Mùa đông năm ấy, tuyết rơi sớm hơn thường lệ. Cả con phố dài ngập trong sắc trắng, ánh đèn đường mờ ảo phủ lên mặt đường một lớp sáng dịu dàng. Lâm Khuynh Vãn bước chậm rãi, mỗi bước chân để lại dấu vết trên nền tuyết lạnh.
Nàng thu mình trong chiếc áo khoác dài, bàn tay gầy guộc giấu trong túi áo, từng ngón tay lạnh buốt. Hôm nay, nàng đến một quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi có một cây đàn piano cũ mà nàng đã hứa với chủ quán sẽ chỉnh lại phím đàn giúp ông ta.
Cánh cửa gỗ khẽ rung lên khi nàng bước vào. Không gian bên trong ấm áp, hương cà phê và quế nhẹ nhàng lan tỏa. Có không nhiều khách, chỉ lác đác vài người đang ngồi trầm tư bên tách trà nóng.
Lâm Khuynh Vãn lặng lẽ đến bên cây đàn, mở nắp, ngón tay khẽ lướt qua những phím trắng đen.
“Cô là người chỉnh đàn mà bác Lâm nhắc đến sao?”
Giọng nói ấy vang lên phía sau nàng, dịu dàng như cơn gió thoảng. Lâm Khuynh Vãn quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Trình Tịch Lam—một đôi mắt trong veo như phản chiếu cả bầu trời mùa đông.
Nàng gật đầu, không nói gì nhiều. Trình Tịch Lam mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“Tôi vẫn thường đến đây vẽ, nhưng chưa từng thấy cô trước đây.”
Lâm Khuynh Vãn nhìn thoáng qua cây cọ vương chút màu nước bên cạnh Trình Tịch Lam. Nàng không phải người hay trò chuyện, nhưng không hiểu sao lại có chút tò mò.
“Cô vẽ gì?”
Trình Tịch Lam nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Mọi thứ.”
Lâm Khuynh Vãn bật cười nhẹ. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, nàng cảm thấy lòng mình ấm áp hơn đôi chút.
Họ không biết rằng, buổi gặp gỡ giản đơn ấy sẽ trở thành một dấu mốc khắc sâu trong cuộc đời—như ánh bình minh đầu tiên sau màn đêm dài, như một bài nhạc chưa viết hết, chờ ngày được ngân vang.
---
Bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết rơi lặng lẽ, phủ lên mái hiên và hàng ghế gỗ bên đường một lớp trắng mềm mại. Không gian trong quán cà phê yên tĩnh, chỉ có tiếng thìa khuấy nhẹ trong tách trà và những âm thanh khe khẽ từ cây đàn piano cũ.
Lâm Khuynh Vãn thử nhấn vài phím, đôi mày hơi nhíu lại khi nhận ra một số phím đàn đã lệch âm. Nàng tháo găng tay ra, để lộ những ngón tay thon dài nhưng có chút tái nhợt. Cẩn thận, nàng bắt đầu điều chỉnh từng phím đàn, đôi mắt tập trung như thể không còn gì khác tồn tại trên thế gian.
Trình Tịch Lam chống cằm nhìn nàng.
“Cô thích đàn lắm à?”
Lâm Khuynh Vãn không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp:
“Ừm, có thể nói vậy.”
Trình Tịch Lam bật cười. “Nói chuyện với cô giống như đang gõ cửa một ngôi nhà im lặng vậy. Không biết có ai bên trong không.”
Lâm Khuynh Vãn khựng lại một chút nhưng không phản bác. Nàng vốn không phải kiểu người giỏi giao tiếp. Cuộc sống của nàng phần lớn chỉ xoay quanh âm nhạc, những bản nhạc chưa hoàn thành, và những nỗi buồn không thể nói thành lời.
Trình Tịch Lam không cảm thấy bị phớt lờ. Ngược lại, nàng thích thú với sự trầm lặng ấy. Có lẽ vì nàng là một họa sĩ—một người luôn bị cuốn vào thế giới của màu sắc và những đường nét tinh tế, nên nàng đặc biệt bị thu hút bởi những thứ ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài tĩnh lặng của Lâm Khuynh Vãn.
“Cô có hay biểu diễn không?”
“Không.”
“Vậy cô chỉ chơi đàn một mình?”
Lâm Khuynh Vãn dừng tay một chút, rồi khẽ gật đầu.
“Vậy là cô chưa từng chơi đàn cho ai nghe sao?”
Lần này, nàng không trả lời ngay. Một hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi nói:
“Tôi từng chơi cho một người nghe.”
Trình Tịch Lam nghiêng đầu, chờ đợi, nhưng Lâm Khuynh Vãn không nói tiếp. Nàng chỉ nhẹ nhàng đóng nắp đàn lại, như thể câu chuyện đã kết thúc ở đó.
Ánh mắt Trình Tịch Lam thoáng xao động, nhưng nàng không hỏi thêm.
