hốt bạc.
Huống chi, Tần Diệp thật sự là người đáng để yêu mến.
Tôn Tân Bình không khỏi cảm khái trong lòng: Mình đúng là trúng số độc đắc, lại có thể mời được vị Phật lớn này.
Mặc dù vị Phật lớn này "đồng ý" tham gia Bạn Là Người Như Thế Nào cũng có chút nguyên nhân đặc biệt.
Quay lại hiện trường, khi các khách mời khác còn đang loay hoay, thiết lập nhân vật ban đầu của Thẩm Cận Phong là “người lãnh đạo” trong nhóm nên chia đồ ăn là điều hợp lý.
Tôn Tân Bình không ngờ rằng hình tượng "vị tha" này lại hiệu quả đến vậy — Thẩm Cận Phong thật sự chia hết thức ăn cho mọi người.
Nhưng không có đồ ăn, các khách mời khác – trong tình trạng thể lực như nhau – vẫn nhận phần không do dự.
Chỉ có Tần Diệp là người duy nhất từ chối.
Không những không lấy, còn chia đôi phần bánh mình vừa nhận, đưa phần lớn hơn cho Thẩm Cận Phong.
Cảnh tượng đó khiến tất cả sững sờ.
Hà Nhị Vọng đã cắn một miếng lương khô, đang nhai thì nghe hai người họ nhường qua nhường lại, bỗng dừng miệng.
Cậu ta nhìn Thẩm Cận Phong tay không, lại nhìn Tần Diệp đang đưa nửa bánh mì lớn hơn cho Thẩm Cận Phong, rồi nhìn lại miếng lương khô còn lại hơn một nửa trên tay mình.
Cậu ta chỉ do dự hai giây, rồi bẻ đôi chỗ bánh còn lại, đưa cho Thẩm Cận Phong.
Miệng còn chưa nhai hết nên nói có chút ngọng:
“Lão đại, em đói quá… ăn một nửa, nửa này trả anh, anh ăn kèm bánh mì đổi vị."
Bình luận bị cảnh này làm cho sững sờ.
‘ Thật sự là một diễn biến chưa từng nghĩ tới. Thẩm Cận Phong nhường hết đồ ăn, Tần Diệp từ chối nhận vì nghĩ cho người khác. Hơn nữa Tần Diệp đã sớm nhận ra Thẩm Cận Phong chỉ có năm phần ăn nhưng anh không ngăn cản Thẩm Cận Phong chia đồ ăn cho người khác, chỉ khi đến lượt mình thì kiên quyết nhường lại phần ăn, chấp nhận thiệt thòi. Hành động vị tha của hai người họ lại khiến Hà Nhĩ Vọng cảm động và cũng đem đồ ăn của mình chia sẻ! ’
‘ Má ơi, cái nhân thiết “thích giúp đỡ người khác” của Hà Nhĩ Vọng không hề uổng công xây dựng, ánh mắt cậu ta nhìn miếng lương khô như đang nhìn người yêu, mà còn là người đầu tiên đứng ra chia sẻ nữa chứ. ’
‘ Tất cả là nhờ Tần Diệp làm gương tốt!!! ’
‘ Lần đầu tiên thấy dàn khách mời của “làm người” hài hòa đến thế, có vẻ những người còn lại cũng sắp chia phần rồi. ’
Quả nhiên, đúng như những gì bình luận nghĩ.
Nhìn hành động của Tần Diệp và Hà Nhĩ Vọng, Kỳ Tu lập tức chia nửa ổ bánh mì của mình ra.
"Lão đại, cái này là bánh mì vị khác ạ."
Thẩm Cận Phong: "..."
Mạc Phàm cũng làm theo, bẻ nửa thanh lương khô, thấy Thẩm Cận Phong không nhận thì liền tìm lý do chính đáng.
“Chúng ta cũng không biết sẽ bị kẹt trên hoang đảo này bao lâu, phải tiết kiệm đồ ăn mới được.”
Cuối cùng, chỉ còn lại Cố Thanh Thanh là chưa động.
Cậu ấy cầm miếng lương khô chưa ăn miếng nào, nhưng cũng đã bẻ ra làm đôi.
Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, Cố Thanh Thanh hơi do dự, vẻ mặt có chút khó xử: “Tôi đói quá, nửa miếng lương khô ăn không đủ no.”
Mạc Phàm nhíu chặt mày: "Chúng ta cùng nhau bị sóng đánh lên đảo này, chỉ có một mình cậu đói à?"
Giọng ông ta có chút dữ dằn, Cố Thanh Thanh giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
"Đây là Thẩm Cận Phong cho tôi, anh ấy còn chưa nói gì, ông nói cái gì?"
Thẩm Cận Phong đúng lúc lên tiếng: “Không cần chia cho tôi, một miếng lương khô không đủ no đâu, cậu ăn đi.”
Chưa kịp để Cố Thanh Thanh gật đầu, Hà Nhĩ Vọng đã phản đối: “Nhưng hồi nãy chia không công bằng, năm người chúng tôi nhận rồi, lão đại không có. Bây giờ mỗi người chia lại một nửa, để lão đại ăn trước cho no, phần còn lại mình chia tiếp.”
Lúc đầu gọi “lão đại” nghe còn gượng gạo nhưng nói vài lần lại thấy thuận miệng.
Cố Thanh Thanh cũng thấy lời đó có lý nhưng cậu ta vẫn cảm thấy nếu phải nhường lại phần lương khô đã vào tay mình thì thật là lỗ quá.
Tình huống rơi vào thế bế tắc.
Người xem livestream lại lần nữa bị bất ngờ bởi diễn biến câu chuyện.
