Trong lòng Thẩm Cận Phong luôn thấy có chút gượng gạo, cậu ngẩng đầu lên quan tâm hỏi một câu:
“Anh còn đi nổi không?”
Tần Diệp hơi sững người, lập tức hiểu ra — chàng trai trước mặt đang lo cho mình.
Anh quay đầu liếc nhìn mấy người đồng đội phía sau đang ngồi không ra dáng, thậm chí còn nằm ra ăn uống, trong lòng hiểu rõ.
Ước chừng Thẩm Cận Phong cũng coi anh là "gà mờ" rồi.
"Tôi vẫn còn sức cùng cậu đi tìm đồ ăn."
Thẩm Cận Phong "ồ" một tiếng, cẩn thận đánh giá sắc mặt Tần Diệp.
Muốn nói rồi lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhưng ánh mắt nghi ngờ thì lại viết rõ ràng lên mặt — không tin chút nào.
Rất rõ ràng, trên màn hình chàng trai khi nãy còn sải bước cực nhanh giờ đã chủ động giảm tốc, như thể đang chiều theo “cái đuôi” bên cạnh.
Cư dân mạng xem livestream bị đoạn đối thoại ngắn ngủi cùng biểu cảm đầy ẩn ý của hai người chọc cười.
‘ Tôi cười chết mất, chắc Tần Diệp lần đầu tiên nghe thấy có người nghi ngờ thể lực của anh ấy không ổn. ’
‘ Tần Diệp hồi đóng Thời Khắc Tranh Phong , mấy cảnh hành động đều tự mình đóng, toàn là động tác khó, yêu cầu thể lực cực cao. Mấy diễn viên đóng thế trong giới còn nói không thể so được với anh ấy, nếu ngôi sao nào cũng như vậy thì bọn họ thất nghiệp mất… nên… thể lực kém cái nỗi gì chứ?! ’
‘ Nghe đồn ảnh từng ở trong quân đội một thời gian cũng thuộc hàng nhất nhì, nhưng chỉ là tin vỉa hè không chắc chắn. ’
‘ Vậy càng buồn cười ha ha ha ha ha ha "Anh còn đi nổi không?", nghe giống y như câu: “Bảo bối, hôm nay còn xuống giường được không?” sau một đêm vận động ấy. ’
‘ Phụt, lầu trên, măng trên núi đều bị cậu đào hết rồi hả! ’
‘ Thật ra cũng không trách Thẩm Cận Phong nghi ngờ được, quay lại nhìn xem mấy người đồng đội kia mà xem… động một cái là như sắp xỉu, chắc họ mới là người bình thường đúng không? ’
‘ Hà Nhĩ Vọng chẳng phải là idol à? Bình thường mấy tiếng đồng hồ nhảy nhót trên sân khấu vẫn còn dư sức mà, sao giờ như sắp ngỏm thế? ’
‘ Đúng đó, nhìn vóc dáng nhỏ bé của Cố Thanh Thanh và Kỳ Tu là biết yếu rồi, Mạc Phàm... Mạc Phàm tuy có tin đồn bạo hành gia đình, nhưng vóc dáng nhìn cũng không cường tráng. Còn Hà Nhĩ Vọng nghe nói hồi là thực tập sinh, kỷ lục là 5 ngày chỉ ngủ 7 tiếng để tập luyện không ngừng, theo lý thuyết thì thể lực phải rất tốt chứ? ’
‘ Năng lực chuyên môn của Hà Nhĩ Vọng không cần nghi ngờ đâu, ai có hứng thú thì lên C trạm xem mấy sân khấu tổng hợp của hội fan Hà Nhĩ Vọng làm đi, cực cháy! ’
‘ Vậy nên, có một khả năng là không phải những người khác yếu, mà là Tần Diệp và Thẩm Cận Phong quá mạnh? ’
‘ Im lặng… ’
‘ Thể lực của Tần Diệp tốt thì ai cũng biết, Thẩm Cận Phong nhìn thì gầy gầy cao cao mà giờ vẫn còn sức đi? Chẳng lẽ tổ chương trình mở cửa sau à? ’
Tôn Tân Bình nhìn bình luận bắt đầu bị dẫn dắt theo hướng nghi ngờ tổ tiết mục mở cửa sau, cả người đều khó chịu.