Bên ngoài, gió khẽ thổi qua, cuốn theo những bông tuyết rơi xuống vai áo họ. Giữa mùa đông lạnh giá, một cuộc gặp gỡ lặng lẽ đã diễn ra—nhẹ nhàng như một bản nhạc chưa viết xong, nhưng dư âm có lẽ sẽ còn mãi về sau.
---
Quán cà phê góc phố dần trở thành một nơi quen thuộc với Lâm Khuynh Vãn. Mỗi chiều, nàng lại đến đó, không hẳn vì cây đàn cũ cần chỉnh sửa, mà có lẽ vì ở nơi ấy có một người luôn ngồi bên cửa sổ, với giá vẽ và một tách trà ấm.
Trình Tịch Lam không hỏi quá nhiều về quá khứ của nàng, cũng không cố chen vào thế giới riêng của nàng. Nàng chỉ yên lặng vẽ, thỉnh thoảng ngẩng lên cười với Lâm Khuynh Vãn, ánh mắt trong trẻo như thể không gì trên thế gian này có thể làm nó vẩn đục.
“Cô thích vẽ phong cảnh sao?”
Một ngày nọ, khi tiếng đàn vừa dứt, Lâm Khuynh Vãn nghiêng đầu nhìn bức tranh trước mặt Trình Tịch Lam. Không phải núi non hay biển cả, cũng không phải một góc phố mơ màng trong tuyết.
Đó là nàng.
Là hình ảnh của chính nàng, với mái tóc dài rủ xuống vai, với ánh mắt mang theo nét u buồn, và với đôi tay đặt trên phím đàn.
"Tôi thích vẽ những thứ đẹp." – Trình Tịch Lam đáp, đôi mắt lấp lánh ý cười.
Lâm Khuynh Vãn không biết phải nói gì. Một cảm giác ấm áp len lỏi vào lòng nàng, giống như mặt trời mùa đông len qua lớp tuyết lạnh, dịu dàng mà không chói chang.
Hôm đó, họ không nói nhiều. Chỉ là ngồi bên nhau, một người vẽ, một người chơi đàn. Tuyết bên ngoài rơi dày, nhưng trong quán cà phê nhỏ ấy, thời gian như ngừng lại.
--
Những ngày sau đó, mọi thứ cứ tiếp diễn như một thói quen.
Trình Tịch Lam sẽ luôn gọi một tách trà bạc hà, còn Lâm Khuynh Vãn sẽ chỉnh lại cây đàn, thử gõ vài phím, rồi nhẹ nhàng chơi một bản nhạc nào đó.
Đôi khi, Trình Tịch Lam ngồi gần nàng hơn, chậm rãi nói về những điều nhỏ bé trong ngày: Một cơn gió lạ thổi qua con phố, một bức tranh nàng vừa hoàn thành, một bông tuyết đậu trên mái hiên rồi tan biến.
Lâm Khuynh Vãn không phải người thích nói nhiều, nhưng nàng thích lắng nghe. Thích cách Trình Tịch Lam nhìn thế giới với một sự dịu dàng mà nàng chưa từng có.
Rồi một hôm, khi quán đã vắng khách, Trình Tịch Lam bất chợt đặt một ngón tay lên phím đàn.
“Cô dạy tôi chơi đàn đi.”
Lâm Khuynh Vãn khẽ nhíu mày. “Tại sao?”
“Tại vì tôi muốn biết thứ gì đã giữ cô lại trên thế gian này.”
Câu nói ấy khiến tim Lâm Khuynh Vãn khẽ rung lên.
Nàng không trả lời ngay, chỉ yên lặng đặt tay lên bàn tay Trình Tịch Lam, nhẹ nhàng hướng dẫn nàng nhấn xuống một phím đàn.
Tiếng đàn vang lên, không hoàn hảo, không rõ ràng, nhưng đủ để khởi đầu một điều gì đó.
Một thứ cảm giác dịu dàng, mong manh, như tro tàn nhen lên ánh bình minh.
---
Lần đầu tiên, Lâm Khuynh Vãn nhận ra rằng có những điều không thể giải thích bằng lời—giống như cách Trình Tịch Lam nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của nàng mà không cần một lý do rõ ràng.
Bàn tay Trình Tịch Lam rất ấm. Nàng không phải một người chơi đàn, nên động tác còn vụng về, nhưng mỗi lần nhấn phím đều mang theo sự kiên nhẫn hiếm thấy.
"Phím này…" Lâm Khuynh Vãn nắm nhẹ tay nàng, dẫn dắt những ngón tay thon dài lướt qua từng nốt nhạc. “Đây là C, còn đây là G.”
Trình Tịch Lam mím môi tập trung, nhưng rõ ràng không quen với nhịp điệu. Nàng ấn nhầm vài lần, tiếng đàn vang lên méo mó, khiến nàng bật cười khẽ.
“Chơi đàn khó vậy sao?”
“Không khó, chỉ là cô chưa quen thôi.”
Trình Tịch Lam nghiêng đầu nhìn Lâm Khuynh Vãn, nụ cười vẫn còn đọng trên môi. “Vậy cô có thể giúp tôi quen với nó không?”
