---

Tháng tư, trời trong vắt như tấm gương soi chiếu từng kỷ niệm. Những tia nắng len lỏi qua kẽ lá, hắt xuống con đường nhỏ dẫn đến cánh đồng hoa phía ngoại ô thành phố. Tôi đứng đó, lặng người trước những cánh hoa dại đung đưa theo gió.

Thời gian cứ trôi, nhưng mọi thứ ở nơi này vẫn không hề thay đổi. Chỉ có tôi là đã mất đi một điều quan trọng nhất—em.

Gió thổi qua khẽ lay động những tán hoa, tựa như bàn tay ai đó từng dịu dàng lướt qua mái tóc tôi. Tôi nhắm mắt lại, để mặc tâm trí mình chìm đắm vào ký ức của những ngày tháng cũ, khi mà em vẫn còn ở đây, cùng tôi chạy trốn trên cánh đồng xanh, để lại những dấu chân hằn sâu vào kỷ niệm.

---

Ngày ấy, chúng tôi gặp nhau vào một buổi chiều tháng tư đầy nắng.

Tôi trở về thị trấn nhỏ này sau nhiều năm rời xa, mang theo những vết thương lòng không thể chữa lành. Cuộc sống nơi thành phố ồn ào đã khiến tôi kiệt quệ, và tôi chỉ muốn tìm một góc yên bình để trốn chạy tất cả.

Và rồi tôi gặp em.

Em là người đầu tiên chào đón tôi trong những ngày đầu tiên trở lại. Một cô gái nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ như nắng xuân. Chúng tôi gặp nhau trong một quán cà phê nhỏ ven đường, khi tôi đang loay hoay tìm cách gọi món trong một không gian xa lạ.

“Chị là người mới đến đây à?”

Tôi ngước lên, bắt gặp đôi mắt long lanh của em. Có gì đó trong ánh mắt ấy khiến tôi chững lại, như thể tôi đã từng quen biết em từ rất lâu rồi.

“Ừm... Có thể xem là vậy.”

Em cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi mà không chút do dự. “Vậy thì chị phải để em dẫn chị đi dạo một vòng rồi!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, em đã chủ động gọi món giúp tôi, rồi bắt đầu kể về thị trấn nhỏ này bằng một giọng nói trong trẻo.

Và tôi đã bị cuốn vào thế giới của em từ giây phút ấy.

---

Tháng tư trôi qua trong những ngày rực rỡ.

Em dẫn tôi đi khắp mọi nơi, từ những con hẻm nhỏ rợp bóng cây đến cánh đồng hoa trải dài vô tận. Chúng tôi chạy trên cánh đồng ấy, để lại những dấu chân in hằn trên lớp cỏ mềm.

“Chị có tin vào định mệnh không?”

Em hỏi khi chúng tôi ngồi tựa lưng vào nhau, giữa không gian mênh mông chỉ có tiếng gió xào xạc.

Tôi bật cười. “Tin hay không cũng đâu thay đổi được điều đã xảy ra, đúng không?”

Em mím môi, rồi nghiêng đầu nhìn tôi. “Vậy thì chị hãy cứ để nó xảy ra đi.”

Tôi không hiểu hết những gì em nói vào lúc đó. Nhưng tôi đã để mọi thứ xảy ra, đã để em bước vào trái tim mình một cách tự nhiên nhất.

---

Tôi không biết mình yêu em từ khi nào. Có lẽ là từ khoảnh khắc em nắm tay tôi chạy qua cánh đồng xanh. Có lẽ là từ những lần em cười rạng rỡ mỗi khi tôi lỡ gọi tên em giữa đám đông. Hoặc có lẽ là từ khoảnh khắc em ngồi bên tôi dưới bầu trời sao, thì thầm những câu chuyện không đầu không cuối.

Nhưng tôi chưa từng nói ra.

Và tháng tư ấy cũng trôi qua nhanh như một cơn gió.

Một ngày nọ, em biến mất.

Không một lời từ biệt, không một dấu vết.

Tôi chạy đến quán cà phê nơi chúng tôi gặp nhau, nhưng chỉ nhận được ánh mắt tiếc nuối từ người chủ quán.

“Em ấy đi rồi.”

Chỉ bốn từ đơn giản, nhưng lại khiến lòng tôi lạnh buốt.

Tôi chạy đến cánh đồng hoa, nơi chúng tôi từng hẹn nhau. Nhưng em không ở đó. Chỉ có những cánh hoa lặng lẽ rơi, cuốn theo từng cơn gió vô tình.

Trên bậu cửa sổ phòng tôi, có một tờ giấy nhỏ được để lại.

“Chị ơi, tháng tư mong manh lắm, em cũng vậy...”

Tôi siết chặt tờ giấy, nhưng dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể giữ được em.

---

Sau này, tôi mới biết rằng em rời đi vì một căn bệnh quái ác.

Em biết mình không thể ở lại lâu, nhưng vẫn chọn cách đến bên tôi, yêu tôi một cách lặng lẽ mà không hứa hẹn điều gì. Em sợ rằng nếu tôi biết, tôi sẽ không để em đi.

Và em đã đúng.

Nếu tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không để em đi. Tôi sẽ níu giữ em bằng tất cả những gì mình có.

Nhưng tôi không biết, và tôi đã để mất em.

Giá như tôi một lần tin vào những lo lắng thoáng qua trong mắt em. Giá như tôi nhận ra sự im lặng đầy bất thường của em vào những ngày cuối cùng. Giá như tôi hỏi em nhiều hơn, yêu em nhiều hơn.

Nhưng tôi đã không làm vậy.

---

Mùa xuân mất em như đã bắt đầu.

Những năm tháng sau đó, tôi vẫn sống tiếp, vẫn bước đi trên con đường mình đã chọn. Tôi đã rời khỏi thị trấn nhỏ ấy, quay trở lại với cuộc sống bộn bề nơi thành phố. Nhưng mỗi tháng tư trở về, tôi lại thấy lòng mình trống rỗng.

Có đôi khi, tôi tự hỏi nếu ngày đó tôi nói ra lòng mình, liệu em có ở lại lâu hơn không? Nếu tôi chạy theo em, liệu chúng tôi có thể có thêm một chút thời gian bên nhau không?

Nhưng tất cả chỉ là giả định.

Em đã rời đi, và tôi không thể thay đổi điều đó.

---

Mười năm sau, tôi trở lại thị trấn nhỏ ấy một lần nữa.

Cánh đồng hoa vẫn như ngày nào, chỉ có tôi là đã thay đổi. Tôi đứng giữa cánh đồng, khẽ nhắm mắt, để những ký ức xưa cũ tràn về.

Rồi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Chị vẫn ở đây à?”

Tôi mở mắt, nhưng không có ai cả. Chỉ có gió thổi qua, dịu dàng như một cái chạm khẽ vào tâm hồn tôi.

Và tôi mỉm cười.

Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể quên em. Nhưng tôi nhận ra, tôi không cần phải quên. Em vẫn ở đây, trong từng cơn gió tháng tư, trong những cánh hoa rơi, trong những ký ức không thể phai mờ.

Tôi sẽ sống tiếp, như những gì em từng mơ ước.

Và đến một ngày nào đó, khi thời gian không còn là rào cản, tôi sẽ gặp lại em, giữa bầu trời đầy gió tháng tư.

Tôi sẽ mỉm cười, và khẽ chào em:

“Cô gái tháng tư của tôi.”

 

____

 

Câu chuyện được dựa trên lời bài hát “Tháng tư là lời nói dối của em” của Hà Anh Tuấn 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play