Ông ta đi cửa sau cho Thẩm Cận Phong?
"Lão Tiền, cho mấy chữ to đùng hiện lên màn hình ngay! Nói cho khán giả biết chương trình ‘làm người’ của chúng ta hoàn toàn công bằng, công chính!”
Thật ra chương trình “làm người” này, điểm không công bằng duy nhất chính là thiết lập nhân vật, mà phần đó thì đã được công khai từ đầu, ai cũng thấy rõ.
Lão Tiền – tổ trưởng tổ tuyên truyền – nghe thấy chỉ thị của Tôn Tân Bình, trực tiếp kích hoạt quyền quản trị viên, tạm thời xóa sạch bình luận, tiến hành "tẩy trắng" cưỡng chế.
Cư dân mạng: “…”
Đỉnh.
Ngay khi bình luận đang sôi nổi thảo luận, Thẩm Cận Phong và Tần Diệp đã đi đến bờ biển.
Mặt biển xanh ngắt mênh mông nhìn rất đẹp nhưng với những người trôi dạt đến đảo hoang như họ, cảm nhận đầu tiên lại là tuyệt vọng.
Tần Diệp khẽ nhíu mày, cũng cảm thấy tình hình hiện tại không mấy khả quan.
Đúng lúc này, anh đột nhiên thấy có người trực tiếp bước xuống biển.
!
"Thẩm Cận Phong, cậu làm gì vậy?" Anh bước nhanh tới, muốn kéo người lại.
Kết quả... không kéo nổi??!
Thẩm Cận Phong lảo đảo một chút, trong lòng thầm thở phào — suýt nữa thì…
Cậu quay đầu lại kinh ngạc nói: "Lực tay anh khỏe thật."
Bởi vì phải xuống nước, sóng biển cuồn cuộn, không biết chừng nào sẽ bị một đợt sóng ập đến đánh ngã.
Giữ vững thân hình rất quan trọng.
Vì vậy khi bước xuống nước, cậu đã sử dụng “Lão thụ lập định pháp” học được từ một thế giới võ thuật khác, tuy hiện tại thân thể này không có nội lực nhưng phối hợp với cách thở và kiểm soát cơ bắp, theo lý thuyết phần thân duới của cậu phải vững như cây cổ thụ rồi.
Vậy mà suýt nữa lại bị Tần Diệp kéo bật ngược lại.
Không ngờ sức của Tần Diệp lại lớn hơn tưởng tượng.
Hay là do bây giờ cậu yếu đi rồi?
Nhưng một câu khen đầy chân thành của cậu rơi vào tai Tần Diệp chẳng khác nào một sự "sỉ nhục" trắng trợn.
Tần Diệp cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai bàn tay của mình, biểu cảm lạnh lùng ban đầu cũng có chút rạn nứt.
Tuy anh chưa dùng hết sức nhưng đến một người cũng không kéo nổi, còn suýt ngã?
Chẳng lẽ thật sự giống như bà Vân nói, ngày nào cũng ngồi văn phòng khiến anh yếu đi rồi?
Rõ ràng ngày nào cũng tập gym cơ mà.
Thẩm Cận Phong thấy Tần Diệp không kéo mình lại nữa, mà lại như thể đang đắm chìm trong "nỗi buồn".
Cậu có chút chột dạ quay đầu đi, trả lời câu hỏi vừa nãy của Tần Diệp: "Tôi định bắt cá, anh ngồi trên bờ đợi tôi đi."
Tần Diệp hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên dụng cụ bắt cá mà Thẩm Cận Phong giơ ra cho anh xem.
Một cành cây khẳng khiu, là vừa nãy trước khi tới đây, Thẩm Cận Phong tiện tay bẻ từ thân cây xuống.
“Cậu định dùng cái này để bắt cá à?” Tần Diệp không nhịn được hỏi.