Lâm Khuynh Vãn nhìn vào đôi mắt ấy. Có lẽ, nàng đã biết từ rất lâu—rằng sự xuất hiện của Trình Tịch Lam không chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhưng nàng không trả lời, chỉ lặng lẽ đặt tay lên phím đàn, bắt đầu chơi một giai điệu chậm rãi.
Không biết tự bao giờ, những buổi chiều mùa đông ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
--
Một ngày nọ, tuyết ngừng rơi. Trình Tịch Lam kéo Lâm Khuynh Vãn ra khỏi quán cà phê, bước trên con đường đầy gió.
“Tôi muốn cô vẽ gì đó.”
“Tôi không biết vẽ.”
“Không sao, tôi sẽ dạy cô.”
Họ ngồi trên một chiếc ghế gỗ gần quảng trường. Trình Tịch Lam đặt một cuốn sổ phác thảo lên tay Lâm Khuynh Vãn, cầm tay nàng vẽ lên trang giấy.
Những nét chì đầu tiên vụng về, nhưng Trình Tịch Lam không cười. Nàng chỉ kiên nhẫn dìu tay Lâm Khuynh Vãn, như cách nàng được dìu trên phím đàn.
“Cô thường vẽ gì?”
“Những thứ khiến tôi muốn ghi nhớ.”
Lâm Khuynh Vãn im lặng một lúc lâu.
“Vậy cô sẽ vẽ tôi sao?”
Trình Tịch Lam nhìn nàng, đôi mắt khẽ cong lên vì ý cười.
“Tôi đã vẽ cô rồi.”
Gió khẽ thổi qua, cuốn theo một vài bông tuyết còn sót lại trên mái nhà. Lâm Khuynh Vãn bất giác xiết nhẹ cây bút chì trong tay.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy có một điều gì đó đang nhen nhóm trong tim—nhẹ nhàng, nhưng không dễ dàng phai nhạt.
---
Mùa đông dần lui bước, nhường chỗ cho những tia nắng mỏng manh đầu xuân len lỏi qua từng tán cây. Tuyết trên đường bắt đầu tan, để lộ mặt đá lát đường ướt nước, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa.
Lâm Khuynh Vãn vẫn đến quán cà phê như thường lệ. Nhưng hôm nay, Trình Tịch Lam không vẽ.
Nàng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo từng tia nắng chiếu lên lớp tuyết cuối cùng.
“Cô từng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này chưa?”
Câu hỏi ấy đến bất chợt, khiến Lâm Khuynh Vãn hơi khựng lại.
Nàng không ngẩng đầu, chỉ đặt tay lên phím đàn, nhẹ nhàng chơi một giai điệu chậm rãi.
“Rời đi… nghĩa là sao?”
“Là đi đến một nơi khác, nơi có thể khiến cô hạnh phúc.”
Bàn tay Lâm Khuynh Vãn chững lại giữa bản nhạc. Nàng im lặng một lúc lâu, rồi khẽ cười, giọng nói phảng phất chút gì đó xa xăm.
“Có những người, dù đi đến đâu, cũng không tìm thấy hạnh phúc.”
Trình Tịch Lam nhìn nàng thật lâu, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt ấy.
“Vậy nếu tôi muốn cô đi cùng tôi thì sao?”
Tiếng đàn đột ngột dừng lại.
Lâm Khuynh Vãn siết nhẹ bàn tay, nhưng rất nhanh lại thả lỏng. Nàng ngẩng đầu, chậm rãi nhìn Trình Tịch Lam.
“Tại sao?”
Trình Tịch Lam nghiêng đầu, ánh mắt không chút do dự.
“Vì tôi không muốn chỉ vẽ về cô nữa. Tôi muốn cùng cô sống trong bức tranh của chính mình.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi thở của mùa xuân.
Lâm Khuynh Vãn khẽ nhắm mắt.
Giây phút ấy, nàng nhận ra rằng trái tim mình đã không còn nguyên vẹn. Nó đã bị đánh cắp—từng chút một—bởi một người có nụ cười dịu dàng như ánh nắng, có đôi mắt trong veo như bầu trời ngày tuyết tan.
Nhưng nàng không thể bước về phía trước.
Không thể, bởi vì thời gian của nàng sắp cạn kiệt.
---
Lâm Khuynh Vãn không trả lời. Nàng chỉ lặng lẽ rời tay khỏi phím đàn, như thể bản nhạc chưa kịp ngân vang đã bị ngắt quãng.
Trình Tịch Lam không thúc ép, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự do dự trong ánh mắt đối phương.
“Cô đang sợ điều gì?”
Lâm Khuynh Vãn nhìn nàng một lúc lâu, rồi khẽ cười.
“Không có gì cả.”
Nhưng ánh mắt nàng nói khác.
Trình Tịch Lam biết Lâm Khuynh Vãn đang giấu một điều gì đó. Nàng không muốn ép buộc, nhưng cũng không muốn để đối phương lặng lẽ rời đi như một cơn gió thoảng qua cuộc đời mình.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lâm Khuynh Vãn.
