Thẩm Cận Phong tất nhiên cũng nghe thấy những người khác trong đội đều đồng thanh nói “không có gì để ăn cả.”

Nói cách khác, hai lát bánh mì và ba miếng lương khô mà cậu vừa moi ra từ ba lô chính là lương thực duy nhất còn lại hiện tại.

Tệ hơn nữa là, mọi người cùng bị sóng biển cuốn lên bãi cát này, chắc chắn thể lực tiêu hao và tình trạng cơ thể cũng không khác nhau là mấy.

Cậu cố gắng kiềm chế đôi tay hơi run lên.

Chỉ cần cử động mạnh một chút là lập tức cảm thấy choáng váng, hoa mắt, kèm theo cơn buồn nôn nhẹ.

Cơ thể này không tốt lắm.

Thẩm Cận Phong thầm đánh giá trong lòng.

Thậm chí còn cảm thấy thể trạng này không tương xứng với một người tinh thông Taekwondo, Karate hay Judo.

Tuy nhiên, cậu cũng không thể chắc được cơ thể này đã hôn mê bao lâu – có lẽ do tiêu hao quá nhiều sức lực từ trước.

Nếu vậy, những người khác chẳng phải càng thê thảm hơn sao?

Lẽ ra họ phải yếu hơn mới đúng.

Cậu quan sát mấy người còn lại đang lảo đảo ngồi dậy, mặt mày ủ rũ sau khi biết được tất cả đều không có gì để ăn.

Hà Nhĩ Vọng gắng gượng lên tiếng: “Chúng ta phải nghĩ cách kiếm gì đó để ăn thôi.”

Cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Thẩm Cận Phong im lặng quan sát từng người, bất ngờ chạm phải ánh mắt đang dán chặt lên mình.

Là Kỳ Tu.

Khoảnh khắc chạm mắt với Thẩm Cận Phong, cơ thể cậu ta bất giác run lên, như thể sợ hãi muốn quay mặt đi.

Nhưng sau hai giây lưỡng lự, ánh mắt cậu ta lại tràn đầy cầu xin nhìn về phía Thẩm Cận Phong.

Cậu ta như đang đấu tranh dữ dội trong lòng, cuối cùng hạ quyết tâm, giọng rất nhỏ cất lời: "Lão đại, em đói quá."

Vừa dứt lời, Cố Thanh Thanh – người ở gần cậu ta nhất – sững lại, giọng không mấy dễ nghe: “Lão đại của em cũng đói gần chết rồi.”

“Ơ?” Kỳ Tu vội vàng lắc đầu, "Cố Thanh Thanh, em không nói với anh."

Cậu ta và Cố Thanh Thanh là bạn học, lần này lên đảo hoang là vì Cố Thanh Thanh hứa sẽ trả tiền học phí cho cậu ta.

Cùng lắm cũng chỉ là mối quan hệ làm thuê.

Cậu ta chưa bao giờ gọi Cố Thanh Thanh là "lão đại".

Cố Thanh Thanh nhìn theo ánh mắt cậu ta, thấy Thẩm Cận Phong đang tựa người vào gốc cây cách đó không xa.

Đúng rồi, trong đội họ có một “lão đại” – chính là Thẩm Cận Phong.

‘ Cuối cùng cũng có người chú ý đến Thẩm Cận Phong rồi, mấy người không hỏi cậu ta có gì ăn không hả??? ’

‘ Bây giờ tôi thật sự rất tò mò, Thẩm Cận Phong sẽ làm gì? Cậu ta sẽ không giống những người khác trực tiếp nói "tôi cũng không có gì ăn" chứ? Dù sao bây giờ rất rõ ràng, đồ ăn của cả đội đều ở trên người cậu ta, chút đồ ăn đó chỉ đủ ăn mấy bữa thôi mà? Rất có khả năng cậu ta sẽ độc chiếm. ’

‘ Cảm giác độc chiếm +1. Nói thật, trong tình huống thế này, chắc chẳng ai hào phóng chia phần của mình đâu. ’

‘ Xí, có chút đồ ăn đó, giữ riêng thì sống được bao lâu? Là đội trưởng mà làm thế chỉ khiến cả đội quay sang chống lại thôi, người thông minh sẽ không làm vậy đâu. ’

‘ Cách làm hợp lý nhất bây giờ là phân chia thức ăn để kiểm soát tình hình, đây là thời điểm vàng để khẳng định vị thế và lòng tin từ đồng đội. ’