‘ Tưởng đâu sắp có một màn chia sẻ cảm động đến viên mãn rồi, ai ngờ lại xuất hiện Cố Thanh Thanh – cái đứa chuyên phá game. ’
‘ Tôi chỉ có thể nói, không hổ là cậu ta. ’
‘ Ngay cả ân sư còn có thể vong ân phụ nghĩa, thì mong gì cậu ta biết ơn một người “ lão đại ” trong đội chứ? ’
‘ Nhưng nhân thiết ban đầu của Cố Thanh Thanh là ích kỷ, hành vi hiện tại của cậu ta cũng không quá đáng. Tôi khuyên một số người đừng đứng trên đạo đức mà chỉ trích, thử hỏi nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh đó thì có dám làm khác không đã. ’
‘ Nhân thiết của Cố Thanh Thanh chuẩn vãi, nhưng... mấy người quên nhân thiết của Mạc Phàm là gì rồi à? ’
Nhân thiết của Mạc Phàm?
Hơi nóng nảy?
Thấy ai khó ưa là đánh?
Đệt!
Quả nhiên, chỉ thấy trên màn hình Mạc Phàm nhìn Cố Thanh Thanh với vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Giằng co mấy lần, ông ta tức giận trực tiếp giật lấy nửa miếng lương khô trong tay Cố Thanh Thanh, nhét lại vào túi.
‘ !!! Mạc Phàm muốn làm gì? ’
‘ Mẹ ơi, đúng là hễ không vừa ý là động tay động chân! Đừng nói là định đánh Cố Thanh Thanh nhé? ’
‘ Không phải đâu? Có nghiêm trọng đến mức phải động tay không? Đáng sợ quá?! ’
Khi bình luận còn đang hoảng hốt, suy đoán loạn xạ...
Trước ánh mắt ngơ ngác của Cố Thanh Thanh, Mạc Phàm lại hành động lần nữa — bẻ đôi phần lương khô trong tay mình.
"Cho cậu!" Ông ta hằm hằm đưa một nửa cho Cố Thanh Thanh “Cậu ăn không đủ, tôi chia nửa của tôi cho cậu.”
"Đồ ích kỷ, ông đây đảm bảo với cậu, ở cái đảo hoang này chỉ cần ông đây còn một miếng ăn, nhất định có phần của cậu."
Cố Thanh Thanh ngơ ngác nhìn ông ta, nửa miếng lương khô trong tay rớt bịch xuống đất.
‘ ??? Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Tai tôi có vấn đề à? ’
‘ Nhìn cái bộ dạng hung hăng muốn đánh nhau của Mạc Phàm, tôi đã nhắm mắt không dám nhìn nữa rồi, kết quả ông ta... ông ta... ông ta... hết rồi? ’
‘ Ai hiểu được, vậy mà còn hơi dễ thương (xin lỗi tôi có độc tôi đi trước đây) ’
‘ Đây là tức giận đó hả? Đây là cái gọi là tính tình nóng nảy đó hả? ’
‘ Đúng vậy... ông ta không vừa mắt với hành vi của Cố Thanh Thanh, giật lại đồ ăn đưa cho Thẩm Cận Phong nhưng rồi lại chia phần của mình cho cậu ta. ’
‘ Không phải chứ, logic hành vi của ông ta là gì vậy? ’
Chỉ thấy trên màn hình Mạc Phàm vẫn cau có nói: "Đừng để ông đây thấy cậu ích kỷ như vậy nữa."
‘ …… ’
‘ Quá đỉnh ’
Ngay cả Thẩm Cận Phong cũng không ngờ sự việc lại diễn biến thế này.
Khóe môi cậu giật giật, cuối cùng lên tiếng: “Đừng khách sáo nữa.”
"Mấy người tưởng tôi là đồ ngốc à? Tự mình nhịn đói để nhường phần cho người khác?”
Lần đầu tiên cậu gặp một đám đồng đội như vậy, hay đúng hơn là, trước đây cậu gần như không có đồng đội.
Đám người này sắp đói ngất đến nơi, vậy mà còn tranh nhau nhường nhịn, thật ngốc đến đáng yêu.
Nghĩ một chút, cậu bổ sung thêm: "Tôi là người tỉnh dậy đầu tiên."
Những người còn lại thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng ý của Thẩm Cận Phong là cậu đã ăn rồi.
Sau màn “nhường nhịn” vừa rồi, ai nấy đều đói đến mức sắp ngất, giờ tâm lý được giải tỏa, liền ngoan ngoãn bắt đầu ăn.
Thẩm Cận Phong liếc nhìn vài cái, sau đó đứng thẳng dậy định đi về phía bờ biển.
Vừa đi được vài bước, cậu phát hiện Tần Diệp không ăn mà còn đi theo phía sau.
?
Thấy cậu dừng lại, Tần Diệp hơi nghi hoặc cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Cận Phong chỉ vào ổ bánh mì đã được cho lại vào túi: “Anh không ăn à?”
Tần Diệp lắc đầu. Trên hoang đảo nguy hiểm rình rập, đồ ăn lại quý như vàng. Nhân lúc còn chút sức lực, chi bằng tranh thủ đi quanh tìm xem có gì ăn được không.
“Bánh mì để dành, phòng trường hợp cần.”
Vẻ mặt Thẩm Cận Phong có chút kỳ lạ thu hồi ánh mắt, "À."
Bánh mì để dành là có ý gì?
Là sợ cậu không tìm được đồ ăn, muốn để dành có thể chia cho cậu ăn sao?
Tác giả có điều muốn nói:
Thẩm Cận Phong: Xong rồi, thêm một bằng chứng nữa.
Anh ta quả nhiên yêu thầm tôi.