Bình thường Ôn Tiếu Tiếu sẽ ngại nên ít khi làm nũng với anh như vậy. Đương nhiên Lâm Duật Xuyên sẽ không từ chối, hay nói đúng hơn thì anh thích được cô ỷ lại như vậy.
Anh múc một muỗng cháo, ghé vào thổi nhẹ cho nguội rồi mới đút cho Ôn Tiếu Tiếu. Bánh Rán Vừng ở bên cạnh thấy họ bắt đầu ăn rồi thì sủa với Lâm Duật Xuyên.
Anh nghiêng đầu nhìn nó rồi nói: “Bữa tối của mày được đặt trong khay rồi đó, tự xuống ăn đi.”
Bánh Rán Vừng như nghe hiểu lời anh, vui vẻ vẫy đuôi đi xuống lầu.
“Bánh Rán Vừng thông minh thật.” Ôn Tiếu Tiếu liếc nhìn bóng lưng của Bánh Rán Vừng, nói với Lâm Duật Xuyên, “Hay là chúng ta cho nó đi học đi, không nên cản trở việc học hành của con trẻ được.”
Lâm Duật Xuyên cong môi, đút một muỗng cháo cho cô: “Còn có sức nói đùa nữa, có vẻ khỏe hơn rồi.”
Ôn Tiếu Tiếu ăn non nửa bát cháo thì không ăn thêm được. Lâm Duật Xuyên không ép cô ăn, thấy cô ăn được thì đã yên tâm hơn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play