“Nếu cô không thể nói ra, vậy hãy để tôi đoán.”
Lâm Khuynh Vãn giật nhẹ, nhưng không rút tay lại.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết đã tan gần hết.
Trình Tịch Lam khẽ nói:
“Cô sợ một ngày nào đó, tôi sẽ rời đi trước?”
Lâm Khuynh Vãn cứng đờ.
Trình Tịch Lam nhìn thấy sự biến đổi trong ánh mắt nàng, một nỗi đau âm thầm, sâu thẳm đến mức chính bản thân nàng cũng không nhận ra.
"Không ai có thể ở bên ai mãi mãi." – Lâm Khuynh Vãn thì thầm.
“Nhưng tôi muốn thử.”
Giữa họ là một khoảng lặng dài.
Lâm Khuynh Vãn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Bởi vì sự thật là, nàng không sợ Trình Tịch Lam rời đi trước.
Mà là nàng sẽ rời đi trước.
Cái lạnh đang ăn mòn cơ thể nàng từng ngày, từng chút một.
Và không lâu nữa, nàng sẽ chỉ còn là tro tàn.
---
Sau ngày hôm đó, Trình Tịch Lam không nhắc lại chuyện rời đi nữa. Nhưng có một điều gì đó đã thay đổi giữa họ.
Lâm Khuynh Vãn vẫn chơi đàn, Trình Tịch Lam vẫn vẽ, nhưng không gian giữa họ không còn là những khoảng lặng vô hình nữa. Đó là những nhịp thở khẽ khàng, là những cái chạm tay thoáng qua khi trao đổi một tách trà, là ánh mắt dừng lại lâu hơn mỗi khi nhìn nhau.
Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Trình Tịch Lam mang đến quán cà phê một bức tranh mới.
"Cô vẽ gì vậy?" – Lâm Khuynh Vãn hỏi, giọng nói vô thức dịu lại.
Trình Tịch Lam không đáp ngay. Nàng xoay khung tranh lại, để bức họa hiện rõ dưới ánh đèn vàng.
Đó là một căn phòng ngập tràn ánh sáng, nơi có một cây đàn đặt giữa trung tâm. Một người con gái ngồi bên phím đàn, bóng lưng hơi nghiêng, như đang lặng lẽ chơi một bản nhạc cho riêng mình.
Người đó là nàng.
Lâm Khuynh Vãn nhìn thật lâu, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên bề mặt bức tranh.
"Đây là cách tôi thấy cô." – Trình Tịch Lam khẽ nói.
“Một người lặng lẽ, nhưng luôn tỏa sáng.”
Lâm Khuynh Vãn cảm giác như có thứ gì đó nghẹn lại nơi cổ họng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình là người như vậy.
Nàng chỉ là một kẻ cô độc, chơi những bản nhạc không ai nghe, đi qua những tháng ngày nhạt nhòa, chờ đợi một kết thúc mà nàng đã biết trước.
Nhưng trong đôi mắt của Trình Tịch Lam, nàng không hề phai mờ.
--
Hôm đó, lần đầu tiên Lâm Khuynh Vãn chủ động chơi đàn mà không cần ai yêu cầu.
Tiếng đàn trầm lắng, nhưng trong trẻo, mang theo một chút dịu dàng của ánh hoàng hôn, một chút ấm áp của ngày xuân sắp đến.
Trình Tịch Lam lặng lẽ dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
---
Những cơn ho bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn.
Ban đầu, Lâm Khuynh Vãn có thể kiềm chế, nhưng càng về sau, mỗi khi chơi đàn quá lâu, cơn ho lại đến bất chợt, nhấn chìm nàng trong sự nghẹt thở.
Nàng không muốn để Trình Tịch Lam thấy.
Mỗi lần cơn ho kéo đến, nàng sẽ vội vã rời khỏi quán, tìm một góc khuất nào đó, siết chặt tay lên ngực để nén lại cơn đau lan ra từ lồng ngực.
Nàng biết bệnh của mình không thể cứu chữa.
Một năm trước, khi bác sĩ nói rằng thời gian của nàng chỉ còn lại đếm trên đầu ngón tay, nàng đã không hề cảm thấy sợ hãi.
Chết đi cũng tốt, không ai trên thế gian này cần đến nàng, không ai nhớ đến nàng.
Nhưng bây giờ…
Có một người luôn chờ nàng trong quán cà phê, với tách trà bạc hà và ánh mắt dịu dàng.
Một người không hề biết rằng mình đang yêu một kẻ sắp rời khỏi thế gian này.
---
Buổi tối hôm ấy, Trình Tịch Lam vẽ muộn hơn mọi ngày.
Bên ngoài trời đổ mưa nhẹ, từng giọt tí tách rơi trên mái hiên.
Lâm Khuynh Vãn lặng lẽ nhìn nàng từ phía đối diện. Dưới ánh đèn vàng, những nét vẽ mềm mại trên trang giấy như đang kể một câu chuyện vô thanh.