Thẩm Cận Phong gật đầu, thấy đối phương vẫn chưa rời đi, ánh mắt còn chăm chăm nhìn vào "xiên cá" của mình.
Đây là muốn cùng làm với cậu sao?
Nhưng "xiên cá" chỉ có một cái, bẻ làm đôi thì ngắn quá.
"Anh muốn giúp tôi?" Cậu có chút khó xử.
Tần Diệp hồi nhỏ là “đại ca” trong khu tập thể, từng dẫn một đám nhóc lội sông bắt cá nên hiểu rõ — dù có đủ loại dụng cụ, bắt cá cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dùng mỗi cành cây thế này, làm sao bắt nổi?
Anh nhìn vẻ mặt hứng thú của Thẩm Cận Phong, đang cân nhắc nên dùng lời lẽ thế nào để thuyết phục “đội trưởng” này từ bỏ ý định bắt cá.
Có lẽ giờ vào rừng hái ít trái cây dại sẽ là lựa chọn thông minh hơn.
Thẩm Cận Phong thấy anh không nói gì, thở dài trong lòng.
Cái người yêu thầm này đồ ăn không chịu ăn, cứ lẽo đẽo theo sau cậu một lòng muốn giúp đỡ, bây giờ không làm được gì chắc trong lòng khó chịu lắm.
"Tần Diệp." Cậu nghiêm túc giao cho anh một nhiệm vụ đơn giản nhưng đủ để giúp đối phương cảm thấy mình có ích: “Anh ra bờ ngồi chờ đi, chắc mất một lúc đấy. Cá bắt được lát nữa tôi đưa cho anh giữ, được không?”
“Gì cơ?”
Thẩm Cận Phong: “Anh giúp tôi giữ cá, chút nữa tôi bắt được cá sẽ chia một nửa cho anh.”
Tần Dạ: “…Ừ được.”
Anh nhìn chàng trai trẻ đối diện hơi thấp hơn mình, lúc này đang hơi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập tràn chân thành, lòng bỗng khựng lại, những lời định nói để dập tắt hy vọng của cậu cũng không thốt ra nổi.
Tuy rằng Thẩm Cận Phong có ảo tưởng không thực tế về việc bắt cá nhưng điều đầu tiên đối phương nghĩ đến vậy mà là chia cho anh một nửa.
Cậu là một người thiện lương, chân thành và có trách nhiệm – một đội trưởng rất đáng tin cậy.
Anh đặt cho Thẩm Cận Phong, người mà trước đó anh không quen biết, một ấn tượng ban đầu như vậy.
Cứ để cậu chơi nước một lúc, đợi mệt rồi sẽ chịu dừng thôi.
Tuy Thẩm Cận Phong là đội trưởng nhưng thực ra còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa chín chắn, tự tin chút cũng dễ hiểu.
Anh đi ra bờ biển nghỉ lấy sức, đợi lát nữa nếu cần vào rừng hái trái cây, anh có thể phụ trách lắc cây hoặc trèo cây.
Thế là, Tần Diệp thật sự quay về bờ nhưng không ngồi xuống, chỉ lười biếng khoanh tay đứng đó, nhìn về phía chàng trai đang ở vùng nước nông, trong mắt thoáng ý cười.
‘ Chết mất, tôi bị Thẩm Cận Phong "thả thính" trúng rồi ’
‘ Gì mà "tôi đi bắt cá, anh cứ nghỉ ngơi", gì mà "giữ cá giúp tôi là đã giúp rồi", gì mà "chút nữa bắt được chia anh một nửa"? Thẩm Cận Phong từ lúc nào biết nói ngọt thế hả?! ’
‘ Vấn đề là Tần Diệp vậy mà lại thật sự đồng ý! ’
‘ Tần Diệp đồng ý chắc là cảm thấy đề nghị bắt cá này ngớ ngẩn lắm... dùng cành cây thì làm sao bắt được cá? ’
‘ Thật ra tôi muốn hỏi, Tần Diệp khi nào thì yếu như vậy? Anh ấy trong phim không phải một tay nhấc bổng tên béo hơn trăm cân mặt không đỏ tim không đập sao? Chẳng lẽ Tôn lão cẩu cho anh ấy cái nhân thiết giảm sức mạnh à? ’
Tôn Tân Bình: "..."