‘ Mấy người phân tích nghiêm túc quá, chỉ có mình tôi tò mò tại sao Kỳ Tu lại chọn cầu cứu Thẩm Cận Phong thôi à? Cậu ta không phải là đàn em của Cố Thanh Thanh sao? ’

‘ Còn phải hỏi à? Nhân vật ban đầu của cậu ta được xây dựng là yếu đuối, nhát gan, không dám tự tìm thức ăn, tất nhiên phải cầu cứu người mạnh nhất rồi – mà Thẩm Cận Phong rõ ràng là người toát lên khí chất mạnh mẽ nhất nhóm.’

Không nghi ngờ gì nữa, tình tiết xung đột đầu tiên của mùa ba Bạn Là Người Như Thế Nào đã chính thức đến.

Thẩm Cận Phong, người không hề hay biết mình đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nghe thấy Kỳ Tu lặp lại nói với mình một lần nữa "Lão đại, em đói quá."

Thú vị đấy.

Kỳ Tu có vẻ cũng không chắc chắn lắm rằng cậu có đồ ăn nhưng người đầu tiên cậu ta nghĩ đến để cầu cứu khi đói lại là cậu.

Thằng nhóc này có phần nhút nhát, giọng nói cũng nhẹ nhàng nhưng lại nói tới hai lần, ánh mắt nhìn cậu thì hoàn toàn là tin tưởng tuyệt đối – như thể trong hoàn cảnh khốn cùng này, cậu chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Thẩm Cận Phong quen làm nhiệm vụ một mình, hiếm khi phải đối mặt với kiểu cầu cứu và tin tưởng không điều kiện như thế này.

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:

“Tôi có đồ ăn.”

Ánh mắt của những người còn lại lập tức đổ dồn về phía cậu.

Thẩm Cận Phong trực tiếp xách chiếc ba lô nhỏ vừa kiểm tra xong rồi tiện tay vứt sang một bên, kéo khóa ra, dốc ngược nó lên.

Tất cả đồ đạc trong ba lô rơi xuống đất.

Một chiếc đèn pin, một con dao đa năng, một cái mũ rộng vành, một cặp kính râm, một tấm chăn giữ nhiệt, một hộp thuốc cảm, một hộp thuốc giảm đau.

Thậm chí còn có cả sạc dự phòng – tuy không rõ còn dùng được không nhưng mà điện thoại thì mất rồi nên cũng vô dụng.

Chủ cũ của cơ thể này là dân chuyên thám hiểm ngoài trời nên chuẩn bị khá chu đáo.

Dù phần lớn đồ đạc nằm trong cái ba lô to hơn… mà giờ chắc đã chìm nghỉm dưới đáy biển rồi.

Chiếc ba lô mang theo bên người mà còn chứa được chừng đó thì cũng coi như là quá tốt rồi.

Chỉ là, những người khác giờ chẳng để tâm gì đến mấy món kia nữa.

Ánh mắt họ lúc này chỉ chăm chăm nhìn vào phần đồ ăn rơi ra, mắt ai cũng sáng rực lên.

Một chai nước khoáng, hai gói bánh mì, ba thanh lương khô.

Trông thì nghèo nàn thật.

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, lại quý giá không gì sánh được.

Tuy nhiên, đây đều là đồ cá nhân của Thẩm Cận Phong – cậu tự lấy ra từ ba lô của mình.

Những người còn lại chưa từng trải qua cảnh sinh tử tuyệt vọng, đáy lòng vẫn giữ lại lương tri và đạo đức của con người nuốt nước miếng.

Ngay cả Kỳ Tu, người đã chủ động nói đói cũng ngượng ngùng không dám lên tiếng xin phần.

Thẩm Cận Phong không hề biết những người còn lại đang giằng co đấu tranh trong đầu.

Cậu thuận miệng gọi mấy người kia: “Lại đây chia đồ ăn.”

"Thật sao?!" Hà Nhĩ Vọng là người đầu tiên kinh hô.

Thẩm Cận Phong gật đầu.

Hà Nhĩ Vọng lê từng bước chân nặng trịch, yếu ớt tiến đến trước mặt Thẩm Cận Phong, cảm giác như vừa được truyền thêm sức mạnh.

Có người mở màn, những người khác cũng nhanh chóng lết tới trước mặt cậu, ánh mắt mong đợi dán chặt lấy cậu không rời.