Trình Tịch Lam rất ít khi vẽ bằng màu tối, nhưng hôm nay, gam màu chủ đạo trên bức tranh lại là xám và lam.
Là một con phố trống trải, không có ai.
Không có ai đang đợi nàng.
"Hôm nay cô không vẽ tôi sao?" – Lâm Khuynh Vãn lên tiếng, giọng nàng nhẹ như gió thoảng.
Trình Tịch Lam dừng bút, ngẩng lên nhìn nàng.
“Tôi vẽ nỗi sợ của mình.”
Lâm Khuynh Vãn hơi khựng lại.
“Sợ gì?”
“Sợ một ngày nào đó, khi tôi đến đây, cô sẽ không còn ở đó nữa.”
Trong khoảnh khắc, trái tim Lâm Khuynh Vãn như bị siết chặt.
Nàng không đáp lại.
Chỉ có thể cúi đầu, siết chặt đôi tay để che giấu cơn run rẩy.
Trình Tịch Lam… có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó.
Nhưng nàng không hỏi.
Chỉ lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Khuynh Vãn.
Không cần nói gì cả.
Chỉ cần giữ chặt lấy nhau, dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Dù chỉ một ngày hay trăm năm…
---
Mùa xuân đến chậm hơn mọi năm.
Những cành cây khẳng khiu bắt đầu nảy lộc, nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh. Lâm Khuynh Vãn khoác thêm một chiếc áo len mỏng khi đến quán cà phê, nhưng cái lạnh trong lồng ngực nàng thì không cách nào xua đi được.
Nàng biết, thời gian đang dần trôi qua.
Mỗi ngày trôi qua, hơi thở của nàng lại nặng nề hơn một chút, mỗi bản nhạc nàng chơi lại ngắn đi một chút.
Nhưng nàng không nói.
Không nói với Trình Tịch Lam, cũng không nói với chính mình.
---
“Hôm nay tôi có một nơi muốn đưa cô đến.”
Một buổi chiều, Trình Tịch Lam chủ động nắm lấy tay nàng, kéo nàng rời khỏi quán cà phê quen thuộc.
Lâm Khuynh Vãn không phản kháng.
Gió nhẹ lùa qua từng kẽ tay, nàng chỉ yên lặng để Trình Tịch Lam dắt đi, như thể trong khoảnh khắc này, nàng có thể tạm quên đi tất cả.
Đích đến là một bờ hồ nhỏ ở ngoại ô.
Mặt nước trong veo, phản chiếu bầu trời nhạt nắng.
Trình Tịch Lam đặt giá vẽ xuống, rồi quay sang nàng, đôi mắt ánh lên một tia cười nhẹ.
“Tôi muốn vẽ một bức tranh thật đặc biệt.”
“Bức tranh như thế nào?”
Trình Tịch Lam nghiêng đầu, chống cằm suy nghĩ một lát, rồi khẽ đáp:
“Một bức tranh không cần màu sắc.”
Lâm Khuynh Vãn nhíu mày.
“Vậy thì chỉ là một tờ giấy trắng thôi sao?”
Trình Tịch Lam bật cười, nhưng không trả lời ngay.
Nàng cầm bút chì, bắt đầu phác họa từng đường nét.
Bóng dáng Lâm Khuynh Vãn hiện lên trên trang giấy, đơn giản nhưng sống động.
“Cô biết không? Có những thứ dù không cần màu sắc, vẫn có thể tồn tại mãi mãi.”
Lâm Khuynh Vãn không biết phải đáp lại thế nào.
Nàng nhìn bức tranh, rồi lại nhìn Trình Tịch Lam.
Tự dưng, nàng muốn hỏi:
“Nếu một ngày tôi biến mất, bức tranh này có còn tồn tại không?”
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn im lặng.
Bởi vì nàng biết—dù có tồn tại hay không, cũng sẽ chẳng thay đổi được sự thật.
Nàng sẽ rời xa Trình Tịch Lam.
Không lâu nữa.
---
Trình Tịch Lam vẽ xong bức tranh vào lúc hoàng hôn buông xuống. Ánh sáng mờ ảo nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu lên mặt hồ tĩnh lặng, tạo thành một khung cảnh đầy mê hoặc. Nhưng trong bức tranh của nàng, chỉ có một bóng dáng duy nhất—bóng dáng của Lâm Khuynh Vãn.
Lâm Khuynh Vãn nhìn vào bức tranh, cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt.
Không có màu sắc, chỉ có những đường nét mềm mại, tinh tế.
Nhưng mỗi đường vẽ, mỗi chi tiết, đều như đang nói với nàng rằng—dù không còn bao lâu nữa, nàng sẽ luôn ở lại trong tâm trí Trình Tịch Lam.
"Cô vẽ rất đẹp." – Lâm Khuynh Vãn nói, giọng nghẹn lại.
Trình Tịch Lam không đáp, chỉ nhìn nàng với ánh mắt đầy dịu dàng.