Cái nồi gì cũng đổ lên đầu ông ta hết vậy?
Tôi có thể cho nhân thiết không tệ nhưng nhân thiết là được cấy vào khách mời, không phải có thể trực tiếp nâng cao hay hạ thấp IQ của khách mời, càng đừng nói đến việc thay đổi tố chất cơ thể của khách mời.
Chẳng phải là nói nhảm sao?
Lần này, không cần ông ta chỉ đạo, tổ trưởng tổ tuyên truyền đã tự giác gõ ngay mấy dòng chữ to tướng trên màn hình: 【Thần thiếp không dám !】
‘ Phụt, được thôi. ’
Chỉ là, lời giải thích kia vừa hiện lên chưa đến vài giây…
Màn hình bỗng chớp một cái, cái gì đó bay lên từ mặt biển?
Chỉ thấy ba con cá tạo thành một đường cong hoàn hảo trên không trung, chính xác rơi xuống ngay bên chân Tần Diệp.
‘ ??? ’
‘ Mắt tôi có hoa không vậy? ’
‘ Mắt tôi có vấn đề à? Có phải chỉ mình tôi nhìn thấy cá không vậy? ’
‘ Lầu trên... cậu không cô đơn. ’
Trên màn hình, vẻ mặt Tần Diệp thoáng qua nét kinh ngạc, đôi mắt đen láy hơi mở to.
"Tần Diệp, cá giao cho anh giữ!" Giọng Thẩm Cận Phong từ mặt biển vọng lại.
Lời vừa dứt, giữa không trung lại xuất hiện mấy đường cong hoàn hảo.
Dưới chân Tần Diệp bây giờ tổng cộng bảy con cá, trên thân đều bị xiên một lỗ nhưng vẫn chưa chết hẳn, còn đang trợn mắt, thỉnh thoảng co giật.
Tần Diệp chậm rãi cúi người, vươn tay giữ lấy một con cá đang giãy giụa muốn trượt đi.
‘ Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy (yếu ớt hỏi) ’
‘ Thẩm Cận Phong có bí quyết hút cá gì sao? Mới chưa đầy một phút, phẩy cành cây mấy cái là bắt được cá rồi?! ’
‘ Ghê thật, đã mười con rồi. ’
‘ Bố tôi là ngư dân cả đời, tôi vừa cho ông ấy xem cái này, ông ấy khẳng định nói: giả! Photoshop! Mày đừng dùng công nghệ cao lừa tao! ’
‘ Vừa nãy cẩn thận chọn một cành cây to khỏe, nhắm vào con cá chép quý bố tôi nuôi trong bể động tay. ’
‘ Sao rồi? ’
‘ Bể vỡ, cá chạy, tôi đang bắt cá :> ’
‘ Phụt hahahaha ’
Tuyệt kỹ bắt cá “hoàn mỹ ” của Thẩm Cận Phong đã khiến tất cả mọi người câm nín.
‘ Không phải chứ, Tôn lão cẩu thật sự không buff cho Thẩm Cận Phong à? ’
Tôn Tân Bình ngơ ngác nhìn màn hình, hỏi Tiểu Lý bên cạnh: "Chúng ta có buff cho cậu ta không?"
Tiểu Lý: "..."
“Có khả năng nào là… Thẩm Cận Phong vốn đã giỏi bắt cá không?”
Khóe miệng Tôn Tân Bình giật giật.
Nếu chỉ là “giỏi” thôi thì có cần thần kỳ vậy không?
Với cái đà này, nếu ở ngoài biển vài hôm, cậu ta chắc bắt sạch cá trong khu vực này mất…
Chẳng lẽ cậu ta là “thần cá”?
Nói là cậu ta biế bắt cá, chi bằng nói đám cá kia tự dâng mình lên “hiến thân”, chỉ để thêm bữa cho “thần cá” của chúng — nghe còn hợp lý hơn nhiều.