Bị năm ánh mắt tha thiết cùng lúc nhìn chăm chăm, Thẩm Cận Phong cảm thấy hơi không tự nhiên, khẽ mím môi, chỉ tay xuống đất: “Ngồi xuống hết đi.”

Năm người ngoan ngoãn ngồi xuống, tạo thành một vòng tròn.

Đạo diễn Tôn Tân Bình đang xem màn hình bật cười: “Sao người nào người nấy ngoan dữ vậy trời?”

Tiểu Lý nhìn cảnh tượng hài hòa trên màn hình, cười híp mắt nịnh nọt: “Là nhờ đạo diễn sáng suốt, thiết kế quá tuyệt.”

‘ Thẩm Cận Phong vậy mà thật sự chịu lấy đồ ăn của mình ra chia cho mọi người sao? ’

‘ Có gì lạ đâu, tính cách nhân vật ban đầu của Thẩm Cận Phong có ghi rõ là người biết đoàn kết, bảo vệ đồng đội mà, nếu ngay từ đầu mà phá nhân vật thì thôi, khỏi cứu nổi luôn. ’

‘ Bây giờ tò mò cậu ta chia thế nào ’

Trên màn hình chất lượng cao, Thẩm Cận Phong bỗng đưa tay ngắt một nắm lá cây bên thân cây tựa sau lưng.

‘ ??? Cậu ta đang làm gì vậy? ’

Chỉ thấy ngón tay Thẩm Cận Phong thoăn thoắt, gần như không ai kịp nhìn rõ động tác, mấy chiếc lá đã biến thành những cái “bát” nhỏ.

Làm xong cái đầu tiên, cậu đặt xuống đất, rồi tiếp tục làm cái thứ hai, thứ ba… Đến khi đủ sáu cái thì mới dừng tay.

Nhìn bằng mắt thường, sáu chiếc bát hình dáng kích thước gần như hoàn toàn giống nhau.

Khán giả chợt hiểu ra.

‘ Anh ta định chia đồ ăn à? ’

‘ Không ngờ Thẩm Cận Phong khéo tay vậy đấy.’

Đúng là để chia đồ, nhưng chỉ chia… nước.

Thẩm Cận Phong vặn mở nắp chai nước khoáng, rót đều vào sáu cái bát lá, giải thích ngắn gọn: “Chưa tìm được nguồn nước nên chai nước này phải chia nhau uống cho tiết kiệm.”

Mỗi bát đều được rót khoảng một phần ba, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rất đều.

Không đợi ai phản ứng, cậu tiện tay cầm một bát nước và một miếng lương khô đầu tiên đưa cho Mạc Phàm đang ngồi gần nhất: “Của anh.”

Mạc Phàm vội vã đón lấy, mặt mũi tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn lão đại !”

Tiếp theo là Hà Nhĩ Vọng.

Cậu ta do dự một chút, trong ký ức thì chưa từng gọi ai là “lão đại ” bao giờ.

Không hiểu sao, cậu ta thấy nói câu “cảm ơn lão đại” này… khó thật.

Nhưng được người ta giúp — trong tình huống này còn có thể nói là được cứu mạng — thì phải biết cảm kích chứ.

Mấy người khác đều gọi cả rồi.

Hà Nhĩ Vọng là người biết lễ nghĩa và ơn nghĩa.

Cậu ta ngập ngừng chốc lát, rồi bỗng nhắm mắt, mở mắt thật nhanh, lớn giọng nói: “Cảm ơn lão đại !”

Chàng trai tóc tím nổi bật, ngũ quan sắc sảo, nét mặt tươi rói, giọng điệu cảm kích nhưng vẫn phảng phất chút ngượng ngùng.

Nhìn đúng kiểu một cậu trai ngỗ ngược vừa bị dạy dỗ nên người, nay biết lễ phép trở lại.

Ánh mắt Thẩm Cận Phong khẽ động, phải cố nhịn lại cái tay muốn xoa mái tóc tím kia.

“Không có gì.” Cậu đáp.

Bình luận suýt nữa bị cảnh này làm cười ngất.