Bên hồ, gió vẫn nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi cỏ non mới mọc.
"Ngày mai, cô có thể trở lại đây không?" – Trình Tịch Lam hỏi.
Lâm Khuynh Vãn ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt ẩn chứa bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể thốt ra.
"Ngày mai…" – Nàng bắt đầu, nhưng lại im lặng.
Trình Tịch Lam không vội, nàng biết, Lâm Khuynh Vãn đang có điều gì đó giấu giếm. Nhưng nàng không muốn thúc ép.
Chỉ cần có thể ở bên nhau thêm một lúc nữa, nàng sẽ không bao giờ tiếc nuối.
“Tôi sẽ quay lại.”
Lâm Khuynh Vãn chỉ nói vậy, rồi xoay người bước đi, không quay đầu lại.
Trình Tịch Lam đứng nhìn theo bóng dáng nàng, cảm nhận sự vắng lặng trong lòng.
Trong lòng nàng, một nỗi lo sợ đã bắt đầu lớn dần.
Có lẽ ngày mai sẽ không đến.
Nhưng nàng không thể nói ra điều đó.
---
Ngày hôm sau, Lâm Khuynh Vãn không đến.
Trình Tịch Lam đã đợi nàng suốt buổi sáng, suốt chiều, nhưng chỉ có một mình nàng trong quán cà phê.
Bữa trưa qua đi, rồi chiều tối cũng đến, vẫn không thấy Lâm Khuynh Vãn.
Trái tim Trình Tịch Lam đập thổn thức, nàng không thể ngừng lo lắng.
Cô gái ấy luôn giữ khoảng cách, không bao giờ để ai gần mình quá. Nhưng Trình Tịch Lam cảm nhận được một điều mà nàng không thể phủ nhận—có một mối liên kết giữa họ, dù đó chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi, những tiếng cười nhẹ nhàng, những cái nhìn im lặng.
Và giờ, không có Lâm Khuynh Vãn, Trình Tịch Lam cảm thấy như thể cả thế giới đã vỡ vụn.
Nàng đứng lên, quyết định đi tìm nàng.
Dù có thể chỉ tìm thấy bóng dáng vắng lặng, dù có thể nàng sẽ chẳng bao giờ trở lại.
Nhưng nàng cần phải biết.
Bởi vì, dù có ra sao, dù gần kề hay xa xăm, nàng nguyện yêu Lâm Khuynh Vãn đến muôn đời.
---
Lâm Khuynh Vãn không đến quán cà phê.
Ngày qua ngày, Trình Tịch Lam không còn thấy bóng dáng nàng trong những giờ quen thuộc. Những buổi sáng, chiều tối đều trôi qua một cách im lặng, không có tiếng đàn ngân vang, không có ánh mắt dịu dàng hướng về nàng.
Trình Tịch Lam không hiểu, không biết nàng đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng một điều rõ ràng là—cảm giác thiếu vắng, trống trải trong lòng, càng lúc càng nặng nề.
Nàng bắt đầu đến những nơi mà Lâm Khuynh Vãn thường đến. Công viên, khu vườn hoa nhỏ, nơi nàng ngồi lâu bên hồ vẽ tranh—nhưng tất cả đều không có dấu vết của nàng.
Cuối cùng, nàng quay trở lại quán cà phê, nơi mà những buổi chiều thấm đẫm ký ức về Lâm Khuynh Vãn.
Đột nhiên, có một người phụ nữ lạ bước vào quán.
Trình Tịch Lam ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ ấy có vẻ ngoài phúc hậu, khí chất nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự lạnh lùng, xa cách.
Bà nhìn một vòng quanh quán, rồi bước tới chỗ nàng, ngồi xuống đối diện.
“Cô đang tìm người?”
Trình Tịch Lam ngạc nhiên. Bà ấy là ai?
“Tôi tìm Lâm Khuynh Vãn.”
Bà ấy nhếch môi, một nụ cười nhẹ.
“Cô ấy không còn đến đây nữa.”
Cảm giác nghẹn đột ngột trào lên trong lòng Trình Tịch Lam.
“Cô ấy đâu rồi?”
“Cô ấy đã đi xa.”
Câu trả lời đơn giản đến mức khiến Trình Tịch Lam cảm thấy mình như bị tạt một gáo nước lạnh.
"Đi xa?" – Trình Tịch Lam lặp lại, giọng thấp xuống.
Bà phụ nữ khẽ gật đầu.
“Cô ấy đã ra đi một thời gian, không ai biết cô ấy đi đâu. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết—cô ấy không muốn ai biết.”
Trình Tịch Lam cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Lâm Khuynh Vãn, người con gái mà nàng yêu, lại một lần nữa biến mất, như một làn gió thoảng qua cuộc đời nàng.
Bà phụ nữ nhìn nàng một cách thấu suốt, rồi nói tiếp.
“Cô ấy mang trong mình một căn bệnh nặng. Cô ấy biết không thể sống lâu, nên đã quyết định rời đi để không làm ai phải lo lắng.”