‘ Ha ha ha ha ha ha, ai từng thấy Hà Nhĩ Vọng thế này chưa? ’

‘ Tui chụp màn hình rồi, chuẩn bị chế meme, chờ Hà Nhĩ Vọng ra khỏi chương trình, ngày nào cũng spam vô weibo của ảnh. ’

‘ Hà Nhĩ Vọng phiên bản ngoan ngoãn.jpg, Hà Nhĩ Vọng phiên bản nịnh hót.jpg, Hà Nhĩ Vọng phiên bản lịch sự.jpg ’

‘ Cười chết mất, đợi đến khi ra khỏi "làm người", Hà Nhĩ Vọng nhìn thấy mình vậy mà gọi Thẩm Cận Phong là lão đại sẽ có biểu cảm gì nhỉ? ’

Đương nhiên, Hà Nhĩ Vọng bây giờ không biết điều đó.

Cậu ta cẩn thận nhận lấy nước và lương khô, nhẹ nhàng xé ra, động tác đầy vẻ thành kính.

Tiếp theo là Cố Thanh Thanh và Kỳ Tu.

Cuối cùng, đến người chơi thứ sáu — người mà đến giờ vẫn chưa lộ diện.

Thẩm Cận Phong cầm phần nước và bánh mì cuối cùng, đưa cho người đó: “Của anh .”

Không ngờ lại bị từ chối.

"Còn cậu thì sao?" Người kia không đưa tay nhận, chỉ nhìn Thẩm Cận Phong chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm: “Hết đồ ăn rồi, cậu lại đưa phần cuối cùng cho tôi, vậy cậu ăn gì?”

Ngón tay Thẩm Cận Phong khẽ run lên, nhưng cúi đầu trấn định đáp: “Tôi không sao, anh cứ ăn đi.”

Chỉ liếc sơ hai cái, cậu đã thấy rõ khuôn mặt người đồng đội cuối cùng.

Người đàn ông tóc đen, trán không có lấy một sợi tóc con, để lộ đường chân tóc cao và hàng mày lạnh lùng sắc nét. Ngũ quan rõ ràng, vai rộng eo thon, chân dài, khí chất cấm dục cực kỳ thu hút.

Rất đẹp trai, là một sự tồn tại vẫn thu hút sự chú ý trong đội hình toàn những người có ngoại hình xuất chúng này.

Nhưng giọng nói của anh ta… Thẩm Cận Phong không tìm được từ nào chính xác để hình dung, chỉ thấy là lạ, có chút không thoải mái.

Không thoải mái — chắc là vì…

Từ ký ức cậu tiếp nhận được, người này — người tên Tần Diệp— thích nguyên chủ.

Nói chính xác thì là yêu thầm .

Thẩm Cận Phong từng làm vô số nhiệm vụ nhưng trong 999 thế giới nhanh xuyên, chưa từng dính vào chuyện tình cảm.

Ai mà ngờ được, cái “bất ngờ” 888 nhắc tới… lại là “nợ đào hoa” của nguyên chủ !!!

Tần Diệp vì thích nguyên chủ nên mới tham gia chuyến thám hiểm này, kết quả lại trôi dạt đến hoang đảo.

Thẩm Cận Phong nhìn bộ dạng chật vật của Tần Diệp, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

Nguyên chủ này, đúng là đồ không ra gì.

Nhưng mà… Tần Diệp vẫn không chịu nhận phần ăn.

Thẩm Cận Phong trực tiếp nhét bánh mì vào lòng Tần Diệp, "Tôi không đói, anh ăn đi."

Tần Diệp ngẩn người một chút, theo phản xạ đưa tay đón lấy.

Anh nhìn ánh mắt kiên quyết của Thẩm Cận Phong, cuối cùng không từ chối nữa.

Thẩm Cận Phong thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó liền thấy Tần Diệp xé túi ni lông, chia ổ bánh mì thành hai nửa, đưa nửa lớn hơn cho cậu.

"Chúng ta mỗi người một nửa."

"Nếu cậu không ăn, tôi cũng không ăn." Anh nói tiếp.

Thẩm Cận Phong: "!"

Khoảnh khắc đó, cậu hoàn toàn chắc chắn ký ức mình tiếp nhận không hề sai.

Ở thời điểm cấp bách như thế này, Tần Diệp vẫn sẵn sàng nhường phần ăn lớn hơn cho cậu.

Tần Diệp thật sự đang yêu thầm cậu.

Tác giả có điều muốn nói: 

Tần Diệp: Trong cái tình huống này lại đưa hết đồ ăn cho mình, chẳng lẽ cậu nhóc này có tình cảm với mình à?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play