Trình Tịch Lam chợt nhận ra, nỗi đau đằng sau những lần ho, những cơn mệt mỏi, đều là dấu hiệu cho sự ra đi gần kề của Lâm Khuynh Vãn.
Cái chết đến gần, nhưng nàng không thể làm gì, ngoài việc chờ đợi và hy vọng.
"Địa đàng hay nhân gian, có lẽ với cô ấy, đã không còn quan trọng nữa." – Bà phụ nữ khẽ nói, rồi đứng dậy, rời đi.
Trình Tịch Lam ngồi lại, nỗi đau vỡ òa trong lòng.
Lâm Khuynh Vãn, người nàng yêu, đã không còn nữa.
Nhưng vẫn còn một điều duy nhất nàng có thể làm—là giữ mãi hình bóng nàng trong tâm trí, trong trái tim này.
Dù địa đàng hay nhân gian, dù thời gian có trôi qua bao lâu, Trình Tịch Lam nguyện yêu nàng đến muôn đời.
Và dù có mất nhau, nàng sẽ không bao giờ để tình yêu đó phai màu.
---
Trình Tịch Lam trở về căn phòng nhỏ của mình, nhưng lòng không thể bình yên. Những bức tranh nàng vẽ giờ chỉ còn là những mảng màu tối, khô cứng. Những buổi chiều mà nàng đợi chờ, những ngày mà nàng hy vọng, giờ đều trống rỗng.
Căn phòng trở nên vắng vẻ, không còn tiếng đàn, không còn những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng. Trình Tịch Lam chỉ còn lại những bức tranh vẽ về Lâm Khuynh Vãn—những hình ảnh chưa bao giờ hoàn chỉnh, như chính nàng vẫn chưa thể nắm bắt được nàng.
Một tuần trôi qua, một tháng cũng qua đi.
Lâm Khuynh Vãn không trở lại.
Trình Tịch Lam bắt đầu hiểu rằng có những thứ trong cuộc sống này không thể giữ lại, dù nàng có cố gắng bao nhiêu.
Ngày qua ngày, nàng lặng lẽ sống, dõi theo từng con đường, mong đợi một lần nữa gặp lại bóng dáng ấy. Nhưng điều đó không bao giờ đến.
Và rồi, vào một buổi chiều cuối tháng, khi mùa thu đang chớm về, nàng nhận được một bức thư.
Bức thư không có địa chỉ, không có tên người gửi, chỉ có một câu vỏn vẹn:
“Người từng yêu ta, giờ ở đâu?”
Trình Tịch Lam cầm bức thư trong tay, lòng quặn thắt. Nàng nhận ra đó chính là lời nhắn của Lâm Khuynh Vãn, lời nhắn cuối cùng nàng để lại cho nàng.
Nhưng nơi đâu, người đó đang ở đâu?
Bức thư rơi nhẹ xuống bàn, khi Trình Tịch Lam quay đầu, nhìn qua cửa sổ, đôi mắt nàng trở nên mơ màng.
Cô ấy đã đi xa. Nhưng tình yêu ấy vẫn còn ở lại, vẫn chưa bao giờ phai mờ.
Dù có xa nhau, dù có mất nhau, vẫn không thể phai màu.
Trình Tịch Lam nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười, một nụ cười không trọn vẹn, nhưng chứa đựng tất cả những tình cảm nàng đã dành cho Lâm Khuynh Vãn.
Và nàng hiểu rằng, tình yêu này sẽ mãi mãi tồn tại trong tim nàng, dù Lâm Khuynh Vãn có còn hay không.
Dù thời gian có xóa nhòa đi tất cả, tình yêu của nàng vẫn sẽ không bao giờ phai màu.
---
Trình Tịch Lam đứng trước tấm gương lớn trong căn phòng của mình, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình—một người con gái chưa bao giờ để mất hy vọng, nhưng giờ đây lại cảm thấy cuộc sống của mình như một bức tranh mờ nhạt, thiếu đi tất cả những màu sắc rực rỡ từng tồn tại.
Lâm Khuynh Vãn, bóng hình ấy không bao giờ có thể phai mờ, nhưng giờ đây nàng chẳng còn nơi nào để tìm.
Một ngày, Trình Tịch Lam quyết định trở lại bờ hồ nơi nàng và Lâm Khuynh Vãn đã lần đầu tiên gặp nhau. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm trái tim nàng—nơi đây vẫn nguyên vẹn, nhưng tất cả những gì còn lại chỉ là ký ức. Những ký ức mà nàng biết, dù có cố gắng giữ mãi trong lòng, cũng không thể thay đổi được điều gì.
Nàng đến, không phải để tìm kiếm nàng, mà là để thả những cảm xúc mình đã kìm nén suốt bao lâu qua.
Dưới ánh nắng chiều nhạt, nơi mà cỏ cây vẫn xanh mướt, Trình Tịch Lam ngồi xuống, tay nắm lấy những cánh hoa rơi từ cây tùng già, rồi nhẹ nhàng để chúng bay trong gió.
“Lâm Khuynh Vãn, em có biết không... em vẫn sống trong từng nhịp đập trái tim chị, dù em không còn ở đây nữa.”
Giọng nàng trầm xuống, như thể đang nói với người nào đó có thể nghe thấy.
Nhưng không ai trả lời nàng.
Chỉ có gió, chỉ có những cánh hoa bay nhẹ, lững lờ trôi.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những cánh hoa rơi dạt ra xa, như thể một dấu hiệu rằng, dù Lâm Khuynh Vãn đã đi xa, nàng vẫn không thể giữ được nàng trong cuộc đời mình.
Trình Tịch Lam đứng dậy, cảm nhận sự trống trải đến lạ lùng.
Nhưng rồi, nàng chợt nhớ lại điều gì đó.
Trong một ngăn kéo cũ, nơi nàng cất giấu những bức tranh chưa hoàn thiện của Lâm Khuynh Vãn, nàng tìm thấy một tấm lụa trắng. Tấm lụa cũ kỹ, nhưng trên đó là một câu chữ đã mờ nhạt:
“Người từng yêu ta, giờ ở đâu?”
Nàng cầm tấm lụa lên, và trong khoảnh khắc đó, Trình Tịch Lam cảm nhận như thể Lâm Khuynh Vãn vẫn đang ở đâu đó gần bên. Dù chỉ là một bóng hình mơ hồ, dù chỉ là một cơn gió thoảng qua, tình yêu ấy vẫn chưa bao giờ rời đi.
Lâm Khuynh Vãn đã trở thành một phần trong nàng, không phải bằng hình hài, mà bằng trái tim, bằng ký ức. Và đó chính là cách nàng vẫn yêu, dù nàng có còn sống hay không.
Dù hình hài hay tro than, tình yêu ấy sẽ không bao giờ phai mờ.
---
Trình Tịch Lam không biết mình đã đứng đó bao lâu. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại những hồi ức về Lâm Khuynh Vãn vây quanh nàng. Bên bờ hồ, ánh sáng mờ nhạt của chiều tà khiến nàng cảm thấy như mình đã lạc vào một thế giới khác, nơi mọi thứ đều mơ hồ và bất định.
Chợt, nàng nhớ lại câu nói của bà phụ nữ trong quán cà phê ngày ấy: “Dù địa đàng hay nhân gian, Lâm Khuynh Vãn đã chọn đi xa, nhưng tình yêu ấy vẫn ở lại mãi mãi.”
Trình Tịch Lam khẽ thở dài, lòng nặng trĩu. Lâm Khuynh Vãn không còn hiện diện trong hình hài của một con người nữa, nhưng tình yêu của nàng dành cho Trình Tịch Lam không hề phai nhạt. Bất chấp thời gian, dù có phải đối diện với cái chết, Lâm Khuynh Vãn vẫn luôn hiện hữu trong trái tim nàng, như một phần không thể thiếu.
Nàng ngồi xuống bãi cỏ bên bờ hồ, đôi mắt nhìn về phía xa xăm. Những cơn gió vẫn thổi, đưa cánh hoa nhỏ bay qua, như một lời nhắc nhở về những ngày tháng đã qua. Những ngày mà Lâm Khuynh Vãn vẫn còn bên nàng, những ngày mà tình yêu của họ chỉ đơn giản là những cái nhìn, những lời thầm thì, và những nụ cười lặng lẽ.
Trình Tịch Lam cầm tấm lụa trắng trên tay, như thể đang cầm cả thế giới của nàng. Lâm Khuynh Vãn không còn ở đây nữa, nhưng những kỷ niệm vẫn sống mãi trong từng sợi chỉ của tấm lụa ấy.
Nàng nhắm mắt, cảm nhận một cơn gió thoảng qua mặt, như thể Lâm Khuynh Vãn đang ở gần. Cảm giác ấy khiến nàng muốn níu kéo, muốn giữ lấy khoảnh khắc này, dù chỉ là một giây, một phút. Nhưng nàng biết, dù có cố gắng thế nào, tình yêu ấy cũng không thể giữ lại được trọn vẹn hình hài của Lâm Khuynh Vãn.
Dù chỉ còn là tro tàn, dù chỉ là ký ức mờ nhạt, tình yêu ấy vẫn không bao giờ phai màu.
Trình Tịch Lam đứng dậy, nhét tấm lụa vào trong túi áo và quay người bước đi. Mỗi bước đi của nàng đều mang theo một phần ký ức, một phần tình yêu mà nàng đã từng có.
Dù Lâm Khuynh Vãn không còn, nhưng nàng vẫn sẽ tiếp tục yêu. Yêu mãi mãi, yêu đến muôn đời. Dù có thể không còn gặp lại nhau, dù có thể cả hai đã đi qua những con đường khác biệt, tình yêu ấy vẫn sẽ vĩnh viễn ở trong tim nàng.
____
Câu chuyện được dựa trên lời bài hát “Dù một ngày hay trăm năm" của Văn Mai Hương-st Hứa Kim Tuyền